Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Cung Nhĩ, nhanh cứu ta đi tay ta mỏi nhừ rồi."
" Ta cũng muốn lắm, nhưng....!" Minh Cung Nhĩ liếc mắt thăm dò Ngạo Khiết, Hoàng thượng ở đây, người chưa cho phép ai dám tự ý làm bừa chứ. Khi trở về không thấy tâm hơi của Niệm Vân đâu nhưng hoàng thượng lại dễ dàng xác định được vị trí của cậu, nói thẳng ra mọi động tĩnh của Niệm Vân ngay từ đầu đều đã nằm trong lòng bàn tay của người.
" Không cứu ta, ta có ngã chết về làm ma cũng sẽ tìm ngươi. Ngươi là cái đồ đáng ghét thấy chết không cứu."
" Ngươi....!" Tên tiểu tử nhà ngươi hôm nay còn biết mắng người: " Hoàng thượng, thần....!"
" Không phải chuyện của ngươi."
"....!" Hoàng thượng thật ra làm sao, không cho cứu người chẳng lẽ thật sự muốn đứng đây nhìn hắn bị tên kia la hét mắng từ trên cây sao?
" Cung Nhĩ uổng công ta xem ngươi như bạn bè ngươi lại làm ngơ ta, ta...ta mà xuống được cũng sẽ độc chết ngươi."
Ngươi ngày càng có gan rồi đó, Hoàng thượng còn đang ở đây ngươi làm dám nói....! Cung Nhĩ chợt nhận ra, không lẽ hoàng thượng.
Niệm Vân đang muốn mắng thêm thì nhận ra cành cây dường như không chịu nổi sức nặng của mình nữa, bị té cây lúc nhỏ cậu nhớ đời rồi: " aaaaa cứu ta mau lên, sắp gãy tới nơi rồi."
".....!"
" Rắc...!" Một tiếng rắc thêm cành cây rung chuyển mạnh khiến Niệm Vân không muốn cố chấp nữa: " Hoàng.....hoàng thượng, cứu ta đi!"
" Nói lại đi."
" Năn nỉ người, làm ơn cứu ta đi Hoàng thượng."Ngạo Khiết cười nữa môi dậm nhẹ chân một cái đã đến bên cạnh nắm lấy cánh tay Niệm Vân kéo hắn cùng nhảy xuống: " aaaaaaaaaaaaaa....!"
" Im lặng."
" ân....!" Thấy mình đã tiếp đất an toàn nhưng người vẫn còn run.
" Ngươi còn chưa chết la cái gì."
Không lo đến sĩ diện nữa cậu ngồi luôn ra đất: " Cứ tưởng lần này chết chắc rồi chứ."
" Ngươi không sao rồi, chưa chết được đâu, Khi không trèo cao như vậy làm gì?" Cũng Nhĩ đến đỡ cậu dậy.
" Còn không phải là vì muốn trốn....!"
" Trốn?"
" Không có gì, là vì muốn ngắm cảnh." Niệm Vân nhìn Ngạo Khiết mỉm cười: " Hoàng thượng, cảm ơn." Không để ý đến cậu, hắn quay lưng bỏ đi: " Đồ mặt lạnh."
" Để ý cái miệng của ngươi đi, để hoàng thượng nghe được ngươi chết là là cái chắc."
" Nhưng ta đúng là bị hắn hại suýt chết rồi còn gì."
" Mỏi không?"
Niệm Vân rưng rưng mắt ngước nhìn Cung Nhĩ: " Đương nhiên là mỏi, ta nhức hết tay chân rồi."
" Ta cõng ngươi."
" Ùm!" Minh Cung Nhĩ ngồi xuống đưa lưng về phía mình, Niệm Vân tự nhiên để hắn cõng về: " Còn bao đồ của ta nữa."
" Biết rồi."
Thấy Ngạo Khiết đến Niên Du vui vẻ: " Tham kiến hoàng thượng."
" Được rồi."
" Người đến gặp Niên Du không biết có việc gì?"
" Muốn đến thăm ngươi một lát, sức khỏe đã tốt hơn?"
Đợi khi Ngạo Khiết đã ngồi xuống Niên Du mới dám đứng lên: " Làm hoàng thượng lo lắng, Niêm Du đã khỏe hẳn rồi."
" Việc lần trước ngươi nói, Niên Du có thể đến thăm hắn."
Niên Du mừng rỡ: " Đa tạ hoàng thượng, Niệm Vân chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi cũng là nhờ hoàng thượng rộng lượng tha thứ."
" Người bị hại là ngươi, ngươi tha thứ hắn ta có thể trách tội hắn?"
" Người là hoàng thượng, chính vì là hoàng thượng để tha thứ cho việc làm thiếu suy nghĩ tiểu đệ càng khó hơn Niên Du."
Ngạo Khiết thầm đánh giá Niên Du rồi khoát tay: " Việc này không cần nhắc lại nữa, đã như vậy ta cũng sẽ không khó xử với Cửu hoàng thúc."
" Phụ thân sẽ đến hoàng thành Hàn Long?"
" Ta vừa nhận được tin, biết việc xảy ra giữa ngươi và Niệm Vân nên hoàng thúc hai người sẽ rất nhanh đến đây."
Niên Du lo lắng: " Niên Du hiểu rồi."
" Niên Du."
" Vâng hoàng thượng."
Ngạo Khiết thâm trầm nhìn cậu: " Ngươi không trách ta đã đặt ngươi vào tình thế nguy hiểm này?"
Không nghĩ rằng sẽ nghe Ngạo Khiết nói những lời này, Niên Du mỉm cười: " Niên Du là cam tâm tình nguyện."
"......!"
Hết lần này đến lần khác từ phòng Niệm Vân vang ra tiếng la hét chói tai, nghe cứ như một người đang bị tra tấn dã man khiến không ai dám nhìn vào trong dù rất tò mò: " aaaaaaaaa đau....từ từ thôi....!"
" Ngươi la nữa thì đừng trách ta, ngươi nghĩ là do ai hả?"
" Huynh nhẹ nhẹ tay không được sao, đau muốn chết ta rồi, aaaaaa!"
" Lại gì nữa?"
" Chỗ đó....đau."
Cung Nhĩ vén lên tay áo Niệm Vân chỉ vào vết bầm tím trên cánh tay: " Không đau ta cũng thấy lạ, ngươi cả ngày không thương lớn thì thương nhỏ. Ta không ở không mà chạy tới chạy lui giúp ngươi mãi biết chưa?"
" Cung Nhĩ là người tốt mà phải không, còn mang thuốc đến xoa cho ta còn gì?" Niệm Vân nháy mắt một cái.
" Vậy ai lúc trên cây mắng ta đồ đáng ghét hả?"
Cậu quay mặt làm ngơ: " Là vì huynh thấy chết không cứu."
" Hoàng thượng cũng ở đó ngươi bảo ta làm sao."
".....!"
" Cũng tại ngươi ngoan cố, biết rõ người ở đó cũng dám làm như không thấy. Ngươi là người đầu tiên."
" Không phải là làm như không thấy, mà là vì ta không dám thôi. Ai mà nghĩ hoàng đế nhỏ mọn như vậy, phải gọi đúng người mới chịu cứu."
Minh Cung Nhĩ làm lạ: " Ta cũng chưa từng thấy hoàng thượng như vậy, đáng lý ra là rất ghét ngươi mới phải."
" Hoàng thượng như vậy còn chưa phải là ghét ta sao?"
" Ngươi không nhìn nhận ra vấn đề, nếu người thật sự muốn giết cái đầu ngươi còn nằm trên cổ sao? Hoàng thượng là người thế nào ta chắc không cần nói với ngươi nữa, nhưng lúc đó là chịu kiên nhẫn đứng chờ ngươi kêu cứu. Người là đang quan tâm hay thử ngươi đây?"
Niệm Vân cười cười vỗ vỗ vào vai Cung Nhĩ: " Thì ngay cả huynh cũng thế còn gì, ban đầu cũng rất ghét ta a. Bây giờ tốt như vậy!"
" Ai tốt với ngươi?" gạt ra tay của Niệm Vân.
" Ai da...huynh làm gì vậy?"
" Đau sao!"
" Huynh không thấy hay sao còn phải hỏi , không biết muốn giúp hay hại ta nữa."
" Đưa ta xem." Lo lắng kéo lại cánh tay Niệm Vân thì thấy cậu tủm tỉm: " Ngươi lừa ta. Được lắm!"
" Nói huynh quan tâm ta còn không chịu nhận."
" Ta không làm phiền hai người chứ?"
Nghe tiếng nói lạ cả hai cùng nhìn ra cửa phòng, Cung Nhĩ đứng lên: " Niên Du công tử."
" Ca ca?"
Niên Du trong y phục vàng nhạt dáng người thanh mảnh đáng yêu nhưng không giống Niệm Vân với vẻ mềm yếu trẻ con mà thanh tao tuấn tú, cậu tiến vào cầm lên lọ thuốc thoa mà Cung Nhĩ mang đến: " Cái này là?"
" Là thuốc thoa ngoài da, giảm đau nhức thần mang đến cho Niệm Vân...công tử."
" Đệ bị thương rồi sao? Là ở đâu!"
Dù đọc qua tiểu thuyết Niệm Vân vẫn không biết nhiều về vị ca ca này của mình, nhưng có một điều chắc chắn, Niên Du đối với đệ đệ mình tuyệt đối không hề giả dối. Dù Niệm Vân làm nhiều chuyện xấu, bị nhiều người xa lánh Niên Du vẫn chưa một lần ghét bỏ hắn, vậy mà chỉ vì đố kị nhân vật phản diện ra tay với cả người thật lòng đối tốt mình, làm ngay cả cậu bây giờ cũng tự trách: " Đệ không sao, không có việc gì."
" Mau để ta xem."
" Đệ không sao thật mà, huynh đáng ra không nên đến đây. Là đệ hạ độc huynh đó, huynh phải cảnh giác tránh xa đệ ra mới phải."
" Đệ nói ngu ngốc cái gì, đệ là tiểu đệ của ta đấy."
" Ân.....!"
Nhận ra mình không nên tiếp tục ở đây làm phiền Cung Nhĩ chen vào: " Thần có việc vẫn chưa làm xong, xin phép đi trước."
Niên Du ngồi xuống bên cạnh Niệm Vân: " Ta biết đệ hận ta, nhưng ta chưa từng trách đệ."
" Đệ không có hận huynh." Niệm Vân khẳng định.
" Chúng ta từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau nên ta rất hiểu đệ, vì vậy không cần nói dối ta. Chỉ là khi biết Niệm Vân dùng máu giải độc cho ta, cho dù đệ chỉ là vì hoàng thượng ta đã rất vui."
" Vì hoàng thượng? Đệ cứu huynh tại sao lại là vì hoàng thượng? Người còn định giết đệ đấy."
" Nhưng người đã không làm vậy phải không?"
" Đúng là không nhưng mà....!"
" Niệm Vân, phụ thân hai người sắp đến rồi."
" Phụ thân?" Niệm Vân ngạc nhiên, cậu chưa đọc tới khúc phụ mẫu xuất hiện nha. Thân thế họ là ai cũng chưa rõ, chỉ biết hoàng đế cũng rất xem trọng, không hề tầm thường.
" Họ vì nghe việc lần này mà đến, tính cách của phụ thân đệ cũng biết rồi. Ta thật không muốn gia đình chúng ta xảy ra chuyện không vui vì vậy đệ cứ xem như chưa từng có gì, được không?"
" Nhưng đệ đâu thể nói dối phụ mẫu nếu họ hỏi chứ."
" Phụ mẫu?....đệ nói gì vậy?"
" Đệ nói gì sai sao?"
" Đừng gọi vậy nữa, phụ thân nghe đệ gọi người như gọi nữ nhân chắc chắn sẽ nổi giận biết chưa."
" Cái gì cơ."
" Cha và phụ thân hai ngày nữa sẽ đến nơi, ta nghe mọi người đồn về đệ rất nhiều, đừng tự khiến mình bị thương nữa biết không."
Niệm Vân quơ tay múa chân lung tung: " Khoan....huynh vừa nói là cha và phụ thân."
"......ứ! Cả hai người hai ngày nữa sẽ đến, phụ thân đã quyết thì đâu ai ngăn cản được, cha thì chắc chắn sẽ không để phụ thân đi một mình."
" Nói....nói vậy cả hai đều là nam.....là nam cả sao?"
Niên Du lo lắng nhìn Niệm Vân: " Đệ đừng làm ta sợ, ngay cả việc đó mà đệ cũng hỏi ta sao?"
" Nhưng mà hai người là nam thì....!" Niệm Vân cố lấy lại bình tĩnh: " Đệ bị bắn một tên, bị ngã ngựa rồi còn hứng hết một chưởng của hoàng thượng mất khá nhiều máu, nên có chút lú lẫn...!"
" Sao ta chưa từng nghe qua chuyện này, đệ thật sự vẫn ổn chứ? Không được, ta phải đi nói với hoàng thượng, tại sao người lại....!"
" Chuyện đó để sau, huynh nói cho đệ....chúng ta không phải là nhi tử ruột thịt của cha và....phụ thân sao? Chỉ là nhận nuôi thôi phải không?"
" Làm sao có chuyện đó. Không được nói những lời hồ đồ, chúng ta chắc chắn là bào tử của cha và phụ thân." Niên Du ra vẻ tức giận.
" Nhưng cả hai đều là nam."
" Phụ thân là kim phụng mà."
" Ân...!" Kim phụng? Cái gì tộc người kim phụng mang số mạng làm hoàng hậu mà tác giả nhắc tới trong truyện. Chỉ khi người tộc kim phụng lên ngôi hoàng hậu đất nước đó chắc chắn phồn vinh cường mạnh, muốn vậy giữa đế hậu cũng phải là tình cảm chân thật không được giả dối, nếu không sẽ chỉ khiến quốc gia suy vong. Chương đó không liên quan lắm nên mình bỏ qua không tìm hiểu: " Vậy phụ thân là kim phụng?"
" Ừ."
" Kim phụng số mạng làm hoàng hậu đã được định sẵn?"
" Ừ."
" Vậy còn cha là???"
" Hoàng đế của Bất Xích quốc."
" Cái gì cơ.........Kim phụng là nam nhân?"
" Ách xì...!" Từ phía sau bàn tay khoát lên người mình một lớp áo An Vinh thở dài: " Hình như nhi tử vừa mắng ta đấy."
" Bên ngoài trời rất lạnh, chúng ta còn phải đi khá lâu. Vinh nhi, không được cởi áo choàng ra nữa."
An Vinh tinh quái: " Ta đang nôn nóng được gặp lại hài tử của mình đây."