Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
  3. Chương 23
Trước /109 Sau

Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Rabbitlyn

Chương 89: Ô Ngộ (12.1)

Ngày tiếp theo trên thuyền sóng êm gió lặng. Điều không ổn duy nhất là thời tiết không được tốt lắm. Mưa to suốt đêm, ban ngày cũng lất phất mưa. Du khách vô cũng phàn nàn về chuyện này, bởi vì phong cảnh hai bên bờ giảm bớt đi nhiều, nhìn ra toàn là tối tăm mịt mù, nhưng phàn nàn thì cứ phàn nàn cũng không có cách nào rời thuyền bởi vì "Mỹ Nhân Điền" đã vào nơi rừng núi không người.

Tôi đi đến phòng điều khiển hỏi qua thuyền trường. Ông ta lại rất có lòng tin: "Chàng trai, yên tâm đi. Bên dưới chúng tôi có hồ chứa nước không ngừng tháo nước, mực nước sẽ không dâng lên. Dù gặp mưa lớn hơn nữa cũng không có chuyện gì đâu."

Nói rất hợp tình hợp lý dường như không có gì phải bận lòng, song tôi và Đàm Giảo đều hiểu rõ chắc chắn có tình huống dị thường nào đó đang chờ chúng tôi phía trước.

Song khi đó chúng tôi không hề nghĩ tới là một cách không ai dự đoán trước được. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sức mạnh không lồ của thiên nhiên.

Chạng vạng hôm sau, thuyền đến một hồ nước cao nguyên rộng lớn. Bầu trời trong xanh ngoài dự đoán của chúng tôi. Trên đường đi càng thêm yên ả, tâm trạng của tôi cũng thoáng thả lỏng.

Thuyền đỗ lại bên cạnh đồng cỏ, hướng dẫn viên du lịch tổ chức cho mọi người rời thuyền ngắm cảnh, vô cùng tự hào giới thiệu với mọi người: "Nơi này là khu chưa có người khai phá, là khu đồng cỏ hoàn toàn còn đầy đủ hệ sinh thái..."

Tôi dìu Ô Diệu rời thuyền, Đàm Giảo đi đằng sau chúng tôi. Sau khi đợi Ô Diệu đi xuống dưới, tôi quay ngưởi vươn tay về phía cô ấy, nhưng cô ấy không cần, linh hoạt bước xuống. Sau đó mỉm cười, thân mật nắm tay Ô Diệu.

Tôi đành phải đi đằng sau, nhìn theo cô ấy.

"A Ngộ..." Trần Như Anh ở phía sau không xa gọi tôi, bước chân nhanh hơn như muốn theo kịp.

Tôi không quan tâm, bước đi nhanh hơn.

Sau khi lên bờ, du khách tản hết ra.

Không thể không nói cảnh sắc nơi này đẹp đến kinh người. Các dãy núi xung quanh hình thù đặc sắc, như là kiệt tác vũ trụ trộm giấu ở chỗ này. Nước xanh lam, trong suốt thấy đáy, không phải màu xanh giống như biển cả, mà là màu xanh u tĩnh mê hoặc.

Đồng cỏ vô cùng rộng lớn, nhìn từ xa giống như một đám người cúi đầu không ngừng lên xuống. Lục, lam, đỏ hồng... mỗi màu sắc đều vô cùng nguyên chất, đây quả thực là bí cảnh chưa ai biết đến.

Những con chim kia cũng ở đây.

Chúng không ngừng bay quanh trên hồ. Không có con nào nhìn tôi và Đàm Giảo, hay Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ đằng xa. Chúng dường như còn chưa biết ai, cũng không tập trung theo đàn. Tôi nhìn chằm chằm chúng một lát, quay đầu nhìn thấy Đàm Giảo đứng cách đó không xa cũng đang nhìn.

Sau đó tôi ngồi bên hồ hút thuốc, thuốc được mua ở trên thuyền. Ô Diệu đi qua bên cạnh tôi, a lên một tiếng: "Anh hút thuốc! Không thể nào! Coi chừng em mách mẹ anh học theo thói xấu!"

Tôi mỉm cười: "Đừng có nhiều chuyện. Anh cũng không mách mẹ chuyện em đọc ngôn tình đâu." Ô Diệu lập tức ngậm miệng.

Đàm Giảo ở bên cạnh con bé làm như không thấy tôi. Chẳng biết cô ấy đã cởi giày từ lúc nào, dẫm lên cát bên hồ. Tôi đón ánh mặt trời, híp mắt nhìn hai cô gái.

So với Ô Diệu ngó trái ngó phải, lúc ngồi lúc nằm thì Đàm Giảo chỉ yên tĩnh đi về phía trước. Ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc dài của cô ấy, loé lên ánh sáng nhạt. Cô ấy mặc chiếc áo phông phối với chân váy ngắn màu đen. Trang phục đơn giản, nhưng ánh mắt tôi vẫn bị cô ấy hấp dẫn. Váy chỉ qua đùi một chút, lộ ra đôi chân dài trắng nõn. Đường cong kia vô cùng xinh đẹp tựa như vốn có.

Tôi đã chú ý rất sớm từ trước kia rồi.

Chương 90: Ô Ngộ (12.2)

Thỉnh thoảng cô ấy quay người, hoặc là dừng bước, mái tóc dài mềm mại xoã tung rơi xuống vai, thỉnh thoảng thất thần, thỉnh thoảng mỉm cười, dáng vẻ lười biếng thanh thuần. Tôi không để ý cứ thế nhìn chăm chú hồi lâu, song cái cảm giác áp lực phiền muộn lại mơ hồ nảy sinh.

Tôi cầm chai nước tu mấy ngụm, khi tôi bỏ chai nước xuống phát hiện cô ấy cũng nhìn tôi ở đằng xa. Cách xa như vậy, ánh mắt cô ấy không còn lãnh đạm đề phòng, chỉ rất bình tĩnh, tựa như sự dịu dàng đã lâu không gặp. Chúng tôi cứ nhìn nhau mấy giây như thế, tôi biết cô ấy không thấy rõ nét mặt mình. Sau đó cô ấy cúi đầu xuống, đôi chân đá xuống cát mấy cái. Tôi chống hai tay ra đằng sau, ngẩng đầu lên nhìn trời, tôi nghĩ mình không nên không kìm lòng nổi như vậy.

Một chiếc ô che trên đầu tôi, ngăn mất bầu trời xanh và ánh mặt trời.

Tôi nhíu mày.

Dáng vẻ Trần Như Anh biết điều nghe lời, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi: "A Ngộ, hôm qua anh nói em còn không tin, sao... anh lại hút thuốc?"

Tôi nhìn điếu thuốc trong tay, rít lấy vài hơi, im lặng.

Cô ta ngồi hẳn xuống bên cạnh, tôi cảm thấy hơi phiền, định đứng dậy, cô ta lại lên tiếng: "Anh thích cô gái như vậy à? Nhìn cô ta thực sự rất được, vui tươi phòng khoáng lại xinh đẹp, khó trách anh sẽ thích." Trần Như Anh mỉm cười nhìn Đàm Giảo. Tôi không nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy, lại có thêm chút ấn tượng khác với cô ta, chỉ thoáng cười, không đáp.

"Vừa nhắc tới cô ta là anh cười ngay." Trần Như Anh đột nhiên khẽ nói.

Tôi nhắm mắt lại: "Ừ."

"Thế nên A Ngộ... anh nghiêm túc với cô ta sao?"

Tôi nghe thấy mình đáp: "Nghiêm túc. Tôi vô cùng thích cô ấy."

Cả người Trần Như Anh dường như rất bình thường: "À, nhưng anh xem đấy, dù sao anh cũng là nghiên cứu sinh hay đúng hơn là có bằng thạc sĩ của trường đại học số một số hai trong cả nước, còn em vừa nghe cô ta nói chuyện với Ô Diệu thì hình như ngay cả đại học 211(*) cũng không phải, thành tích cũng chả tốt. Sau này nếu hai người ở bên nhau thì áp lực rất lớn, hơn nữa còn phải cố gắng rất nhiều, hai người có khoảng cách lớn như vậy sao mà giao tiếp được khi sống chung? Em... nói với tư cách bạn bè mới nhắc nhở anh thôi. Nhưng cũng có thể là do em suy nghĩ nhiều, cha em từng nói anh sẽ có tiền đồ rất lớn bởi vì anh biết cân nhắc rõ lợi hại, luôn chọn con đường lý trí có hiệu quả cao nhất."

Tôi im lặng một lúc, mở mắt ra cũng không nhìn Trần Như Anh: "Thực ra trong mắt tôi, cô ấy là người như thế nào thì không cần người bên ngoài đánh giá. Nhưng Trần Như Anh này, những lời cô vừa nói tôi không cảm nhận được chút chúc phúc nào từ bạn bè. Cho nên tôi cảm thấy vẫn cần phải nói rõ với cô: cô vốn dĩ không biết gì về cô ấy. Cô ấy... là người nhận được sự chú ý của vô cùng nhiều người, tôi chỉ là một người bình thường trong số đó thôi."

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp lại cô ấy ở tiệm sửa xe. Cô ấy đi chiếc SUV màu cam, tóc dài uốn xoăn, vẻ mặt bình thản mang theo ý cười. Là cô gái lấp lánh động lòng người, thu hút tất cả sự hấp dẫn của đám thợ. Còn tôi ngồi ở một góc trong tiệm, cả người đầy bụi đất, tay đầy dầu máy, cả người bốc mùi mồ hôi, khuôn mặt đầy khói dầu, nhìn cô ấy lại lần nữa đi vào cuộc sống của tôi.

Tôi cũng không biết làm sao lại mỉm cười: "Cô ấy giống như ánh mặt trời nhỏ, ánh mặt trời duy nhất tôi có trên thế giới này." Nói xong câu đó, tôi không để ý đến Trần Như Anh nữa, ngửa mặt nằm xuống, nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân của Trần Như Anh dần xa.

Xung quanh cuối cùng đã trở nên yên tĩnh.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, cũng không biết qua bao lâu, cố được mấy phút, hơn mười phút sau lại cảm nhận được có người ngồi bên cạnh tôi. Hơi thở quen thuộc kia khiến tôi vô thức vươn tay ôm lấy cô ấy, mở mắt ra.

(*) Các trường đại học trọng điểm

Chương 91: Ô Ngộ (12.3)

Thật sự là Đàm Giảo, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, tựa vào ngực tôi, ánh mắt mang theo tia sáng. Ô Diệu ngồi cách tôi không xa, làm mặt quỷ với chúng tôi rồi cười ha ha chạy đi.

Đàm Giảo lập tức ngồi dậy, dịch sang một bên: "Ô Diệu đẩy em đấy." Tôi thực sự không muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Tôi nói: "Con bé nghịch ngợm."

Tám phần là lúc tôi ngủ, hai cô gái này ở bên cạnh chơi đùa, cuối cùng đẩy Đàm Giảo vào trong ngực tôi. Hai bọn tôi im lặng một lát, Đàm Giảo lên tiếng: "Anh yên tâm, em vừa nói với Ô Diệu bảo cô bé sau khi rời thuyền gọi điện thoại cho Thẩm Thời Nhạn nói là bạn em. Thẩm Thời Nhạn vô cùng đáng tin cậy, một khi có lòng nghi ngờ với chuyện gì nhất định sẽ điều tra đến tận cùng. Nhiều người bảo vệ Ô Diệu sẽ càng an toàn hơn."

Tôi không nghĩ tới cô ấy lại đột nhiên nói điều này: "Cảm ơn."

Đàm Giảo lại cười: "Cảm ơn gì chứ."

Trong lòng tôi khẽ động, mơ hồ cảm thấy thái độ của cô ấy đối với tôi đã hơi thay đổi so với mấy hôm trước. Không còn lạnh lùng như băng, dường như trong lòng đã không còn khúc mắc, trở về dáng vẻ cười nói bình thường. Tôi không biết điều gì đã khiến cô ấy thay đổi, nhưng điều này quả thực khiến thứ đang chắn trong lòng tôi cũng dần tan đi.

"Ô Diệu phát hiện ra tôi hút thuốc rồi, muốn mách mẹ tôi." Tôi cũng thoải mái nói.

Đàm Giảo mỉm cười: "Đáng đời anh!"

Ánh sáng mặt trời chiếu trên người chúng tôi, gió khe khẽ thổi, mùi cỏ xanh từ hồ nước nhẹ nhàng phất qua, chúng tôi đều không nói gì.

"Lên thuyền." Hướng dẫn viên gọi từ phía xa. Chúng tôi ngẩng đầu nhìn thấy có không ít người đã trở lại thuyền. Còn Ô Diệu chẳng biết đã đứng trên boong thuyền từ lúc nào, ra sức vẫy tay với chúng tôi, nhưng vẫn còn có người ở trên bờ.

Tôi đứng lên: "Đi thôi."

"Ừ." Đàm Giảo cũng đứng lên, trong miệng khẽ a một tiếng, cúi đầu xuống. Tôi cũng nhìn sang, phát hiện chỗ mắt cá chân của cô ấy đã bị rách chảy máu, còn hơi bầm tím.

Đàm Giảo nói: "Chắc là vừa rồi bị Ô Diệu đẩy... nên đụng vào cục đá."

Tôi lập tức nói: "Để tôi xem, em ngồi xuống đi." Cô ấy a một tiếng, theo lời tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, đột nhiên khẽ giật mình, nhớ tới đã từng, không phải, là tương lại. Một năm sau khi chúng tôi gặp lại, cô ấy cũng ngồi bên cạnh sân vận động như vậy, để cho tôi xem vết thương ở chân cô ấy.

Rõ ràng chuyện mới xảy ra không lâu, nhưng lại như đã mấy đời. Có lẽ cô ấy cũng nhớ tới, cúi đầu xuống, im lặng.

Tay tôi chạm vào chân cô ấy, nhìn một chút, thấy không có gì đáng ngại. Ngón chân cô ấy trong lòng bàn tay tôi hơi cuộn lại. Vì thế tôi không thể không chú ý tới hình dạng của nó. Ngón chân cô ấy nho nhỏ trắng nõn, lòng bàn chân rất trắng, lộ ra sự trong suốt chỉ phụ nữ mới có.

Tôi nắm lấy, không cử động. Xung quanh chúng tôi như không có gì, chỉ có gió khẽ khàng lướt qua.

"Đau không? "Tôi hỏi.

Tôi không biết cô ấy đang căng thẳng hay là trốn tránh, năm ngón chân kia khẽ cuộn lại, tôi vô thức nắm chặt, ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt và đôi mắt cô ấy đỏ ửng.

"A Ngộ, đau." Cô ấy khẽ nói.

Tim tôi đột nhiên đập lỡ nhịp, cổ họng cũng hơi khô, không nhìn vào mắt cô ấy nữa, thả tay đứng dậy: "Chịu một chút, sắp lên thuyền rồi, cũng không sao đâu."

Cô ấy đứng lên, không đáp lại.

Chúng tôi cùng đi về phía thuyền. Một lát sau, cô ấy gần như chậm chạp nói: "Yên tâm, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Dù sao nam nữ... cũng thụ thụ bất thân."

Tôi: "..."

Chương 92: Ô Ngộ (12.4)

Song chúng tôi cũng chỉ ở được trên thuyền trong khoảng thời gian ngắn.

Chuyện kia xảy ra đúng vào lúc đó.

Tôi chưa từng bao giờ trải qua thảm hoạ thiên nhiên, những thứ như động đất, sóng thần, lũ lụt... chỉ thấy trong tin tức, các bộ phim điện ảnh và truyền hình thì chỉ là thổi phồng lên. Song tất cả xảy ra ngày hôm nay đối với tôi càng thêm kì lạ, nhanh chóng, đáng sợ hơn bất cứ tai nạn nào.

Trời đột nhiên tối sầm xuống trong khoảng một hai phút. Ánh mặt trời trốn vào trong tầng mây, chân trời tích luỹ mây đen mấy ngày dường như đột nhiên tập trung lại trong thời khắc này. Gió nổi lên, bầu trời lập tức tối mịt.

Tất cả mọi người phát hiện thời tiết đột nhiên thay đổi, hướng dẫn viên du lịch ở bên mạn thuyền hô: "Mọi người mau trở lại thuyền!"

Tôi kéo tay Đàm Giảo bắt đầu chạy. Bên cạnh chúng tôi còn có sáu bảy người, cặp đôi Ngôn Viễn, Trần Như Anh và Phùng Yên, còn có hai người đàn ông xa lạ, một người phụ nữ trẻ tuổi.

Tôi và Đàm Giảo chạy đầu tiên, nhưng mưa to đã trút xuống.

Sấm sét đùng đoàng, tia sét xé trời bổ xuống. Đàm Giảo sợ đến mức cả người run rẩy: "Ô Ngộ, không phải chúng ta cứ thế bị sét đánh đấy chứ? Sau đó bắt đầu xuyên loạn trong thời gian! Má ơi!" Lúc này rồi mà cô ấy còn có thể khiến tôi bật cười.

Tôi nói: "Bị loại sét này đánh thì chúng ta đã sớm chết rồi. Đâu còn mạng để dày vò như thế? "Tôi kéo cô ấy vào trong ngực, thời tiết thế này thực sự không thể mạo hiểm chạy ở nơi trống trái, ngộ nhỡ đúng như cô ấy nói bị sét đánh trúng thì sao? Tôi nhìn bốn phía trong làn mưa, phải chăng có thể tìm được chỗ tránh né.

Mấy người phía sau có lẽ cũng đang nghĩ cách giống tôi, đều dừng bước lại. Ngôn Viễn ôm Chu Quý Nhuỵ, Trần Như Anh ở bên mẹ, chạy đến đằng sau tôi, nói: "A Ngộ, làm thế nào đây... Em rất sợ..."

Đúng lúc này tôi đột nhiên chú ý tới Điền Mỹ Nhân trong hồ đang từ từ lao về một phía xoay tròn.

Tại sao nó phải xoay tròn chứ? Thân thuyền nặng như vậy, cho dù hiện tại mưa to gió lớn, sóng trong hồ cũng không có khả năng khống chế nó chuyển hướng. Có phải điều khiển thuyền xảy ra vấn đề không?

Không, không phải.

Không phải là những nguyên nhân kia.

Tiếng mưa rơi, phía sau chúng tôi là tiếng người nói chuyện, tất cả tôi đều không nghe thấy. Bởi vì tôi thấy rõ cách xa thuyền mấy trăm mét, tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh hơn.

Người trên thuyền cũng nhận ra. Bọn họ bắt đầu hét lên, bắt đầu chạy trốn. Tôi cũng nhìn thấy Ô Diệu đang đứng bên cạnh rào chắn, nhìn chúng tôi, hai tay bám chặt rào chắn, vô cùng hoảng sợ.

"Xảy ra chuyện gì? Thuyền làm sao vậy?" Nhóm người phía sau tôi cũng phát hiện ra.

"Ô Ngộ! Nhìn bên trong kìa!" Đàm Giảo hét lên.

"Trong hồ có xoáy nước." Ngôn Viễn luôn im lặng đột nhiên hô lên. Gã cũng là người thông minh.

Tâm trạng của tôi chấn động, nhìn theo tiếng, quả nhiên thấy ở giữa mặt hồ rộng lớn đã hình thành vòng xoáy khoảng bằng hai sân bóng, vòng xoáy đang ngày càng mở rộng.

Động đất hay là gì đây?

Trong lòng tôi có thứ gì đó dần sụp đổ.

"Ô Diệu..." Tôi hét lớn, quay đầu nói với Đàm Giảo, "Ở chỗ này đợi tôi!" Trong làn mưa mịt mù, tôi nhìn thấy cô ấy trợn to mắt, trong mắt cũng có thứ gì đó đang sụp đổ. "Không được! Ô Ngộ... anh không thể qua đó..." Cô ấy cố bắt lấy tay tôi.

Tôi chạy vào trong màn mưa.

Sau lưng có tiếng bước chân, là cô gái ngốc nghếch ấy đuổi theo.

Nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi không thể chỉ biết giữ mạng mình. Tôi biết lúc này Ô Diệu đang sợ hãi thế nào, biết rõ con bé đang ở trên con thuyền lung lay sắp vỡ, không có người giúp đỡ, không có tôi ở bên.

Tôi nghĩ đến khi con bé ở trong ngõ tối bị kẻ kia kéo đi, có biết bao sợ hãi. Hôm đó con bé hi vọng anh trai đồng ý yêu cầu đi dạo phố cùng. Tôi nghĩ đến khi con bé bị nhốt ở nơi tối tăm nào đó, nhìn người kia cầm dao đến gần mình, sợ hãi ra sao. Nghĩ đến việc con bé phải chịu sự ngược đãi và đau đớn con người không thể chịu nổi, lúc mất đi tính mạng sợ hãi thế nào.

Lúc này, con bé cần anh trai phá hết tất cả sóng gió, vượt qua tất cả trở ngại, dù là không thể cầm tay con bé, nhưng cho con bé thấy, cho con bé biết rõ còn có hi vọng.

Chương 93: Ô Ngộ (12.5)

"Đừng theo tôi Đàm Giảo!" Tôi quát, "Qua bên kia với mọi người! Cách hồ xa một chút!"

"Anh đã nói để cho em đi theo anh đấy!" Cô ấy hô lên, mơ hồ có ý khóc. Tim tôi đau nhói, nhưng đè nén xuống không để ý tới.

Song cô ấy chạy rất chậm, cuối cùng vẫn bị tôi bỏ lại phía sau một đoạn. Tôi đã chạy được đến bên hồ, nhưng thuyền giờ đã cách bờ hồ hơn mười mét, tôi đi qua thế nào đây?

Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt, chiếc miệng của Ô Diệu mở to, dường như muốn nói: "Anh đừng tới đây..." Lúc này trong đầu tôi trống rỗng, chỉ có Ô Diệu. Còn cả mẹ tôi đang ở thành phố cách rất xa. Hiện tại cả hai người vẫn đang còn sống.

Tôi đang định nhảy vào trong nước bơi qua.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhìn mặt hồ. Một mình tôi đứng cạnh bờ hồ, mặt hồ vô cùng rộng lớn. Đây là hình ảnh kì lạ nhất trong từng thấy trong cuộc đời này. Bầu trời là màu xám, mặt đất là màu đen, sấm sét vang dội, mưa gió thét gào. Nhưng mà mặt hồ to như vậy lại hoàn toàn bình lặng. Toàn bộ nước hướng về phía đang xoay tròn, như thể có một cánh tay vô hình cực lớn đang khuấy đảo mặt hồ.

Không chỉ có xoay tròn mà còn đang hạ xuống.

Mặt hồ bằng phẳng, nhìn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần hạ xuống.

Cái này có ý nghĩa thế nào đấy? Tức là đáy hồ đột nhiên mở ra một hang động lớn, nước hồ rút hết về đó, cho nên mới sinh ra vòng xoáy khổng lồ, hút hết mọi thứ trong hồ. Con thuyền Mỹ Nhân Điền lớn như vậy với sức lực ấy sẽ bị nghiền nát ra bã.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng thay đổi thất thường, cảm thấy toàn thân cứng ngắc như đá.

Đúng lúc này mặt đất dưới chân tôi đột nhiên sụt xuống. Tôi giật mình, nhưng đã không còn kịp nữa. Nước hồ như một con rồng lớn dội nước về phía tôi. Tôi đâu còn kịp nhìn Ô Diệu, trong giây lát bị ngã xuống cái hố bốn năm mét. Sau đó bị nước bùn tiếp tục kéo xuống.

Xung quanh đều đang sụt xuống, toàn bộ thế giới như sụp đổ. Trong lúc ngã, tôi đột nhiên hiểu ra sức mạnh kia không chỉ hút đi nước hồ mà thậm chí còn tấn công toàn bộ bờ hồ, kéo hết chúng tôi xuống đáy hồ.

Đàm Giảo!

Cái tên này như một ánh dao sẹt qua lòng tôi, vừa rồi tôi đã vứt bỏ cô ấy, tôi không để ý tới cô ấy! Lòng tôi đau nhói, trong nước lũ ra sức liều mang quay người, tìm kiếm tung tích của cô ấy.

Khe hở mặt đất phía trên đầu có ánh chớp không ngừng loé lên, chiếu lúc sáng lúc tối. Xung quanh như biến đổi thành một thế giới khác, tầng tầng lớp lớp nham thạch đột nhiên rạn nứt, lòng đất loáng thoáng hiện lên ánh sáng, tốc độ nước lũ nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, tất cả bí mật mang theo xuống hết nơi sâu.

Tôi nhìn thấy có mấy bóng người vật lộn trong nước lũ, Trần Như Anh, Ngôn Viễn, Chu Quý Nhuỵ... cũng may tất cả mọi người đều không rời đi xa, tôi cố gắng tránh va chạm, tìm kiếm tung tích Đàm Giảo.

Tôi thấy cô ấy rồi!

Ngay trên mặt nước cách đó không xa, sắc mặt cô ấy vô cùng tái nhợt, người bồng bềnh trong nước, tôi thấy cô ấy uống phải mấy ngụm nước. Tôi dốc sức bơi về phía cô ấy. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, nhưng không thể chống lại nước lũ, nhiều lần tôi đã gần đến được chỗ cô ấy, nhưng nước lũ xoay tròn đẩy cô ấy ra xa.

"Đàm Giảo!" Tôi hét lên.

Tôi lao vào trong nước, tăng tốc lao về phía cô ấy. Tôi nhìn thấy có một khúc rẽ, nhưng không giảm tốc, mà dùng bả vai đụng vào. Lần này quả thực đau đến mức khiến cho xương cốt cả người tôi như muốn nứt ra. Song cũng nhờ có chỗ cản này mà cô ấy được nước lũ đưa thẳng vào lòng tôi.

Tôi ôm cổ cô ấy, kéo cô ấy vào lòng. Tôi cũng cảm nhận được hai tay cô ấy ôm thật chặt lấy tôi, yếu ớt vô lực như vậy.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thứ quỷ quái lờ mờ trong lòng đất.

Hoá ra là thế.

Có lẽ chúng tôi đã đến chỗ kia rồi. Chỗ mà bí mật thời gian đan xen đứt gãy, rồi lại tiến về phía trước.

Tuyệt đối không thể buông tay... đây là ý nghĩ còn sót lại trong đầu tôi trước khi rơi vào bóng tối.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Phá Vạn Cổ

Copyright © 2022 - MTruyện.net