Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đức Tân cao trung triệu tập chiêu sinh tiến hành dự thi vào tháng sáu,tháng tư thì bắt đầu báo danh.
Giang Dữ bị cử đi học,đảm nhiệm chức giáo vụ sửa sang lại hồ sơ báo danh của các thí sinh.
Tâm tư hắn tinh mịn,chưa bao giờ thô tâm đại ý,cho nên giáo viên chủ nhiệm đem công tác này giao cho hắn,thậm chí so với giao cho lão sư khác càng yên tâm hơn.
Đứa nhỏ Giang Dữ này,tính tính trầm ổn,mới có thể trác tuyệt,tiền đồ tương lai nhất định không hạn lượng.
Lần này cử đi học,hắn là người trong khóa duy nhất được toàn bộ phiếu thông qua.
Các lão sư đối hắn chờ mong rất cao,nhận lấy trọng trách,cũng là hy vọng tương lai có tiền đồ, không quên trường học cũ.
Buổi chiều,hội thảo tiểu tổ kết thúc,Giang Dữ sửa sang lại tư liệu bút ký cất vào cặp sách,mang lên lưng chuẩn bị rời đi,Ôn Niệm Niệm đuổi theo hắn: “Giang Dữ,chờ một chút.”
Cô hiện tại không gọi “Giang đồng học”, hoặc là “Giang Dữ đồng học”,mà gọi thẳng tên.
Thay đổi một cách vô tri vô giác, quan hệ hai người tựa hồ gần rất nhiều,bọn họ... Hẳn xem như là bạn tốt.
Cái ý tưởng này,làm Giang Dữ cảm thấy thực thoải mái thực an tâm,hắn rốt cuộc cũng có bạn bè.
Ôn Niệm Niệm đuổi theo,bởi vì chạy nhanh,thiếu chút nữa đâm xe lên người hắn.
May mà Giang Dữ kịp thời ổn định thân hình nàng: “Làm gì?”
“Chúng ta là bạn tốt!” Ôn Niệm Niệm vội vàng hỏi.
Giang Dữ nhướng mày,thuận tay đút vào túi quần: “Xem như vậy,thế nào?”
“Là bạn tốt là được!” Ôn Niệm Niệm giống như hảo anh em, muốn chụp bả vai hắn,bất quá hắn quá cao,có điểm lao lực, đơn giản nặng nề mà vỗ vỗ eo hắn: “Giúp tôi cái!”
Giang Dữ xê dịch,không thích ứng cùng người khác tiếp xúc thân mật.
Hắn từ nhỏ đến lớn là như thế, cô độc đã thành một thái độ bình thường.
Nhưng mà,nhìn tiểu nha đầu trước mặt ánh mắt thanh triệt, nếu như tiếp xúc... trở nên không thể tiếp thu.
“Chuyện gì, nói thẳng.”
“Tôi nghe người ta nói,cậu ở chỗ giáo viên chủ nhiệm sửa sang lại tư liệu báo danh?”
“Ừm.”
“Vậy... Cậu giúp tôi lưu ý một người,xem hắn có báo danh không?”
“Không thể tiết lộ tin tức thí sinh.”
“Không tiết lộ không tiết lộ!” Ôn Niệm Niệm vội vàng xua tay,sát vào hắn thấp giọng nói: “Thời điểm sửa sang lại tư liệu thí sinh, nhìn thử xem người này có đến hay không ”
“Muốn lưu ý ai?”
“Văn Yến, Văn nói trong Văn,Yến trong thịnh Yến.”
Đáy mắt Giang Dữ phiếm một tia gợn sóng, nhưng trên mặt nhất quán một biểu tình lạnh như băng,cho nên Ôn Niệm Niệm không chú ý cảm xúc có biến hóa gì.
“Hắn có báo danh,thời điểm buổi sáng sửa sang lại hồ sơ,nhìn thấy tên của hắn.”
“Ai,đều nhớ rõ cả à?”
“Ừm.”
Không phải hắn thuộc loại gặp qua là không quên được, mà là lý lịch của Văn Yến thật sự là... Quá độc đáo,giáo viên chủ nhiệm cầm bảng thành tích quá khứ của hắn nhìn ――
Toàn 0 điểm.
Ở nơi học sinh sơ trung ưu tú ghi danh,có thể nói là “Riêng một ngọn cờ”.
Đức Tân cao trung tự chủ chiêu sinh,lúc báo danh thi tuy không có mục hạn chế thành tích, nhưng phí báo danh lại không tiện gì cả.
Loại thành tích này của Văn Yến báo danh tham khảo,không phải là lãng phí tiền sao.
“Hắn báo danh.”
“Báo.”
Ôn Niệm Niệm ngơ ngẩn, suy tư gì đó.
“Thế nào,rất quan tâm hắn?” Giang Dữ hỏi.
“Hắn cũng là bạn của tôi, từ nhỏ biết nhau, trước kia cũng giúp tôi rất nhiều lần.”
“Tôi cùng cậu từ nhỏ cũng biết nhau...”
Hắn đang nói bỗng nhiên ngừng, nhìn đôi mắt to của Ôn Niệm Niệm thanh triệt thủy nhuận, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như có điểm…
Không quá thoải mái.
Ôn Niệm Niệm lại nói nói: “Vậy trước kia cũng không phản ứng tôi nha.”
Lúc trước nguyên chủ Ôn Niệm Niệm theo đuổi Giang Dữ rất nhiều năm, từ nhỏ yêu thầm hắn, nhưng Giang Dữ đối nàng tránh còn không kịp, nơi nào nói cái gì giao tình.
Cũng chính là nửa năm gia nhập tổ, hai người giao lưu mới dần dần nhiều lên.
“Cậu có rất nhiều bạn bè.”
Giang Dữ duỗi tay cầm dây an toàn của cặp,không hề nhiều động tác,nói cô.
“Này...nhiều sao?”
Ôn Niệm Niệm nhìn bóng dáng hắn,cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Giang Dữ trong lòng ẩn ẩn có chút không thoải mái.
Hắn không có bạn bè, Ôn Niệm Niệm cùng bọn Quý Trì, có thể nói là bạn bè duy nhất, Quý Trì quá ngốc,Ôn Niệm Niệm thì còn có thể giao lưu.
Chính là ở trong thế giới của những người khác,bạ bè hình như không phải duy nhất.
Người khác có thể có rất nhiều bạn bè,chi gian không ảnh hưởng kết giao,thậm chí có thể biết nhau.
Nhưng đối với Giang Dữ mà nói, tâm hắn rất nhỏ,nhỏ đến chứa được vài người thôi.
Chính hắn hy vọng xa vời như thế nào, muốn người khác đem hắn trở thành bạn bè tốt duy nhất.
Hắn vốn dĩ cô độc,mặc dù hâm mộ người khác náo nhiệt,cũng vẫn là cô độc.
Ôn Niệm Niệm tự nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Giang Dữ, cô quay đầu lại liền gửi cho Văn Yến một tin nói,dò hỏi ――
“Cậu báo danh thật à?”
Thực mau,Văn Yến liền nhắn về: “Tin tức thực mau.”
Ôn Niệm Niệm: “Bởi vì có bạn vừa lúc sửa sang lại tin tức chiêu sinh,giúp tôi lưu ý.”
Căn Yến: “Cho nên đi vòng lớn như vậy,vì cái gì không trực tiếp tới hỏi chính chủ.”
Ôn Niệm Niệm: “Ách.”
Cô sở dĩ không có trực tiếp hỏi Văn Yến,cũng là suy xét đến...bệnh tình của hắn,nếu hắn không có báo danh, cô cứ như vậy đi hỏi hắn,có phải sẽ đả thương lòng tự trọng hay không.
Ôn Niệm Niệm cảm thấy, có đôi khi mình vẫn là vì bạn bè mà suy nghĩ.
Văn Yến cũng trầm mặc vài phút, hỏi cô: “Cậu đã biết?”
Ôn Niệm Niệm: “Ách.”
“Cũng phải,bên người nhiều bạn bè,một cái miệng so với một cái lọt gió,việc này cũng không có gì phải dấu diếm.”
Văn Yến phát giọng nói tới,ngữ điệu thực nhẹ nhàng.
Ôn Niệm Niệm đơn giản hỏi: “Cậu..tin tưởng sao? Có mấy phần nắm chắc có thể thi đậu?”
“Một phần.” Hắn dừng một chút, đúng sự thật nói: “Đều không có.”
Ôn Niệm Niệm:……
“Cho nên,quan trọng ở việc tham gia?”
“Cũng không phải.” Văn Yến mỉm cười nói: “Tôi,không tin số mệnh.”
Mặc dù biết tương lai đều bị tường cao phá hỏng,hắn vẫn sẽ cố mà đụng vào,không nhận mệnh,càng không tin số mệnh.
Ôn Niệm Niệm sợ run,nắm chặt di động,trầm mặc một lát,bỗng nhiên nói: “Còn có hai tháng nữa là thi,tôi cho cậu học bổ túc.”
Văn Yến khóe miệng liệt liệt: “Không gạt cậu, lần trước học bổ túc, trực tiếp đem lão tử đến bệnh viện, một đêm truyền nước.”
Ôn Niệm Niệm: “Không cần đọc sách,tôi đọc,cậu nghe,có thể nhớ nhiều thì nhiều,ít thì ít.”
“Cái này...”
Ôn Niệm Niệm chém đinh chặt sắt mà: “Cuối tuần tôi tới tìm cậu, cứ như vậy.”
Nghe xong tin nhắn thoại,ấn đường Văn Yến giãn ra, khóe mắt tràn ý cười, không phải nụ cười xa cách châm chọc lúc trước, mà là phát ra từ thiệt tình.
Hắn ném di động, mang tai nghe lên nghe tiếng Anh, đôi tay gối cái ót, dựa vào bên cửa sổ, ánh mặt trời nghiêng xuyên qua song cửa, dừng ở trên mặt hắn,lung linh một tầng ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.
Thực thích ý.
Cuối tuần, Ôn Niệm Niệm tới đại trạch Văn gia.
Giang Tuyết Nhu không có công việc, ở nhà nổi lên chức bà chủ, thời điểm Ôn Niệm Niệm tới,bà đeo túi xách chuẩn bị ra ngoài chơi mạt chược.
Mở cửa nhìn thấy là Ôn Niệm Niệm,trên mặt Giang Tuyết Nhu lộ ra biểu tình kinh hỉ,vội vàng đem nàng nghênh vào nhà, nói: “Niệm Niệm tới nha,là tới tìm Bác Nghệ nhà chúng ta!”
“Dì Giang, không phải,tôi...”
“Mau vào! Mau vào!” Giang Tuyết Nhu nhiệt tình mà đem nàng đón vào phòng: “Ai nha,con tới tìm Bác Nghệ thật là tốt quá,dì mang con tới phòng nó,các con nói chuyện phiếm thật vui, dì không quấy rầy các con.”
“Không phải…”
“Bác Nghệ, mau xuống đây! Ôn tiểu thư tới tìm con!” Giang Tuyết Nhu một mặt lôi kéo Ôn Niệm Niệm vào nhà,một mặt hướng trên lầu hô: “Mau ra đây, xem ai tới!”
Văn Bác Nghệ nghe được tiếng la của mẹ,từ trong phòng ra,nhìn thấy Ôn Niệm Niệm, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hỉ.
Mấy ngày nay,hắn gửi Ôn Niệm Niệm mấy tin nhắn,Ôn Niệm Niệm trên cơ bản không trả lời, vốn dĩ đã từ bỏ,lại nề hà mẹ kêu hắn nhất định phải kiên trì.
Dựa theo cách nói của mẹ, cái gọi là liệt nữ sợ triền lang, Ôn Niệm Niệm chỉ là ra vẻ rụt rè thôi, chỉ cần hắn khai mặt mũi, nào có thể đuổi không kịp.
Văn Bác Nghệ vốn dĩ đối với bộ lý luận của mẹ mình có điều hoài nghi, không nghĩ tới hôm nay, Ôn Niệm Niệm cư nhiên thật sự chủ động tới tìm hắn.
Xem ra mỗi ngày “Sớm tốt” “Ngủ ngon” “Cậu ăn chưa”... Đều có hiệu quả.
“Bác Nghệ,mau mang Ôn tiểu thư đến phòng của con!”
Giang Tuyết Nhu gấp không chờ nổi mà đem Ôn Niệm Niệm đẩy vào lòng Văn Bác Nghệ.
Người hầu xung quanh thấy tình hình như vậy, đều có chút xem không thuận mắt.
Nào có nữ đồng học lại đây, liền trực tiếp đẩy vào phòng Văn Bác Nghệ, ý đồ này cũng quá dầu mỡ đi!
Văn Bác Nghệ thủ đoạn lôi kéo Ôn Niệm Niệm,chuẩn bị kéo nàng mang về phòng mình.
“Không phải, mau buông tay, tôi không phải tìm cậu…”
Đúng lúc này, một đôi tay hữu lực nắm bả vai Ôn Niệm Niệm, cô còn không kịp phản ứng, liền bị Văn Yến kéo về phía sau.
Văn Yến mặc một thân quần áo ở nhà màu trắng gạo,thân hình đĩnh bạt,đường cong lại rất nhu hòa, vài sợi tóc mái rũ xuống, dừng ở bên mắt đen như mực, một đôi mắt đào hoa,hẹp dài mà đen nhánh,tầm mắt đảo qua Văn Bác Nghệ, lộ ra một cổ hàn ý lại lãnh đạm.
Văn Bác Nghệ bị ánh mắt lạnh băng của hắn áp đảo,theo bản năng lui lui về sau,có chút lúng túng.
“Văn Yến,cậu làm gì thế!” Giang Tuyết Nhu đi ra,trách cứ nói: “Thật không lễ phép!”
Tầm mắt Văn Yến hơi tạm dừng trên người nàng,ánh mắt mang theo lãnh đạm khinh miệt: “Rốt cuộc là ai không lễ phép?”
“Ôn tiểu thư là tới tìm em trai cậu,cậu như vậy...là muốn làm gì!”
“Phải không?”
Văn Yến buông lỏng Ôn Niệm Niệm ra, co dựa vào phía sau hắn,rốt cuộc có cơ hội mở miệng nói chuyện: “Không phải,Giang a di,hiểu lầm,tôi không phải tới tìm Văn Bác Nghệ,tôi là...hẹn Văn Yến.”
“Cái gì!”
Nghe được lời này,Giang Tuyết Nhu như bị sét đánh.
Ôn Niệm Niệm mấy ngày nay đối Văn Bác Nghệ hờ hững,bà sớm đã thấy Văn Bác Nhhệ oán giận, vốn dĩ cho rằng Ôn Niệm Niệm là tiểu thư hào môn,tính tình cao ngạo cũng có thể lý giải…
Nhưng mà không nghĩ tới,vị Ôn tiểu thư này,cư nhiên cùng Văn Yến quan hệ rất tốt!
Giang Tuyết Nhu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đè nặng cảm xúc nói: “Cháu...Tìm hắn làm cái gì.”
Ôn Niệm Niệm giải thích nói: “Không phải lập tức muốn thi lên sao,tôi hẹn Văn Yến giúp cậu ấy học bổ túc công khóa a.”
Văn Yến đối nàng nói: “Đi phòng tôi,hay cậu muốn ở dưới lầu,đều có thể.”
Ôn Niệm Niệm liếc mắt nhìn Giang Tuyết Nhu một cái, nói: “Vẫn là vào phòng của cậu đi,an tĩnh chút.”
Văn Yến mang nàng lên lầu,trở về phòng.
Nhìn bóng dáng hai người,Giang Tuyết Nhu tay bỗng nhiên nắm chặt tay.
Khó trách Văn Yến đối với cuộc thi không sợ hãi,còn có gan cùng Văn Bác Nghệ đánh cược, nguyên lai là có thần binh trợ trận.
Văn Bác Nghệ thấy thế,lôi kéo tay áo mẹ mình vội vàng nói: “Mẹ, vậy phải làm sao bây giờ! Hắn có Ôn tiểu thư hỗ trợ,khẳng định thi vượt con!”
“Gấp cái gì.” Giang Tuyết Nhu lạnh lùng nói: “Cho dù có hỗ trợ như thế nào,đầu nó có bệnh như vậy,thi được mới là lạ!”