Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong thang máy, Vu Diệc Bạch mắt như mực, môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt lạnh như băng. Anh mặc áo sơ mi trắng phối với xanh, trên ngực trái có thêu huy hiệu của trường màu xanh tím. Không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Giang Hiểu văn!
Nhưng Giang Hiểu Văn thì khác, cô cúi đầu, thầm cầu nguyện cửa thang máy mau đóng lại.
Mọi chuyện không hề như mong muốn, ngay lúc Giang Hiểu Văn muốn xuay người lại thì người trong thang máy đột nhiên nói: " Không vào sao? "
" À! Em ...... em chợt nhớ ra mình quên lấy bình nước! Đúng! Quên lấy bình nước! Em về nhà lấy bình nước! "
" Bình nước không phải đang treo trên cổ sao? Còn không vào thì sẽ muộn đó! " Vu Diệc Bạch hơi nhướng mày.
Cô nhìn xuống bình nước treo trên cổ, lẩm bẩm " Giang Hiểu Văn mày thật ngốc mà? "
Nhìn cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Hiểu Văn nhanh chóng ấn nút thang máy, đi vào.
Trong thang máy chỉ có Vu Diệc Bạch và Giang Hiểu Văn, nên bầu không khí nhất thời ngượng ngùng.
Sau khi vào thang máy Giang Hiểu Văn ngược lại không dám cử động hay nói chuyện, vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống.
" Ăn sáng chưa? " Vu Diệc Bạch quay đầu nhìn bạn nhỏ bên cạnh.
" Hả? Em? " Giang Hiểu Văn ngẩng đầu nhìn anh.
" Không thì hỏi ai? Còn có người khác ở đây sao? " Vu Diệc Bạch nghĩ thầm: " Cô ấy ngốc thật hay giả ngốc đây. "
" Hì hì, vẫn chưa ăn, nhưng anh em ở dưới lầu đã mua rồi. " Giang Hiểu Văn đưa tay vuốt cái ót của mình.
" Ừ...." Vu Diệc Bạch vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra, anh cũng không chờ Giang Hiểu Văn, nhấc chân liền đi ra ngoài.
" Hù~~ " Giang Hiểu Văn thở dài một hơi , " Hù chết mình mà! Xem ra về sau phải dậy sớm hơn nữa. " Giang Hiểu Văn vừa bước ra ngoài đã thấy anh trai cầm bữa sáng đứng đợi cô.
" Giang Hiểu Văn , em mà chậm tí nữa là anh sẽ vứt bữa sáng của em đi đó! Cho e đói chết!
"
" Đừng nói nữa, em vừa gặp Vu Diiejc Bạch trong thang máy, anh nhìn xem lòng bàn tay em đều là mồ hôi nè! " Vừa nói, cô vừa đưa tay cho Giang Thời Dạ nhìn.
" Cậu ấy không phải chó sói, hổ hay báo thì sợ cái gì? Cũng sẽ không ăn thịt em! Mau ăn sáng đi, không thì muộn mất! " Nói xong, Giang Thời Dạ đưa đồ ăn sáng cho Giang Hiểu Văn.
" Cần gì gấp, 5 phút là xong! " Giang Hiểu Văn lấy chai nước xuống, quàng qua cổ Giang Thời Dạ, bắt đầu ăn trứng luộc nước trà cùng khoai lang tím.
Ngay khi cô chuẩn bị đem hơn phân nửa của khoai lang tím nuốt xuống thì Vu Diệc Bạch lại đi về phía họ! Kết quả là Giang Hiểu Văn đột ngột bị sặc!
" Khụ khụ khụ ... nước nước nước! " Tay trái vỗ vỗ ngực, tay phải kéo quần áo của anh trai.
Giang Thời Dạ không nghe thấy cô nói, chỉ dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Giang Hiểu Văn.
Giang Hiểu Văn vừa định nói muốn uống nước, trước mắt bỗng xuất hiện một cốc sữa, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vu Diệc Bạch đang đưa sữa cho cô.
Cô cũng không làm ra vẻ, cầm sữa đổ vào miệng, bởi vì cô sắp sặc chết rồi!!
Giang Thời Dạ cũng nhìn thấy Vu Diệc Bạch, " Diệc Bạch m, cám ơn cậu, em gái của mình hơi ngốc! Ăn chút đồ cũng bị nghẹn! "
" Không có gì, mình đi trước. " Giang Hiểu Văn nhìn Vu Diệc Bạch đi khỏi, xoay người uống một ngụm sữa rồi mới đi tới.
Giơ tay cho Giang Thời Dạ một cái đập vào lưng! " Có người anh trai như vậy sao? "
" Em không phải nên cảm ơn anh sao?
Được uống sữa tình yêu! " Giang Thời Dạ nhân cơ hội né tránh.
" Câm miệng! " Mặc dù Giang Hiểu Văn vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong lòng đã rất vui rồi.
Hôm thi đấu Cố Từ và Từ Thanh Thanh về trước, bọn họ không biết rằng Giang Hiểu Văn đã bị Vu Diệc Bạch từ chối.
Buổi trưa, ba người cùng nhau ngồi ăn cơm. Từ Thanh Thanh an ủi Giang Hiểu Văn, " Tiểu Văn, đừng buồn, phấn đấu vượt qua khó khăn! "
Cố Từ thì không đồng ý, " Anh ta không thích cậu. Anh ta sẽ không cảm động bởi bất cứ điều gì cậu làm, đừng thích anh ta nữa. Mình sẽ giới thiệu cho bạn mấy người đáng tin cậy! "
Giang Hiểu Văn cắt ngang lời của Cố Từ, " Cậu sai rồi! Thích một người quan trọng là thái độ, có thể bí mật xây một toà lâu đài! Thật tuyệt vời! " (không hiểu luôn~~)
Từ Thanh Thanh vỗ tay tán thưởng, " Đúng vậy, Tiểu Văn, cậu phải đối mặt với khó khăn, chinh phục Vu Diệc Bạch! Cố lên! "
" Cố lên, cố lên! " Giang Hiểu Văn nắm chặt bàn tay.
" Mình thực sự không hiểu mấy cô gái các cậu nghĩ cái gì nữa, thật ngốc mà! " Cố Từ cầm chai Coca uống một ngụm.
" A! A.... Nhìn đằng kia, có phải anh Thời Dạ và người trong lòng cậu không! " Cố Từ nắm lấy tay Giang Hiểu Văn.
Giang Hiểu Văn nhìn qua, " Anh ấy chứ ai, nhưng tại sao anh trai của mình lại ở cùng một chỗ với Vu Diệc Bạch? "
" Còn phải hỏi sao! Nhất định anh trai cậu muốn giúp cậu thu phục Vu Diệc Bạch! " Từ Thanh Thanh nhìn hai người đang ăn cơm nói.
" Mình không tin đâu! " Giang Hiểu Văn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
----
Trong giờ nghỉ buổi chiều , Giang Hiểu Văn đi tìm Giang Thời Dạ. " Anh , hôm nay em nhìn thấy anh và Vu Diệc Bạch cùng nhau ăn cơm, anh có quan hệ tốt với anh ấy như vậy khi nào? Hả? "
" Chậc chậc, cậu ta hiện tại ngồi cùng bàn với anh, quan hệ không phải rất bình thường sao? " Giang Thời Dạ khinh thường nói.
Giang Hiểu Văn lộ vẻ kinh ngạc, " Hả...thiệt hay giả! Anh, anh trộm vở của Vu Diệc Bạch cho em được không? "
" Không được, em nghĩ gì vậy? Em biếи ŧɦái à? " Giang Thời Dạ dùng ngón tay chọc vào trán Giang Hiểu Văn.
" Không , em chỉ muốn xem chữ Vu Diệc Bạch viết có đẹp không thôi! "
" Rất xấu, còn không đẹp bằng chữ của anh! Giang Thời Dạ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Giang Hiểu Văn.
" Thật keo kiệt! "
" Được rồi, không có chuyện gì nữa thì anh vào đây. Anh đang bận! Chủ nhiệm của lớp anh nói rằng cuối tuần sẽ tổ chức một cuộc leo núi. Còn nói nhất định phải tham gia, bực mình muốn chết, nắng nóng thế này mà leo núi gì chứ! " Giang Thời Dạ gãi đầu, chuẩn bị bước vào lớp.
" Leo núi? Nhất định phải tham gia? " Giang Hiểu Văn lặp lại lời của Giang Thời Dạ.
" Đợi một chút, anh tại sao không đi nhân cơ hội tốt như vậy rèn luyện thân thể! Có thể mang người nhà cùng đi không? " Giang Hiểu Văn giữ chặt lấy Giang Thời Dạ.
" Có thể! "
" Hả! Chờ đã, sao rm lại hỏi chuyện này? Mang gia đình theo? Mẹ kiếp , em muốn đi với anh sao? Nhìn Vu Diệc Bạch? " Giang Thời Dạ vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Giang Hiểu Văn.
" Em ... Em không phải, em ... em muốn rèn luyện thân thể không được sao! Anh trai tốt của em, mang em theo đi! "
" Được rồi ! Anh cũng muốn một em rể lạnh lùng cao ngạo như vậy gọi anh là anh trai, ha ha ha ha ha! " Giang Thời Dạ nghĩ tới liền cảm thấy vui vẻ.
" Anh, an đồng ý tồi đó? Thật tuyệt vời! Sau giờ học em sẽ mời anh đi uống trà sữa! " Giang Hiểu Văn nhảy dựng lên vì suиɠ sướиɠ khi nghe Giang Thời Dạ hứa đưa cô đi cùng!
" Không cần! Tối nay em nấu cơm đi! " Giang Thời Dạ dựa lưng vào tường.
" Chỉ cần anh dám ăn, em cũng dám nấu! Ăn hay không là tùy anh. " Giang Hiểu Văn chớp chớp mắt.
" Coi như anh chưa nói, chưa nói! Buổi tối gọi đồ ăn đi, em trả tiền! "
" Biết rồi ! Đại tư bản!!! " Giang Hiểu Văn nói xong liền đưa đầu vào trong phòng học, muốn trộm nhìn Vu Diệc Bạch một chút.
Giang Thời Dạ vươn tay ngăn cản tầm mắt Giang Hiểu Văn, không cho cô nhìn, " Nhìn cái gì, trở về lớp đi! "
" Nhìn một chút thôi! " Giang Hiểu Văn kéo bàn tay của anh xuống.
" Lúc đi leo núi rồi nhìn, bây giờ về lớp đi! " Giang Thời Dạ đẩy cô ra ngoài.