Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
  3. Chương 33
Trước /109 Sau

Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Rabbitlyn

Chương 138: Ô Ngộ (17.1)

Ban đầu tôi có một giấc mơ rất ngọt ngào.

Tôi và Đàm Giảo ngồi trong bãi đất trống bên ngoài cửa hàng sửa xe, tôi hút thuốc lá, cô ấy nghịch điện thoại. Hút một lúc, tôi ôm cô ấy qua đặt lên đùi, cúi đầu hôn cô ấy. Cô ấy không ngừng lẩm bẩm bên tai tôi nói gì đó, chỉ là nghe không rõ, còn cả tiếng cười của cô ấy quanh quẩn như gió xuân. Tôi nhìn thấy rất rõ hoa văn trên váy cô ấy, tinh tế mềm mại. Tôi giữ làn váy cô ấy, cô ấy bắt lấy tay tôi.

"Giảo Giảo, Giảo Giảo." Tôi thấp giọng gọi cô ấy, "Ở bên anh được không?"

Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười, không trả lời.

Tôi cảm thấy chưa đủ, ôm cô ấy chặt hơn, sau đó một tay giữ chặt đôi chân nhỏ của cô ấy. Cô ấy trừng tôi, tôi khẽ cười: "Muốn làm như vậy lâu lắm rồi."

Chẳng biết từ lúc nào người trong ngực đã biến mất, tôi mới phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng tối đen, không thấy rõ xung quanh.

Tôi bắt đầu chạy về phía trước, tìm kiếm đường ra. Trong lúc đó tôi thấy một bóng người quen thuộc hiện lên, cô ấy đang chạy, chỉ là không nhớ nổi được cô ấy là ai.

"Ha ha ha..." Có người đàn ông cười quái dị trong bóng tối ở ngay phía sau chúng tôi. Cuối cùng tôi đã thấy được khuôn mặt hoảng sợ của cô ấy. Thực ra vẫn không thấy rõ ngũ quan, chỉ là khuôn mặt mơ hồ, nhưng tôi đột nhiên nhận ra đó là Ô Diệu.

Ô Diệu!

Tôi không phát ra được tiếng hét, tôi muốn đuổi theo con bé, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp được. Căn phòng màu đen đột nhiên biến mất.

Tôi đứng trước một cánh cửa sổ, ngoài cửa số có người, mái tóc dài màu đen, mặc áo phông trắng, váy ngắn, đôi chân nhỏ dài. Cô ấy ngồi chỗ kia không ngừng khóc. Tôi nghe thấy cô ấy gọi "A Ngộ".

Nước mắt tôi đột nhiên trào ra: "Giảo Giảo!"

Cô ấy không ngừng khóc, tôi lại bất lực nhìn cô ấy ở bên này.

Sau đó Đàm Giảo cũng biến mất. Một mình tôi lũn xuống trong đất cát, trong tay là một ít vật liệu gỗ và gạch ngói. Tôi đang xây nhà, ra sức dựng nhà, nhưng vùng sa mạc này cát lún quá nhanh, ngôi nhà đó hoàn toàn không xây nổi.

Tôi không ngừng lặp lại.

Sau đó tôi khát nước, muốn uống nước, mở tủ lạnh trước mắt ra. Bên trong là nước lạnh có ga, còn cả một thùng lớn màu đen. Tôi nhìn thoáng qua trong thùng, xương người, thịt và máu đang trôi nổi...

Đó là... thi thể của ai?

Tôi nhìn chúng, nước mắt trào ra.

Tôi đổ mồ hôi lạnh bừng tỉnh, trong lòng lạnh buốt.

Nhìn thấy bóng tối mơ hồ trước mắt, còn cả cô gái đang nằm trên người hôn tôi, tôi đột nhiên hiểu ra tất cả.

Đã hiểu ra tại sao mình yêu mến cô ấy, tại sao lại không thể có được cô ấy.

Tất cả cố gắng trong cuộc sống hơn hai mươi năm trước của tôi đều là vì xây dựng một tương lai cho mẹ và Ô Diệu, nhưng tôi thất bại thảm hại mất đi tất cả. Lúc tôi quay người lại đã không nhận ra được chính mình nữa.

Còn bây giờ đừng nói cái gì xây dựng tương lại, ngay cả tương lai tôi vẽ ra cho mình và Đàm Giảo đều không làm được, cho nên tôi thường xuyên hỏi Ô Ngộ kia có tư cách gì mà yêu cô ấy chứ?

Tôi có thể cho cô ấy được gì?

Nếu như tương lai tôi xây dựng cho cô ấy lại sụp đổ, không còn tồn tại thì làm thế nào?

Giảo Giảo, xin hãy tha thứ cho sự yếu đuối và bi thương của anh. Ô Ngộ kia đã bị vây trong đó quá lâu, hiện nay người hắn ao ước nhất lại không dám ôm.

Tôi vươn tay ôm lấy cô ấy. Cô ấy hơi giật mình vì sự tỉnh lại của tôi, gần như lập tức nhích ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lập tức đỏ lên, trong lòng tôi lại mềm mại. Về phần cô ấy lẩm bẩm giải thích gì đó, tôi đều không có nghe.

Chương 139: Ô Ngộ (17.2)

Nhưng sự đau đớn từ trong cơ thể khiến tôi dần tỉnh táo lại, cho nên mới không bắt cô ấy lại, chỉ ra sức hôn mãnh liệt để che giấu ham muốn chiếm hữu.

Nhìn tờ giấy người thần bí kia để lại, còn thêm chữ viết không thể quen thuộc hơn, khiếp sợ qua đi, tôi thoáng hiểu được trình tự thời gian và logic trong đó. Tôi bắt đầu sửa chữa chiếc điện thoại vệ tinh kia, chỉ là vô cùng khó bởi vì đã bị hỏng linh kiện mấu chốt.

Cô ấy tựa vào tường, nhìn ra bên ngoài.

Một lát sau, tôi vẫn không thể kiên trì nổi. Những loại thuốc kia chỉ có thể tiêu viêm cầm máu tạm thời, nhưng không thể giảm bớt vết thương và đau đớn. Thực ra nếu không phải nhìn thấy tờ giấy kia, tôi còn không xác định được liệu mình có đến được bệnh viện, sống đến được bình minh hay không. Song hiện tại nhìn cô ấy yên tĩnh như vậy, tôi cũng tràn đầy khát vọng tỉnh táo và ý chí muốn sống mãnh liệt. Cô ấy luôn dựa vào tôi, không oán không giận đi theo tôi, tôi phải cứu hai chúng tôi ra ngoài.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra làm nhoà tầm mắt tôi. Thỉnh thoảng tôi dừng lại đợi quen với sự đau đớn mới tiếp tục.

Cô ấy phát hiện ra.

Tôi biết rõ thực ra cô ấy luôn liếc trộm tôi.

"Anh thực sự không sao chứ? Có cần... nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?" Cô ấy vô cùng lo lắng hỏi.

Tôi đáp: "Không sao. Không có thời gian."

Cô ấy cắn môi nhìn tôi, lấy băng gạc thừa lau mồ hôi cho tôi. Dáng vẻ cô ấy vô cùng khổ sở, tôi lơ đãng ngước mắt nhìn cô ấy. Ma quỷ xui khiến, tôi nhích mặt sát vào khẽ chạm vào cô ấy: "Nhìn bên dưới đi, tôi có thể chịu được."

Nước mắt của cô ấy im ắng rơi xuống, đôi mắt đỏ au, không biết đêm nay cô ấy đã rơi bao nhiêu nước mắt. Cô ấy "ừ" một tiếng, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên, khẽ hôn lên mặt tôi. Động tác của tôi dừng lại, cô ấy cũng đã quay người, tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài.

Người phụ nữ tôi yêu mến vui vẻ linh hoạt, hiện tại cô ấy trở nên dịu dàng mà im lặng.

Tôi yên tĩnh một lúc, để dời đi sự chú ý với cơn đau, cũng làm cho cô ấy phân tâm, hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Cô ấy kể đại khái, sau đó hỏi tôi: "Nếu như Phùng Yên không phải là nội gián, vậy anh cảm thấy là ai?"

Tôi nhìn đồ trong tay, trong lòng chùng xuống, không thể lắp ghép được nữa rồi, linh kiện quan trọng nhất đã hỏng, không thể nào sửa được. Làm thế nào đây?

Tôi đáp: "Tô Hoàn vì cầu tài mà đến. Giáo sư Trần và Trần Như Anh không có khả năng, Trần Bảo Châu là phụ nữ, muốn tài sản thì không cần chọn cách như vậy, với tính cách của chị ta cũng hoàn toàn không có khả năng. Theo lý thuyết, kẻ tình nghi lớn nhất là Đường Lan Lan và Trịnh Chí Vĩ."

Đàm Giảo nói: "Nhưng Đường Lan Lan bị bọn họ làm nhục rồi."

Tôi gật đầu: "Vậy nên chỉ còn lại một người thôi."

Đàm Giảo sờ cằm, suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, hơn nữa dựa theo tính cách thì mưu cầu của Đường Lan Lan và Trịnh Chí Vĩ cũng không giống nhau. Em có cảm giác, Đường Lan Lan thực ra rất hưởng thụ bầu không khí gia đình hiện tại, hưởng thụ bị bà lão điều khiển, hưởng thụ việc mình như cá gặp nước, thậm chí còn đắc ý hơn so với Phùng Yên và Trần Bảo Châu. Chỉ là cô ta không nghĩ tới bà Trần lại không mềm lòng hi sinh cô ta. Trịnh Chí Vĩ thì ngược lại, trời sinh tính cách lỗ mãng láu cá, trong mắt cũng có dã tâm. Tuy nói là công tử của xí nghiệp nhỏ, nhưng cũng không nhất định có tài lực. Nếu gã biết được nhà họ Trần giấu gia sản, nội ứng ngoại hợp với đám cướp này sau đó chia của không phải là không có khả năng."

Chương 140: Ô Ngộ (17.3)

Phân tích của cô ấy rất hợp lý, trong lòng tôi đang tính toán, điện thoại vệ tinh đã không thể sửa được rồi, tôi có thể sử dụng linh kiện của nó làm cái khác, chỉ cần có thể truyền được tín hiệu cầu cứu đơn giản ra ngoài là được.

Để lại hộp cấp cứu và tin tức là người kia, có phải cũng nghĩ tới điều này hay không? Biết rõ dù cho nó bị hỏng bất ngờ, tôi cũng sẽ nghĩ ra cách? Nghĩ vậy trong lòng tôi lại dấy lên tin tưởng.

Dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng phụ nữ gào khóc.

Lại xảy ra chuyện rồi.

Lần này là cặp đôi Trần Bảo Châu. Cửa phòng mở ra, chị ta khóc, quát: "Súc sinh, súc sinh! Tôi không nên tin tưởng anh!" Bạn trai chị ta Trịnh Chí Vĩ vô cùng chật vật từ trong phòng chạy ra, trên mặt là vết máu. Trần Bảo Châu đi theo sau, ra sức đánh về phía gã.

Dây thừng trên hai người chẳng biết đã cởi ra từ lúc nào. Cho nên quả nhiên là gã rồi.

Trịnh Chí Vĩ đối diện với tên cướp, không hề sợ chút nào, còn bắt lấy tay đối phương hô: "Ngăn cô ta lại!" Tên cướp cũng nghe thấy, hai người đi lên trước bắt lấy Trần Bảo Châu. chị ta ra sức giãy dụa, lại bị ném vào trong phòng. Hai người kia trao đổi ánh mắt, dường như có thể nghe thấy tiếng đấm đá trong phòng. Trần Bảo Châu "không nghe lời" bị đánh, sau đó không còn chút tiếng động nào.

Xem ra chỉ sợ là khi cặp đôi này bị nhốt vào đã nói gì đó hoặc Trịnh Chí Vĩ lộ ra chân tướng, Trần Bảo Châu mới kích động phẫn nộ như vậy, còn Trịnh Chí Vĩ cũng vô cùng chật vật.

Hai tên cướp kéo nhau ra ngoài, lúc này Tô Hoàn cũng đi xuống nhà, như cười như không nhìn Trịnh Chí Vĩ. Gã và một tên cướp đang hút thuốc, nhả khói phì phò, mắng: "Mợ nó, một con đàn bà vừa xấu vừa ngu xuẩn, thực sự cho rằng tao sẽ lấy nó sao? Anh Tô, con đàn bà này tuỳ cho các anh chơi, không cần nể mặt em. Mợ nó, đã già còn là xử nữ, y như mụ mẹ nó, nhìn phát buồn nôn. Chia tiền là em đi ngay, ai thèm chơi với nó?"

Trịnh Chí Vĩ càng nói càng tức, dứt khoát đứng lên đi đến bên cửa, lẩm bẩm: "Trần Bảo Châu, đừng cho là tôi không biết những chuyện trước kia của cô. Thích thằng công tử bột, suýt chút nữa theo nó bỏ trốn đúng không? Lại còn giả vờ ngây thơ thuần khiết trước mặt tôi. Mẹ cô như thế nào thì khi về già cô cũng như thế đấy, tôi nghĩ đã thấy buồn nôn đến mức ngay cả cơm ăn không vào, lại còn phải diễn kịch mỗi ngày với nhà các người. Tôi nói này nhà các người đúng là đáng đời! Đáng bị cửa nát nhà tan!"

Cho dù ấn tượng của tôi không tốt đối với Trịnh Chí Vĩ, nhưng gã đột nhiên lộ ra bộ mặt này vẫn khiến trong lòng tôi càng chán ghét hơn.

Trogn cửa truyền đến tiếng khàn khàn của Trần Bảo Châu: "Bà... dù cố chấp thế nào cũng là mẹ tôi. Người nhà tôi không có khó chịu như anh nói... Tôi không hận chuyện bà làm với tôi... nhưng mà anh... sao anh nỡ phụ lòng tôi và mẹ tôi? Tôi là thực lòng muốn kết hôn với anh... Anh là đồ súc sinh!"

Trịnh Chí Vĩ đứng tại cửa cười lạnh, không đáp.

Lời Trần Bảo Châu khiến tôi hơi bất ngờ. Bởi vì theo như Đàm Giảo nói suốt nửa đêm nay, người nhà họ Trần không ngừng lên án nhau, phản bội và nhát gan. Những lời của Trần Bảo Châu chứa sự cảm thông và mang lại hi vọng duy nhất.

Tôi liếc Đàm Giảo, lại phát hiện cô ấy cũng giật mình.

Tô Hoàn và Trịnh Chí Vĩ trong phòng khách không để ý tới Trần Bảo Châu nữa, bọn gã cúi đầu thì thầm gì đó. Lúc này Trần Bảo Châu có lẽ đã tỉnh táo lại rồi, còn nói thêm: "Các người để cho tôi đi ra chăm sóc mẹ. Nếu bà thực sự xảy ra chuyện, các người cũng không chiếm được gì đâu."

Dường như cảm thấy những lời này chị ta nói có lý, Tô Hoàn khẽ liếc Trịnh Chí Vĩ gật đầu. Trịnh Chí Vĩ chả lộ ra chút vẻ mặt nào. Một lát sau hai tên cướp kéo Trần Bảo Châu từ trong phòng ra. Chị ta bị đánh bầm dập, tóc tai rối loạn. Bọn họ nhét chị ta vào bên cạnh bà Trần. Lúc này bà Trần nằm trong góc phòng khách, nước mắt Trần Bảo Châu cuồn cuộn rơi xuống, nhào vào người mẹ.

Lúc này một tên cướp từ ngoài đi vào, thì thầm một lúc với Tô Hoàn. Gã gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh. Vẻ mặt gã hơi kì quái, như là độc ác, như là đè nén hưng phấn nào đó.

Tim tôi khẽ run lên.

Bọn chúng còn mưu đồ khác.

Bọn chúng muốn phóng hoả, huỷ thi diệt tích.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Copyright © 2022 - MTruyện.net