Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Coca
CP: TÂM CƠ BỆNH KIỀU BIẾN THÁI ĐỆ ĐỆ X THỎ CON NGƠ NGÁC TỶ TỶ
Không khí vặn vẹo bao trùm khắp bốn phía, không gian phảng phất như bị một cổ sức mạnh xoay chuyển. Phía xa, nam tử sở hữu khuôn mặt mỹ lệ không chút để ý mà vân vê cánh hoa trong tay, vốn dĩ là một gương mặt ôn nhu nhưng vì đuôi mắt hơi nhếch lên mà có vẻ mị hoặc, lúc này, đôi mắt mỹ lệ ấy đang liếc mắt đưa tình mà nhìn nàng.
Vẻ mặt nàng hoảng sợ mà nhìn hắn, gương mặt uy nghiêm thường ngày nay biến mất không sót lại, mà thay vào đó là sự sợ hãi bao trùm khắp cơ thể. Nàng rất muốn xoay người chạy trốn, nhưng lại không biết hắn dùng biện pháp gì mà cả người nàng không cách nào nhúc nhích.
" Sao nhị tỷ lại nhìn ta như vậy? Lâu ngày không gặp, chẳng lẽ nhị tỷ đã quên ta rồi sao?" Nhan Duyệt buông cánh hoa, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Ngón tay nàng tinh tế trắng nõn, vừa nhìn liền biết là tiểu thư sống trong nhung lụa, móng tay được sơn chỉnh chu bằng màu đỏ thẩm, càng làm đôi tay vũ mị động lòng người.
Nhan Duyệt rũ mắt vuốt ve tay nàng, ngữ khí ôn nhu phảng phất như đang dỗ dành người yêu: "Mặc dù nhị tỷ quên ta, nhưng cho dù có ra sao thì Nhan Duyệt cũng sẽ không quên nhị tỷ a. Sẽ không quên được nhị tỷ đãi "ưu đãi" ta như thế nào, càng không quên được ngày hôm đó nhị tỷ đã lãnh khốc vô tình đẩy mạnh ta vào Hố Vạn Độc nha."
Hắn vừa dứt lời, bỗng dưng hắn dùng sức bóp mạnh một cái, cứ thế ngón tay tinh xảo của nàng bị bẻ gãy.
"A a a a a!!" Nàng nhịn không được mà phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
"Ha hả..." Nhan Duyệt hưởng thụ tiếng kêu la thảm thiết của nàng, đôi tay này đã từng tát hắn, cầm roi hung hăng đánh hắn, thậm chí là nhẹ nhàng đẩy hắn vào vực sâu vạn trượng.
Mọi người đồn đại rằng, nhị tiểu thư của Nhan Phủ được trời ưu ái cho một đôi tay khéo léo, từ vẽ tranh đến thêu thùa may vá, không thứ gì là nàng không làm được. Nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy đôi tay này đẹp, hắn cực kỳ hận nữ nhân trước mắt, càng hận đôi tay này hơn. Hiện giờ hình ảnh máu tươi đầm đìa hiện ra trước mắt hắn, hắn mới cảm thấy đôi tay này trở nên xinh đẹp.
Kế tiếp, một ngón, hai ngón, ba ngón......Tất cả đều bị bẻ gãy.
Hắn điên cuồng cười to trong tiếng thét đau đớn của nàng.
"A a a a a a a a a!"
Nhan Tử thét chói tai mở bừng mắt, nàng mồm to thở hổn hển, quần áo đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Đây là đâu? Nhan Duyệt đâu?? Nhan Duyệt ở nơi nào?
Đây là......Đúng rồi, đây là phòng của Nhan Tử. Nàng lắc lắc đầu, muốn
quên hết cơn ác mộng vừa trải qua, chải vuốt lại ký ức. Thật ra nàng là một nữ sinh bình thường đến từ thế kỷ 21, bởi vì trong một lần tò mò mở ra cuốn tiểu thuyết kì lạ mà xuyên thành pháo hôi nữ xứng trong cuốn tiểu thuyết đó, hơn nữa nữ xứng đó lại trùng tên với nàng - Nhan Tử.
Sau khi ký ức quay về, Nhan Tử mới dần dần bình tĩnh chút, trong giấc mơ nàng mơ thấy chính là kết cục của "Nhan Tử". Nhưng không sao, chỉ cần nàng cẩn thận một chút, không kiêu ngạo ương ngạnh như "Nhan Tử", không tự đi tìm đường chết thì chắc chắn có thể sống sót.
Tiếng la hét của nàng lúc nãy đã làm mấy cái nha hoàn hoảng sợ.
"Nhị tiểu thư, ngài không sao chứ?" Người cầm đầu đám nha hoàn kêu Thược Dược, nàng lo lắng mà nhìn Nhan Tử, tay trái cầm một ly trà, tay phải thì cầm một ít đường phèn.
Từ nhỏ Nhan Tử thích ngọt như mạng, một ngày ba bữa không thể nào thiếu bánh mứt hoa quả, cho nên Nhan phủ có một quy tắt kì cục, đó là những nha hoàn hầu hạ nhị tiểu thư đều phải mang theo đường bên mình, mỗi khi nàng mơ thấy ác mộng hoặc tâm tình không tốt thì bọn nha hoàn sẽ móc đường phèn từ trong túi ra đưa nàng.
"Nhị tiểu thư, ăn một viên đường, tâm trạng sẽ tốt hơn a" Thược Dược đưa viên đường phèn vào miệng Nhan Tử.
Nhan Tử vừa ngậm đường vừa nhìn Thược Dược, nàng nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết, nữ hài thanh tú trước mặt vì bị "Nhan Tử" liên luỵ mà chết trong tay Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt?!
"Nhan Duyệt đâu?" Nhan Tử hàm hồ hỏi.
Sắc mặt Thược Dược hiện lên một tia tức giận: "Cái thằng nhãi ranh kia! Hắn hại tiểu thư ngã vào hồ khiến tiểu thư sốt cao li bì, lão gia đã đánh hắn mấy trăm roi, sau đó ném hắn vào phòng ăn năn xám hối."
Cái gì? Đánh mấy trăm roi! Còn nhốt lại, bao nhiêu hảo cảm nàng vất vả thu thập cứ tan thành mây khói như vậy?!
Đường phèn trong miệng Nhan Tử lập tức rớt ra.
Nàng cuống quít đứng dậy, đám người Thược Dược cũng bị hành động của nàng doạ sợ: "Tiểu thư, sao ngươi lại đứng lên! Tiểu thư mới đỡ sốt hơn một chút mà, ai... Tiểu thư!! Tiểu thư ngươi đi đâu vậy??........."
Nhan Tử cầm tà váy chạy như điên, từ hành lang dài đến đình hóng gió, vì cơ thể ít vận động nên nàng mệt đến thở hồng hộc, nhưng không lâu sau cũng chạy đến nơi Nhan Duyệt bị giam giữ.
Vừa vào cửa thì một trận sương mù ập đến, trong phòng vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt. Nhan Tử thấy được thiếu niên mảnh khảnh ngã trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi, môi nhắm chặt, cuộn tròn run bần bật.
Nhan Tử chạy chậm đến trước mặt hắn, duỗi tay sờ sờ vào trán hắn. Trời ạ nóng muốn chết, rốt cuộc là sốt bao nhiêu độ?!! Người của Nhan Gia cũng quá vô nhân tính, cho dù là con nuôi thì cũng phải nuôi cho đàng hoàng, thế mà lại ngược đãi một đứa trẻ như vậy......
Trong lòng Nhan Tử không ngừng chửi rủa Nhan Gia, nhưng động tác lại cẩn thận không dám sơ sẩy, nàng kéo Nhan Duyệt lên trên lưng, cõng hắn đi ra ngoài...... Ách, không phải đứa nhỏ này mới mười ba tuổi sao?? Thoạt nhìn nhỏ gầy như vậy nhưng khi cõng lại nặng muốn chết?? Nhan Tử cúi đầu thấy được thân thể gầy gò của mình, cũng chợt nhớ tới cơ thể này cũng chỉ mới 14 tuổi, quả thật khó trách.
Nàng gian nan cõng Nhan Duyệt đi ra ngoài, cũng may Thược Dược cùng vài cái quản gia chạy đến giúp đỡ.
Nhan Duyệt được xếp ở cùng phòng với Nhan Tử, Nhan Tử thì đi mời đại phu*, nàng không ngừng dốc lòng chăm sóc hắn.
(*Đại phu: thầy thuốc (theo cách gọi của người Trung Quốc))
Nhìn thiếu niên đang ngủ say nằm trên giường, bộ dáng khi ngủ của thiếu niên rất đẹp, an tĩnh ngoan ngoãn, không giống bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo của thường ngày.
Nhan Tử duỗi tay sờ sờ mặt hắn, thật sự rất mềm, có khi làn da còn mềm mịn hơn cả con gái.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt này đến xuất thần, không khỏi cảm thấy hắn thật sự rất đáng thương. Chỉ cần nàng đối xử tốt với hắn thì ít nhiều gì cũng có thể né được kết cục trong tiểu thuyết đi? Nhan Duyệt là nam chủ của quyển tiểu thuyết, sở dĩ hình thành tính cách âm u vặn vẹo như vậy cũng bởi vì Nhan phủ và nguyên thân ban tặng. Nếu có thể lựa chọn, hẳn là hắn cũng sẽ chọn một thời thơ ấu êm đềm đầm ấm.
Trong khoảng thời gian nàng thất thần, một đôi tay gầy gò nắm lấy cổ tay nàng.
Nhan Tử sửng sốt, nàng phát hiện Nhan Duyệt đã tỉnh, lại còn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.
Đệt...... Không phải nói là bị bệnh sao?? Sao lại có sức lực mạnh như vậy, tiểu tử thúi......
"Ngươi muốn làm gì?" Nhan Duyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, bởi vì phát sốt mà thanh âm trở nên có chút nghẹn ngào.
"Ta...... Cái kia, ta......" Nhan Tử ấp úng nói.
Một màn này bị Thược Dược vô tình đi ngang thấy được, trong tức khắc Thược Dược nổi giận mắng: "Ngươi đang làm gì! Mau buông tiểu thư ra thằng nhãi ranh!! Tiểu thư không ngủ không nghỉ chiếu cố ngươi suốt cả một đêm!! Sao ngươi lại đối xử với tiểu thư như vậy!!! Buồng ra!"
Dứt lời nàng tiến lên bẻ tay Nhan Duyệt ra.
Nhan Duyệt buông lỏng lực đạo, nhướng mày.
Không ngủ không nghỉ chiếu cố hắn suốt một đêm? Mấy ngày hôm trước cái nữ nhân này còn giả vờ ngã vào trong hồ nước rồi đổ oan cho hắn, bây giờ lại muốn bày mưu tính kế gì?
Một tháng trước nàng đối xử với hắn rất tốt, ngay từ đầu hắn cũng không dám tin tưởng, chỉ có thể đề cao cảnh giác, nhưng suốt một tháng sau Nhan Tử cũng không có bắt nạt hắn, người của Nhan phủ cũng vì thái độ của Nhan Tử thay đổi mà đối xử với hắn có chút tử tế.
Lại không ngờ, tất cả những việc làm đó đều là trêu đùa hắn sao?
Nhan Duyệt vừa nghĩ, lệ khí trong mắt không tự giác mà chảy ra.
"Dừng lại dừng lại!!" Phảng phất như nàng biết trong lòng tiểu ác ma này đang suy nghĩ cái gì, nàng xen vào nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, mấy ngày hôm trước thật sự là ta không mắt mũi mà tự ngã vào trong hồ, không phải là cố ý......trêu đùa ngươi."
"........."
Thấy hắn không tin, Nhan Tử đề cao âm lượng: "Lời ta nói là sự thật!! Ngươi xem đi, ta vì chăm sóc ngươi mà bản thân mình bị bệnh cũng không quan tâm...... A không đúng, bệnh của ta chưa khỏi liền đến chăm sóc ngươi! Ta đâu cần phải trêu đùa ngươi như vậy đâu? Đúng không??" Dứt lời nàng lại nhếch mép cười nhìn hắn.
Nhìn thấy hành động ấu trĩ của nàng, Nhan Duyệt nhướng mày, biểu tình như đang suy tư gì.
Nhan Tử...... Tựa hồ không giống như trước kia. Vẫn là gương mặt đó nhưng tính cách lại có chỗ nào không giống. Nhan Tử của trước kia kiêu căng tùy hứng, không coi ai ra gì, bên trong bề ngoài kiều nộn mỹ lệ đó lại là sự lãnh khốc đến cực điểm. Thường xuyên ngược đãi hắn cùng vài người hạ đẳng khác trong phủ. Nhan phủ lại làm như giả vờ không thấy, mặc cho Nhan Tử lộng hành.
Mà Nhan Tử của hiện tại, thoạt nhìn như không có khí chất của một tiểu thư khuê các nên có, cả ngày cứ điên điên ngốc ngốc, hành động thì như đứa con nít ba tuổi, mặt lạnh tâm lạnh của trước kia không còn nữa mà thay vào đó là......
"A ~" Nhan Tử bưng chén thuốc thổi thổi: "Lại đây, nhị tỷ đút ngươi, đã thổi qua rồi nên sẽ không nóng đâu."
"......." Giữa mày Nhan Duyệt run rẩy một chút: "Ta tự mình uống."
Tự mình uống? Làm sao được! Đây là cách lấy hảo cảm dễ nhất a!!
"Không được không được, ngươi bị bệnh, mà bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt, a ~ bé ngoan phải nghe lời, mau uống." Nhan Tử cười tủm tỉm nói.
Nhan Duyệt thở dài, đành phải há mồm uống thuốc.
Có lẽ loại cảm giác được chăm sóc này quá mức kì dị, Nhan Duyệt không nhịn được mà thất thần, cho đến khi đã uống xong thuốc hắn cũng không có phục hồi tinh thần.
Đột nhiên, hương vị ngọt ngào bao trùm khắp miệng hắn.
Nhan Duyệt hoàn hồn, hắn phát hiện trong miệng đang ngậm một viên đường phèn.
Nhan Tử cười đến vô tâm vô phổi: " Ăn một viên đường sau khi uống thuốc, đảm bảo sẽ mau hết bệnh."
Thật đúng là giỏi bịa chuyện, Nhan Duyệt có chút buồn cười. Nhìn gương mặt tươi cười ấm áp của nàng, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này quá chói mắt.
Hắn liếc liếc nhìn Thược Dược và vài gã sai vặt khác đứng ở một bên.
Những người này đều có thể nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày sao?
Thật làm người khác ghen ghét a.
Thân thể Nhan Duyệt được Nhan Tử chăm sóc tỉ mỉ, thật mau liền khôi phục lại bình thường.
Nhan Tử kêu người dọn dẹp lại viện Tây Noãn Các, mục đích là để cho Nhan Duyệt tiến vào ở cùng mình, như vậy cũng vừa tiện cho quá trình thu thập độ hảo cảm.
!
Bốn năm sau...
"A Duyệt, ngươi mau đỡ ta! Ta sắp ngã xuống dưới!!" Nhan Tử nắm chặt cành cây cao, trong tay còn cầm cái diều.
Thấy thế, sắc mặt Nhan Duyệt liền trầm xuống, hắn vội vàng chạy đến.
"A!!" Nhan Tử ngã vào trên người Nhan Duyệt.
"Nhị tỷ, ngươi có bị thương ở đâu không?" Nhan Duyệt cuống quít ngồi dậy, hắn cẩn thận kiểm tra xem trên người nàng có chịu tổn thương nào không, phát hiện chỉ có góc áo bị rách một chút mới nhẹ nhàng thở ra.
"Nhị tỷ, ngươi muốn lấy diều thì có thể chờ ta trở lại, ngươi leo lên cây cao như vậy thì quá nguy hiểm, lỡ như ngã hỏng mất thì sao?" Nhan Duyệt đỡ nàng đứng dậy, nghiêm túc phủi bụi trên người nàng, hắn hơi hơi mỉm cười, sủng nịch mà nói.
"Thực xin lỗi A Duyệt, lần sau ta sẽ không leo cao như vậy nữa, ta sai rồi ~ sai rồi sai rồi."
Từng ngày từng ngày trôi qua, thái độ của Nhan Duyệt đối với nàng cũng thay đổi rất lớn. Lúc trước thì giương cung bạt kiếm, sau nữa thì không nóng cũng không lạnh, đến bây giờ thì ngoan ngoãn dịu ngoan.
Về điểm này thì Nhan Tử cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, rốt cuộc thì Nhan
Duyệt được nàng dốc lòng bồi dưỡng thành một thiếu niên anh tuấn, tài sắc vẹn toàn.
Nhan Tử tính tính thời gian. Thời gian hiện tại, chắc hẳn vận mệnh chết thảm của mình đã được thay đổi, hiện giờ mối quan hệ của nàng cùng Nhan Duyệt không chỉ đơn giản là tỷ đệ, phương diện vẽ tranh học tập của Nhan Duyệt cùng chính mình ngang nhau, cũng có thể coi như là tri kỷ.
Cho nên, trách nhiệm hiện tại của nàng là chỉ cần nuôi dưỡng hắn thật tốt, chờ đợi nữ chủ của quyển tiểu thuyết xuất hiện, đóng gói hắn cho kỹ càng rồi ném cho nữ chủ là tốt rồi.
Nhan Duyệt là nam chủ của quyển tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết này lại là một quyển võng ngôn bình thường, bởi vậy nữ chủ chính là một tiểu bạch hoa chính hiệu.
Nữ chủ kêu Giang Manh, từ nhỏ đã lang bạt* trong chốn giang hồ, bởi vì có được hào quang nữ chủ nên sẽ không chết, mà thay vào đó là sống rất tốt.
(*Lang bạt: sống lang thang, nay đây mai đó.)
Nàng vừa xuất hiện, tính cách ngốc bạch ngọt liền hấp dẫn sự chú ý của Nhan Duyệt, Nhan Duyệt cảm thấy nàng là người con gái thiện lương và đơn thuần nhất thiên hạ, yếu ớt như vậy thì cần phải có người che chở.
Nhưng mà, nữ chủ không phải xuất hiện một mình. Những nói nào nữ chủ đến thì chắc chắn sẽ có nam xứng, nam xứng Quý Vân quen nữ chủ khi cả hai lang bạt chốn giang hồ, sau khi hai người quen nhau liền kết giao hành tẩu.
Quý Vân là chàng nam xứng si tình điển hình trong giới ngôn tình, yêu đến trong lòng khó nói. Chỉ có thể tận tâm che chở nàng, cho đến khi cả hai đụng độ nữ xứng Nhan Tử. Nhan Tử đối với Quý Vân nhất kiếm chung tình, sau khi biết được Quý Vân yêu Giang Manh thì ghen ghét muốn chết, nàng tìm các loại biện pháp để hại chết Giang Manh.
Cũng vì vậy nên Nhan Tử bị Nhan Duyệt ghi nhớ trong lòng, thù cũ thù mới gộp lại tính một lần.
Có một lần Nhan Tử xém hại chết được Giang Manh, chỉ là Quý Vân từ đâu xuất hiện bảo vệ Giang Manh rồi hắn hi sinh chết, còn Nhan Tử bị Nhan Duyệt tra tấn sống không bằng chết. Sau đó thì nam chủ cùng nữ chủ hạnh phúc ở bên nhau.
"Nhị tỷ đang suy nghĩ gì vậy?" Nhan Duyệt dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng.
Mỗi khi nàng thất thần, hắn cảm thấy rất khủng hoảng, hắn không chấp nhận được việc nàng bị thứ khác thu hút sự chú ý. Hắn dùng sức áp xuống sự cuồng loạn trong lòng, cố gắng bày ra vẻ ngoài ngoan ngoãn vô hại. Đơn giản chỉ vì nhị tỷ thích vẻ ngoài ngoan ngoãn này của hắn.
Hắn gắp miếng gà ngon nhất vào bát nàng.
"Hắc hắc, không có gì không có gì, ta chỉ nghĩ sự tình trên thế gian này, thật là chuyện gì cũng có thể thay đổi......" Nhan Tử cười gượng nói, gặm gặm miếng gà hắn gắp.
Nghĩ đến việc chỉ còn nửa năm nữa thì Giang Manh cùng Quý Vân sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, Nhan Duyệt liền sẽ yêu Giang Manh, không có ai tìm cách hãm hại, thật mau cả hai sẽ cùng nhau vân du tứ phương...... Đột nhiên Nhan Tử liền ăn không vô, miếng gà trong miệng tức khắc trở nên vô vị, nàng buông đũa xuống.
"Sao vậy? Nhị tỷ không thoải mái sao?" Nụ cười của Nhan Duyệt biến mất, hắn vẻ mặt khẩn trương mà nhìn nàng.
"Không có việc gì không có việc gì." Nhan Tử cười nói: "Ta rất thoải mái."
"Nhưng mà sắc mặt của nhị tỷ thật tái nhợt."
Nhan Tử ngẩn người.
"Không có việc gì không có việc gì, cái kia...... Ta đi nghỉ ngơi một chút là được."
"Được, nhị tỷ có chuyện gì thì kêu ta."
Sau khi Nhan Duyệt đem nàng trở về phòng, hắn lại đứng thủ trước cửa nàng một lát rồi mới đi.
Nhan Tử thở dài, nàng dùng sức mà gõ gõ đầu. Nhan Tử ơi là Nhan Tử, ngươi có tiền đồ chút được không, người nọ chỉ xem ngươi là tỷ tỷ thôi, không hơn không kém.
Còn tiếp...