Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Ca ca, xem đệ vừa làm được gì này." Niệm Vân từ ngoài xông vào trên tay còn ôm ba bốn cái lọ nhỏ.
Niên Du vẫn còn nằm trên giường nghe tiếng cười nói của Niệm Vân thì ngồi dậy, cung nữ một bên nhanh chóng choàng lên cho cậu một lớp áo mỏng: " khụ...Niệm Vân? Sáng sớm đã chạy tới chỗ ta làm ồn rồi....khụ...khụ."
Chạy tới ngồi bên cạnh Niên Du, Niệm Vân rãi mấy cái lọ trên giường: " Huynh xem."
" Đây là cái gì?"
" Ba bình này là thuốc trị thương ngoài da cầm máu rất tốt, còn hai bình này là thuốc giải độc đệ chế được, dù không biết nó dùng để giải độc gì."
" Khụ...Khụ...đệ làm từ hôm qua đến giờ luôn sao?"
Niệm Vân lo lắng nhìn Niên Du: " Ca ca huynh sao vậy, ho rất là nhiều nha?"
Xoa xoa đầu cậu Niên Du ra ý cho cung nữ chuẩn bị y phục cho mình: " Không sao, đêm qua đột nhiên như vậy, có thể do trời lạnh hơn nên...khụ...!"
" Huynh đã mời thái y xem chưa, lỡ huynh có bệnh thì sao?"
" Không sao, dù gì cũng có một thần y là đệ ở cạnh ta mà phải không?"
Niêm Vân kéo tay Niên Du: " Không thể nói vậy được, đệ bây giờ đâu có giống trước kia. Đến chế thuốc cũng không biết thuốc gì nữa, huynh nhanh mời thái y đi."
Niên Du cười tươi: " Tên tiểu tử này, bây giờ còn biết lo lắng cho ca ca nữa cơ... khụ!"
" Các người tránh ra cho ta, dám cản đường của ta?"
" Khoan đã....ngươi là ai?"
" Có chuyện gì bên ngoài ồn ào vậy?" Niệm Du nhìn thấy lính canh đang ngăn một người đã xông vào tới nơi, cậu sợ hãi: " Ngừng tay, không được làm người bị thương."
" Niên Du công tử, đây là?"
" Không có chuyện của các ngươi, ra ngoài đi."
" Dạ."
Niệm Vân làm lạ nhìn người kia, sao có nét gì quen quen. Hình như ngoại hình nhìn rất giống mình nha: " Ca ca, đây là...!"
" Phụ thân, người đến rồi."
" Phụ.....phụ...phụ thân?" Đi hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, cái người nhìn mặt so với mình chẳng lớn hơn mấy tuổi, khuôn mặt trẻ con này. Còn lùn hơn cả cậu nữa, nên nói thấp bé thì đúng hơn, lại cũng đáng yêu nữa, coi cái má phúng phính thịt kìa. Phụ thân của cậu thật sao?
Niên Du có vẻ căng thẳng: " Phụ thân...khụ, phụ hoàng đâu?"
Phớt lơ luôn câu hỏi của Niên Du, An Vinh lao tới nhảy lên giường cú một cái thật mạnh lên đầu Niệm Vân " Cốp!" một cái rõ to.
" a, đau!"
" Câu chào phụ thân của ngươi đâu hả tiểu yêu?"
" Tiểu yêu?" Niệm Vân ôm cái đầu, không biết phải gọi người này là phụ thân làm sao nữa. Niên Du thúc thúc tay vào hông cậu ra ý, cậu cười cười: " Phụ....phụ thân, người đến rồi a."
" Ngươi đến giờ vẫn không khôn lớn hơn được tý nào." An Vinh lại chạy đến ghế ngồi chéo chân: " Niên Du lại đây, đưa tay ngươi cho phụ thân xem."
" Dạ phụ thân." Niên Du tiến lại gần, giơ ra tay để An Vinh bắt mạch. Cậu thầm nghĩ sẽ không sao, độc trong người mình cũng đã giải hết.
" Đây là sao hả?"
" Phụ thân?"
An Vinh tức giận nhìn Niệm Vân: " Tiểu Yêu, Ngươi hạ độc ca ca mình cũng được nhưng loại độc ngươi dùng tại sao lại trở nên tầm thường như vậy? Ta đã dạy ngươi những gì ngươi làm ta mất mặt như vậy?"
" Sao...?"
Niệm Vân như trên trời rơi xuống: " Hạ độc? Con đâu có....độc lần trước đã giải hết rồi mà...con đâu có làm vậy nữa." Sao tự nhiên gọi trơn tru thế.
" Vậy đây là cái gì?" An Vinh chỉ tay vào cổ đã thấy Niên Du nhăn mặt, khụy xuống ghế: " Còn vai, chân và eo nữa có muốn ta thử luôn không?"
" Nhìn ca ca đau lắm phụ thân, đừng nha!" Niệm Vân nhanh chặn lại.
" Loại độc này mới đầu chỉ có cảm khác như bệnh nhẹ như ho hoặc chóng mặt một khi phát tác sẽ khiến cơ thể đau đớn thấu xương. Dần dần khi độc đi vào tim sẽ dẫn đến tử vong."
" Người nói gì cơ?"
" Đúng rồi, huynh ấy ho rất nhiều....phụ thân mau cứu người."
An Vinh chống tay lên bàn thờ ơ: " Ngươi hạ độc thì ngươi giải đi."
" Đã nói là không phải con mà, con không có làm chuyện đó."
" Niệm Vân không làm vậy đâu phụ thân, đệ ấy không giống như trước nữa."
Lấy một trái nho trên đĩa An Vinh cho vào miệng: " Không phải Niệm Vân cũng tốt, ngươi giải cho hắn ta sẽ tin ngươi."
" Ân....!" Niệm Vân bị oan mà không chứng minh được thật là khó chịu mà, cậu còn không biết huynh trưởng bị độc gì chẳng biết làm thuốc giải, cho dù biết cũng chỉ có một cách: " Xem như thiếu may mắn đi." Cậu lấy cái tách trà nhỏ để ra rồi rút dao cắt một đường dài trên bàn tay.
" Tiểu yêu ngươi?"
" Niệm Vân, đệ đâu cần làm vậy."
Cắn răng chịu đau bóp chắc tay để máu chảy vào tách, cậu thậm chí còn không dám nhìn mà quay đầu đi nơi khác: " Ca ca nhanh uống!" Niệm Vân cầm luôn cái tách đẩy vào miệng Niên Du.
" Khoan...Niệm....!"
" Như vậy thì không sao rồi. Phụ thân không phải con hạ độc ca ca, người tin rồi chứ?"
" Tiểu yêu nhà ngươi....bao nhiêu y thuật ngươi học bây giờ chỉ làm được cách này, ngươi muốn chọc tức chết phụ thân ngươi hay sao?"
" Niệm Vân lần trước do bị ngã ngựa cũng vô tình bị hoàng thượng đánh trọng thương nên trí nhớ có phần không tốt, đệ ấy chỉ biết cách này để giải độc thôi. Phụ thân đừng thử Niệm Vân nữa." Vừa dùng lọ thuốc trị thương mà Niệm Vân mang đến thoa lên miệng vết thương rồi băng bó cho cậu Niên Du vừa giải thích: " Với lại lần trước muốn cứu thần nhi đệ ấy cũng phải làm vậy nên không phải do Niệm Vân đâu phụ thân."
" Cái tên này...! Ta đi hỏi tội hắn." An Vinh đột nhiên siết chặt tay rồi lại bỏ chạy đi.
" Phụ thân người đi đâu?"
" Đã mất tâm rồi, ca ca giờ làm sao?"
" Còn làm gì nữa, chúng ta đuổi theo nhanh lên."
" Ân...!"
Ngạo Khiết và Triệu Tất đang cùng bàn chuyện ở thư phòng thì cánh cửa đột nhiên mở tung ra, An Vinh một cước đá bay luôn cửa vẻ mặt hằm hằm nhảy lên bàn nắm lấy cổ áo Ngạo Khiết, Triệu Tất không nói gì chỉ đứng một bên như đang xem kịch hay. Minh Cung Nhĩ đứng giữ cửa bên ngoài cũng muốn chảy cả mồ hôi: " Ngươi mau giải thích cho ta."
" Cửu hoàng thúc, có việc gì khiến người nổi nóng vậy."
" Tên tiểu tử nhà ngươi, ta an tâm giao hai tên nhi tử của ta cho ngươi chăm sóc ngươi lại dám làm chúng một đứa bị thương một đứa bị hạ độc như thế ngươi còn dám hỏi ta."
" Có gì người leo xuống trước rồi nói."
" Ta không đứng trên này làm sao nói chuyện ngang hàng với ngươi, nhanh trả lời ta mau lên."
" Rồi rồi, là lỗi của ta thúc bình tĩnh đi."
An Vinh buông ta cổ áo Ngạo khiết ngồi xếp bằng trên bàn: " Quản giáo đám phi tử của ngươi cho tốt, nếu ta biết trong đó ai còn dám ra tay ta sẽ san bằng cái hậu cung của ngươi."
" Ta cũng không quan tâm bọn chúng sống chết thế nào. Huống hồ là người, nếu cửu hoàng thúc muốn ta tuyệt đối không ngăn cản."
An Vinh tức muốn bốc khói: " Cái tên này, là ai dạy ngươi ra cái tính thế này hả?"
" Còn không phải là thúc sao?"
" Lúc nhỏ ngươi đáng yêu cỡ nào, làm sao mà so sánh? Ngươi xem ngươi, làm hoàng đế rồi tính tình cũng thay đổi, mặt lúc nào cũng đáng sợ, đi từ xa mà thấy ngươi ai cũng muốn tránh như tránh tà vậy."
" Ta không có thay đổi, chỉ là với cửu thúc thì khác thôi."
" Ngươi ngươi ngươi!"
" Được rồi Vinh nhi, đừng làm loạn nữa." Triệu Tất bế luôn An Vinh đang như con khỉ con nhảy tới nhảy lui trên bàn xuống: " Đã đến thăm hài tử rồi?"
" Ừ, Chúng kìa!" An Vinh chỉ tay ra ngoài đúng lúc cả Niên Du và Niệm Vân vừa chạy đến.
Thấy Cung Nhĩ từ ngoài cửa Niệm Vân hí hửng kéo tay hắn: " Cung Nhĩ, thì ra huynh ở đây, một chút đến chỗ ta đi ta cho huynh xem cái ta vừa làm ra."
" Ngươi cũng chạy đến đây làm gì?"
" à thì!"
" Đi thôi Niệm Vân." Niên Du nhìn cậu.
" Ta vào trong một lát, chút nữa chúng ta nói chuyện sau nhé."
" Đi đi."
Cả hai bướcvào trong, Niên Du nhéo tay Niệm Vân muốn cậu làm theo mình: " Tham kiến hoàng thượng."
" Tham kiến hoàng thượng!"
" Đứng lên đi."
Tiếp tục tới chỗ Triệu Tất và An Vinh: " Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an phụ thân."
" Thỉnh an phụ hoàng, phụ thân!" Thì ra cha của mình cũng đẹp trai như vậy nha còn trẻ nữa, nếu ở hiện tại làm diễn viên sẽ nổi như cồn a.
" Niên Du, Niệm Vân hai con ở Hàn Long sống tốt chứ?"
" Vâng phụ hoàng."
An Vinh liếc xéo Ngạo khiết: " Tốt cái gì, đại tiểu hài tử của ta vừa bị hạ độc đó, tiểu yêu tử của ta cũng bị thương như vậy. Ta mà không đến ngươi định để chuyện này tiếp diễn sao?"
Từ lúc người bước vào Ngạo Khiết đã chú ý thấy tay Niệm Vân còn băng vải, nghe An Vinh nói vậy hắn cũng đoán ra phần nào lý do: " Cung Nhĩ."
" Có thần!"
" Chuyện này giao cho ngươi điều tra, bất luận là kẻ nào lập tức giết chết không tha."
" Dạ hoàng thượng."
" Niệm Vân."
" Ta?" Niệm Vân tự chỉ tay vào mình, thấy Ngạo Khiết không trả lời cậu mới lên tiếng: " Hoàng thượng gọi ta có việc gì?"
Niên Du thật hết cách với Niệm Vân của hiện tại, ai lại trả lời hoàng đế bằng cách đó chứ.
" Ngươi từ bây giờ có thể trở về lại phòng mình được rồi."
" Phòng của ta?....không phải là chỗ ở của thái giám sao?"
" Cái gì?" An Vinh lại vung ra khỏi tay của Triệu Tất: " Tiểu tử thối ngươi dám để tiểu yêu sống ở nơi như vậy sao?"
" Đó chỉ là trừng phạt nhẹ cho hắn thôi."
" Hài tử của ta, có trừng phạt cũng sẽ do ta phạt, ai cho ngươi thay ta làm chủ hả."
" An Vinh, đủ rồi." Triệu Tất lớn tiếng vì muốn giữ thể diện cho Ngạo Khiết, không ngờ lời vừa thốt ra đã hối hận nuốt trở lại không kịp.
" Ngươi....ngươi mắng ta?"
" Vinh nhi, ta không mắng ngươi, ta chỉ...!"
" Ngươi hôm nay lại dám mắng ta, được rồi ta đi cho khuất mắt ngươi, ngươi vừa lòng chưa?"
An Vinh đùng đùng bỏ đi khiến Triệu Tất cũng bối rối theo: " Ngạo Khiết lần này giúp ngươi xem như hại chết ta, lần sau lại tiếp tục ta cũng sẽ không nhúng tay vào."
"....!"
" Ngươi tự lo lấy đi.....Vinh nhi, Vinh nhi đừng có chạy nhanh như vậy té bây giờ."
Niệm Vân quay sang Niên Du: " Họ lúc nào cũng như vậy sao?"
" Đệ nên nhanh nhớ ra hết những gì đã quên đi!"
Ngạo Khiết ngồi xuống ghế: " Ngày mai các ngươi sẽ cùng ta xuất cung đến Bích Linh Tự."
" Ân?"