Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta đã đoán được mở đầu, không đoán trúng quá trình, kết cục ngược lại với ta. Ta ruột mềm trăm mối khẽ nhíu mày, ta ưu thương đứng ở một chỗ, một tay khẽ ôm lấy eo nhỏ nhắn, tròng mắt long lanh in trong cái bóng trong ly trà đang cầm trên tay.
Lúc này Vương Gia đang xử lý công sự, cau mày nhìn một đống hóa đơn trước bàn, nhìn một hồi, hắn đưa tay ra, móng ngọc thon dài của ta từ eo nhỏ nhắn di chuyển đến trên mông đẹp, thận trọng đi tới, đặt ly trà vào trong tay Vương Gia. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ta một cái, ánh mắt khẽ dao động.
Ta ngượng ngùng lui về phía sau, vừa lui, lại động tới vết thương nơi nào đó, sắc mặt ưu thương của ta lập tức dữ tợn.
Vương Gia: "Phốc!" Phun nước trà đến trên mặt bàn.
Ta trong nháy mắt thu hồi nét mặt dữ tợn, nhu nhu nhìn sang một cái, hiện tại vết thương trên mặt ta đã tốt hơn, da thịt trắng nõn như ngọc, ngũ quan tác giả thiết định có bao nhiêu đẹp liền thật đẹp. Hơn nữa bởi vì hiện tại ta thăng cấp, đại khái cũng có chức vụ nho nhỏ, chẳng những y phục đổi thành váy màu hồng, trên đầu cũng mang trang sức đơn giản, nổi bật lên khuôn mặt vốn đã không bình thường càng thêm mỹ lệ cực kỳ, nếu như ta không nói ra, người khác tuyệt đối sẽ không cho rằng ta là làm nghề nha hoàn.
Khuôn mặt ta, ngoại trừ có điểm kinh diễm, càng nhìn liền càng dễ trầm mê, dù thân là Vương Gia cũng vậy, sắc đẹp làm hại người a.
Chỉ là, tác giả cho nữ chính ta xinh đẹp, lại quên mất cho ta vận số! Làm một nữ chính, ta có thể yếu ớt nhiều bệnh, ta có thể diện mạo tái nhợt, ta có thể nhu nhược không xương, nhưng là! Ta làm sao lại bị rách hoa cúc! ! !
Thật là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. . . . . .
Lại nói một ngày kia, ta hào khí ngất trời mang theo tâm tình tráng sĩ bi hùng một đi không trở lại từ phòng của nha hoàn đến phòng ngoài của phòng Vương Gia, không ngờ, gặp được không phải Vương Gia đùa giỡn, cũng không phải là Vương Gia cường thủ hào đoạt, mà là một bữa tiệc lớn vô cùng mỹ vị. Tối ngày đó, ta là nha hoàn đầu tiên có thể ăn cùng Vương Gia.
Đối mặt với cao lương mỹ vị, chú ý, không phải đồ ăn thừa hoặc là bánh bao chay, mà là, một bữa tiệc mỹ vị lớn chân chính, ta rất không có khí tiết quỳ gối rồi. . . . . . Ta có thể tỉnh táo ăn bánh bao, nhưng ta không cách nào tỉnh táo ăn loại mỹ vị sắc hương đều đủ này, sau khi ăn xong ta mới giật mình.
Nếu trong thức ăn hạ độc thì làm sao bây giờ!
Mang theo tâm tình rầu rĩ như vậy, ta trải qua một buổi tối, bình an vô sự một buổi tối.
Ta không biết Vương Gia chuẩn bị làm gì, vì vậy lúc trời tối ta đây ngủ không ngon.
Sáng ngày kế tiếp, ta phát hiện tối ngày hôm qua ăn quá ngon đến phát nhiệt rồi, ta ngồi chồm hổm trong nhà xí.
Sau đó, trên người ta xảy ra bi kịch trên người nữ chính từ xưa tới nay tuyệt đối sẽ không xảy ra! Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói cho ta biết một chuyện, đó chính là, không đi được, ngươi không cần cố đi, lần này thì tốt rồi, rách hoa cúc.
Ta quả thật một mặt máu!
Bởi vì sự kiện rách hoa cách lúng túng không thể thành lời này, khiến cho ta vượt qua những ngày ruột mềm trăm mối, mỗi một lần trên nét mặt của ta đều là bi tráng, mỗi lần ta xuất ra đều là bi thương, trên mặt bởi vì bôi thuốc Vương Gia cho đã tốt hơn, nhưng phía dưới. . . . . . Ta ngượng ngùng đưa tay mình ra, vì vậy, kéo một lần xuất ra chút huyết, cho đến bây giờ còn chưa khỏe.
Ta mỗi ngày bi tráng tới bi tráng đi, ưu thương tới ưu thương đi, ta rốt cuộc dưỡng thành tiểu bạch hoa đại điển! Mỗi phút mỗi giây mỗi thời mỗi khắc trên mặt ta nét mặt nhất định là ưu buồn, ánh mắt của ta nhất định là ưu thương, sắc mặt của ta nhất định là tái nhợt, thân thể của ta càng thêm nhu nhược đến làm người thương yêu!
Duới tình huống như thế, ta còn phải luôn luôn phòng bị mỗ Vương Gia, cây kéo ta đã cầm được trên tay 250 lần, Vương Gia một lần chủ động đến gần ta đều không có a, đây rốt cuộc là vì quá mức kịch tình sao? Thời điểm ta bi tráng muốn diễn kịch tình ngươi làm sao lại không diễn? !
Trừ bỏ mỗi ngày gọi ta bưng trà đưa nước thêm thay quần áo, hắn có dũng khí quá giới hạn một chút sao?
Chẳng lẽ, hắn phát hiện ta có ý đồ với đệ đệ của hắn? Nhưng lại không đúng, hắn mỗi ngày vẫn nhỏ nhẹ với ta, một bộ quân tử phiên phiên, đừng nói với ta hắn đổi cách.
Lúc này ta dĩ nhiên không biết, Hiên Viên Liệt bởi vì sau khi chỗ đó ba ngày nghĩ hết biện pháp cũng không đứng lên được, hắn len lén đi xem đại phu một lần, sau khi đại phu cho hắn thuốc hắn vẫn không dậy nổi, đại phu bắt đầu tìm điểm mấu chốt cho hắn! Sau đó, tìm được trên người Vương Tiểu Hoa.
Hiên Viên Liệt không đứng nổi đều là bởi vì ta đã ghê tởm nôn lên chỗ đó của hắn, hắn chịu kích thích quá cường liệt rồi, ta chính là nguyên nhân sinh bệnh, cho nên hắn phải dựa dẫm vào ta xuống tay. Biện pháp xuống tay là gì? Dĩ nhiên là khiến cho ta không hề cảm thấy ghê tởm vật kia nữa, vật kia nói không chừng liền nâng lên được.
Nghĩ đến hắn, từ trước đến giờ là một người kiêu ngạo như vậy, khi nào gặp phải chuyện như thế này? Ghê tởm đến người khác còn chưa tính, còn ghê tởm đến làm người khác nôn ra, bị ghê tởm trở lại. Chuyện như vậy chẳng những thương tổn đến tự ái của hắn, thương tổn đến kiêu ngạo của hắn, còn thương tổn đến tâm lý ngông cuồng tự cao tự đại của hắn! Cho nên, mới có chuyện hắn tỉ mỉ cư xử với ta, muốn vãn hồi hình tượng, thuận tiện đem ta thu vào tay, trị liệu bệnh hắn không tiện nói ra.
Nếu không phải ngày đó ta ghê tởm quá rõ ràng, hắn không tốt trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung, ta chỉ sợ sớm đã hỏng bét rồi.
Vương Gia quyết định, coi như nữa ghét người trước mặt cũng muốn trước giải quyết tự thân vấn đề, về sau này. . . . . .
Mà ta, tự nhiên không ngờ Vương Gia mặc dù mặt không dịu dàng, lại suy nghĩ một đống lớn như vậy. Thời điểm ta đang dọn dẹp một bàn chất lỏng Vương Gia phun ra. Trong nhãn thần của ta lộ ra từng tia chán ghét "không cách nào ẩn núp", không thấy ánh mắt Vương Gia vừa đúng lúc quét tới, thấy vậy, sắc mặt hắn lập tức trở nên tối tăm, hơi thở lạnh lẽo giống như một tòa băng sơn.
Ta run lên, khi không có cảm giác một chút thất bại tình cảm của mỗ Vương Gia, khóe miệng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
Người diễn trò, là người dễ dàng nhất lâm vào trong đùa giỡn. Người quá để ý nhất định là người thất bại, đối với lần này, ta hiểu vô cùng.
Thời điểm thu thập xong xoay người, ta nhu nhu khom người, ngẩng đầu, ánh mắt vừa bình thản không có sóng.
Vương Gia cũng khôi phục bộ dáng ôn hòa hướng về phía ta gật đầu một cái.
"Ngươi. . . . . . Thân thể có gì khó chịu?"
Nghe thấy lời ấy, nụ cười của ta không cách nào khống chế trở nên rực rỡ, hướng hắn khoát tay áo.
Hắn cau mày, hỏi tiếp: "Nếu người nào khi dễ ngươi, nói thẳng là được." Hắn không kiên nhẫn nhìn sang, ta cười đến càng sáng lạn hơn, vẫn khoát tay.
Vương Gia đột nhiên vươn tay ra, sờ tới trên eo ta, ta phản xạ có điều kiện liền nhấc chân, khó khăn lắm mới dừng lại giữa hai chân Vương Gia. . . . . .
Sắc mặt Vương Gia trắng xanh đen xuống, hắc khí trên người lan tràn: ". . . . . . Hả? Ngươi muốn làm gì bản vương? Phạm thượng! ?"
Mà lúc này đây, ta lại lộ ra ánh mắt lã chã chực khóc, nước mắt trong hốc mắt muốn rơi không hết, sắc mặt vô cùng trắng bệch, một bộ bị kinh hách.
Tình huống thực tế cũng là: mẹ nó, rách hoa cúc! ! ! Quá đau rồi ! !
Vương Gia tức giận nhìn ta: "Dáng vẻ của ngươi là sao, Bổn vương không động vào ngươi!" Hắn rút ra tay đi, quay lưng lại.
Ta thu hồi chân, xoa cái mông, thật đau.
Ta mặc dù không biết Vương Gia hiện tại đang ôm sự phẫn nộ "Nàng giống như ghét Bổn vương? !" lại xen lẫn những tình cảm kỳ kỳ quái quái khác, nhưng nhìn bóng lưng của hắn, ta ước chừng đoán được một chút. Ta hơi ngửa đầu, thu nước mắt sắp rơi ra lại, nhưng khóe mắt vẫn là hồng hồng.
Ta kéo kéo tay áo của hắn, nhìn khuôn mặt lạnh tuấn mỹ của hắn xoay đầu lại, ta đỏ mắt tội nghiệp khom người, ý bảo ta muốn đi ra ngoài.
Vương Gia nhìn ta, ta 100% từ trong mắt hắn nhìn thấu ánh mắt uy hiếp "Hiện tại ngươi dám đi ra ngoài thử xem", nhưng hắn vẫn vẻ mặt âm trầm khoát tay áo, duy trì dáng vẻ ngoài mặt đối với ta muốn gì được đó. Ta nhưng lại thương xót nhìn hắn mấy lần, lưu loát xoay người, đi ra ngoài.
Ta mới vừa ra khỏi phòng Vương Gia, đã chạm mặt Tiểu Hỏa Tử thật thà, hắn hướng ta vẫy vẫy tay, ta hoài nghi hắn là sẹo ca, vì vậy đi tới.
Chỉ thấy Tiểu Hỏa tử hơi ửng đỏ mặt, từ trong tay áo lấy ra một chiếc trâm thô ráp làm từ gỗ, nhỏ giọng mở miệng nói: "Tiểu Hoa muội tử, đây là ta tối ngày hôm qua làm cho ngươi, tặng cho ngươi."
Hắn, không phải sẹo ca.
Ta, được tỏ tình sao?
Dường như, sau khi mặt của ta khôi phục, hơn nữa sau khi ở trong tiền viện, tính chất của ta khác đi rất nhiều, ta nghĩ, ta quả nhiên vẫn hào quang của nữ chính. Rách hoa cúc cái gì, hoàn toàn là tác giả vô tâm ngoài ý muốn.
Thấy ta ngẩn người, Tiểu Hỏa Tử trước mặt làm như ta xấu hổ, hắn cũng xấu hổ tiếp tục mở miệng: "Ta có thể giúp ngươi đeo lên không?"
Ta lắc đầu.
"Ngươi không nói gì là ngươi đồng ý a."
Ta đi!
Mắt thấy Tiểu Hỏa Tử trước mặt muốn đem vật kia cài lên tóc ta, không đợi ta lui về phía sau, chỉ thấy cách đó không xa một nha hoàn vóc dáng vô cùng cao lớn cầm giỏ vội vàng đi tới. Nàng dường như không thấy Tiểu Hỏa, một cái đụng vào hắn, quẹo vào khúc quanh, biến mất không còn tăm hơi.
Ta nhìn bóng lưng kia, không tiếng động thất bại: Sẹo ca, ngươi đây làm quá mức?
Xem xong bóng lưng, ta quay đầu trở lại, nhìn Tiểu Hỏa nằm trên đất. Thời điểm nha hoàn cao lớn đụng tới, không khéo đụng Tiểu Hỏa bay vào cây cột, sau đó, các ngươi hiểu, hắn hôn mê.
Ta đang muốn đạp lên thân thể Tiểu Hỏa tàn khốc rời đi, đột nhiên, lỗ tai ta giật giật, nghe được bước chân sau lưng, vì vậy ta làm bộ lo lắng nhìn Tiểu Hỏa trên đất, không đợi ta xem được mấy giây, sau lưng ta liền có một âm thanh lành lạnh mở miệng.
"Để cho người chuẩn bị ngựa, theo Bổn vương xuất phủ một chuyến."
Ta đánh cuộc, Vương Gia mới vừa rồi thấy được toàn bộ quá trình.
Bất quá, ta không sợ hắn hoài nghi đến trên người sẹo ca, bởi vì một giây kế tiếp hắn có thể đã đổi mặt. Hơn nữa, cho dù hoài nghi hắn thì liên quan gì đến ta? Cũng không phải là thân ca của ta!
Có lúc, làm người thật không thể quá răng bằng sắt, đây là chuyện ta thật lâu về sau mới phát hiện.
Vương Gia vô cùng âm trầm nhìn người nằm vật trên đất, ta hơi thay đổi vị trí, ngăn ở trước người trên đất. Cho dù Tiểu Hỏa Tử này không coi là người tốt, dầu gì cũng là người đầu tiên tỏ tình với ta, hơn nữa, trước mắt hắn cũng không làm gì xấu xa, cứ chết như vậy cũng quá thua thiệt. Được rồi, ta tuyệt đối không thừa nhận ta đây đang thay Tiểu Hỏa nằm trên đất -- kéo thù hận.