Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Duật Thiên căn thẳng đề phòng Lý Kiều Ngôn. Lý Kiều Ngôn thư thả nhìn Duật Thiên. Nhóc con có vẻ không thích gã lắm nhỉ.
Hãy nhìn cái đuôi xù lên đó đi. Thật đáng yêu.
Rồi tiếng chuông vào lớp vang lên, Duật Thiên như được cứu mạng nhanh chóng chạy lại cửa, vặn chốt cửa ra và chạy mất dáng.
Lý Kiều Ngôn đứng đó, gã cười với giọng điệu quái gởn. "Haha, em thật thú vị. Trò chơi chỉ mới bắt đầu. Hãy chuẩn bị đi."
.....
Duật Thiên hôm nay trong tiết văn ngồi lặng yên như tượng, giáo viên dạy văn cứ nghĩ hắn nhận ra tầm quan trọng của việc học, liền dạy hăn say vô cùng.
Riêng chỉ có mỗi Tuyết Chi mới biết cậu gặp chuyện gì không hay nên mới lặng yên như vậy.
Tiết văn rồi tiết toán trôi qua. Đến giờ về, Duật Thiên liền mất bóng. Cậu chạy xe thì bánh xe bỗng xì hơi. Xẹp lép.
Duật Thiên leo xuống rồi xem bánh xe. Có lẽ bánh xe bị một vật nhọn như hòn đá hay tu vít đâm vào mà thủng. Nhưng cậu chắc chắn rằng một người phụ nữ không thể nào có khả năng làm được. Chỉ có đàn ông. Mà hung thủ có vẻ đang đứng chờ ở một vị trí khác.
"Có vẻ xe của em bị vấn đề rồi nhỉ?" Lý Kiều Ngôn hạ kính cửa xe xuống, giọng điệu ngã ngớn kém sang nói. "Em cần giúp không?"
Duật Thiên vờ như không nghe thấy. Vẫn kiểm tra bánh xe. Hung thủ chắc chắn không thể là Lý Kiều Ngôn. Mặc dù tên này rất khó ưa nhưng gã chưa đến mức làm chuyện hạ tiện như vậy.
Trình Khương à? Có lẽ cũng không. Vậy thì chỉ có duy nhất một kẻ.
Duật Thiên đứng dậy, cầm điện thoại gọi.
"Quản gia, xe của tôi hư rồi. Đưa xe đến đón tôi." Duật Thiên tắt máy, ngồi trên xe chờ. Lý Kiều Ngôn ở đó cũng chờ với hắn.
"Tôi thắc mắc vì sao em lại thù địch với tôi như vậy?"
"Thầy à, một số người không làm gì cũng bị người ta ghét. Cuộc sống chính là vậy, không ai được tất cả mọi người xung quanh cho dù là người lạ yêu mến."
"Rất hay." Lúc này Lý Kiều Ngôn bỏ đi bộ dáng ngả ngớn, ung dung vô tình hỏi một câu. "Vậy.....như thế nào là mẫu người tiêu chuẩn được em ưa thích?"
Duật Thiên nghĩ đây đơn thuần chỉ là một câu hỏi ngớn ngẩn. Theo quán tính trả lời. "Chắc là nghiêm túc, trưởng thành và có cầu tiến trong công việc."
"Hóa ra là vậy." Lý Kiều Ngôn gật đầu đồng ý quan điểm. Đúng lúc ấy quản gia cũng đã lái xe tới. Duật Thiên lên xe ngồi, còn chiếc xe kia của hắn đành phải cho người mang đi.
Hạ kính cửa xe xuống, Lý Kiều Ngôn lái xe về nhà. Trên môi bỗng nở nụ cười thỏa mãn. Hóa ra mẫu người như thế em mới để ý đến.
Lý Kiều Ngôn không hề để ý rằng quyết định này của gã sau này sẽ làm xáo trộn cuộc sống của gã.
....
Về nhà, Duật Thiên liền mở của hầm ra, mang theo đèn pin và một số đồ ăn vặt đến đấy.
Khuôn viên ấy cậu đã tự thân sửa lại nên nây giờ nhìn nó như một trang viên xinh đẹp. Hàng ghế đá xếp ngay ngắn, dây leo cùng đám rêu dại được thay thế bằng hoa hồng xanh Pháp và bãi cỏ xanh mướt. Những cây trụ được tu sửa, đài phung nước đã thay bằng một cái hồ trong mắt với những con cá nhỏ xinh bên trong.
Cả khuôn viên như mang dấu ấn kiến trúc Châu Âu.
Duật Thiên bày biện tách trà cùng bánh quy, thưởng thức chúng trong khuôn viên riêng của mình.
Tầm khoảng 6 giờ chiều, Duật Thiên dọn đồ lại rồi rời đi.
....
Đóng cửa hầm lại, Duật Thiên ném giấy gói bánh vào thùng rác, chìa khóa và đèn pin để lại chổ cũ.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên. "Thiếu gia, bạn của ngài đến ạ."
"Tôi biết rồi." Duật Thiên thay đổi trang phục, mang dép lê bước xuống dưới phòng khách.
....
Ở trên chiếc ghế sofa, Tuyết Chi ngồi đơn đối diện Ly Sâm, Trình Khương ngồi kế bên Ly Sâm, Lý Kiều Ngôn ngồi đơn đối diện Trình Khương.
Lúc bước xuống, Duật Thiên cảm nhận có một luồn sát khí nổi lên ớn lạnh cả da gà.
[Sơ đồ chỗ ngồi]
TC LKN
[Bàn] DT
LS TK
Duật Thiên với tư cách chủ nhà liền rót trà ra cho mọi người, hắn đứng lên đi ra sau bếp lấy một ly nước táo ép đưa cho Tuyết Chi, thưởng cho bản thân một ly cam ép.
Trong khoảng khắc im lặng, Duật Thiên cất tiếng. "Không biết mọi người đến nhà tôi để làm gì? Tuyết Chi có thể hiểu, những người còn lại? Muốn gì?"
"Chúng tôi đến để xác nhận một chuyện." Trình Khương dáng vẻ lạnh băng trả lời. Ly Sâm từ đó tiếp lời. "Bọn em thắc mắc rằng, anh làm sao...lại thay đổi như vậy?"
"Đúng vậy, một con người không thể nào sau một cuộc thất tình mà thay đổi chóng mặt như vậy." Tuyết Chi tiếp lời. Lý Kiều Ngôn nghiêm túc chấp tay lại với nhau, không còn giọng điệu ngả ngớn,chỉ còn giọng nói trầm như violin.
"Hãy kể cho tôi nghe."
Duật Thiên không nói gì, chỉ cười, bàn tay có những khớp xương hoàn hảo cầm lấy ly nước cam uống một ngụm.
"Chỉ vậy?"
"Đúng."
"Vậy tôi hỏi, các vị lấy thông tin ở đây mà cho rằng như vậy?" Ly Sâm cụp mắt xuống, giọng nói du dương trả lời.
"Là em, em nghe bạn của em nói rằng..."
"Rằng tôi từng sống chết vì cô à?"
"Em..."
"Này quý cô. Tôi giải thích nhé. Giả dụ quý cô một lòng yêu hết mình vì một người rồi chợt nhận ra người ta không yêu cô mà lợi dụng cô. Cô không bỏ người ta không lẽ là ngu ngốc đâm đầu vào à? Cô khôn vậy!" Duật Thiên nói một hàng dài khiến Ly Sâm cứng miệng không biết nói gì. Trình Khương định mở miệng liền bị Duật Thiên chặn họng. "Còn nói hôn phu của cô đang ở đây, cô muốn tôi bị gán cái danh tiểu tam à? Còn cậu đấy."
"Hả?" Trình Khương ngơ ngác chỉ tay vào mình. Duật Thiên tiếp tục. "Ừ cậu đấy. Quản cho tốt nữ nhân nhà cậu, đừng để cô ta làm phiền tôi. Chẳng may ngày hôm đó tâm tình tôi xấu, không chừng tôi cầm dao giải phẫu cắt nội tạng của cô ta ra làm trang sức đấy."
Duật Thiên hít một hơi rồi nói tiếp. "Vốn dĩ tôi từng là một học sinh gương mẫu có bằng khen dán tường còn thiếu chỗ dán, nhưng do đâm đầu vào tình yêu không hồi kết nên thành ra ngu cả lối về. Vì vậy tôi đang trở lại như cũ, một học sinh với tấm khen thưởng treo đầy tường. Nên đừng làm phiền tôi."
Duật Thiên bề ngoài nghiêm túc nhưng thực chất bên trong đang cố gắng nói ra những câu hạ đài Ly Sâm. Hình như cậu đã đi đến chương có khúc Ly Sâm lấy bia đỡ đạn nam phụ đáng thương ra để lôi kéo tình cảm của Trình Khương. Vốn dĩ Lý Kiều Ngôn đáng lẽ lâu lắm mới xuất hiện nhưng do cậu xuyên đến, nên gã mới bắt buộc xuất hiện sớm.
Lỗi này do cậu, cuối đầu xin lỗi nam song tính Lý Kiều Ngôn. Amen.