Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vết thương trên đầu mèo vằn đã được khâu lại, chân cũng đã được nẹp cố định.
Nếu như hồi phục tốt thì cái chân đó vẫn có thể hoạt động lại bình thường.
Nhưng dù sao thì cũng đã gãy xương, vậy nên vẫn cần khá nhiều thời gian để dưỡng thương.
"Nó tạm thời chưa thể về nhà với cậu, cứ để nó ở lại đây đi, tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Thuốc mê vẫn còn tác dụng, mèo vằn ngủ ngon lành.
Ánh mắt tôi trở nên dịu dàng hơn hẳn: "Được. Làm phiền cậu rồi."
Cô ấy véo nhẹ má tôi, nhướng mày nói: "Giữa chúng ta còn cần khách sáo à?"
"Ừ."
Chúng tôi hàn huyên một lúc lâu.
Sau đó bạn thân lại tiễn tôi ra cửa, lúc chúng tôi đang chào tạm biệt nhau, thì đột nhiên một bóng đen lớn phủ xuống đầu tôi.
Tôi ngước mắt lên.
Giọng nói của người con trai trong trẻo mà lạnh lùng, “Dụ Du, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không ?”
Người đó mặc một chiếc áo phao nhăn nhúm, ngón tay vô thức siết chặt hai bên người.
Thấy tôi không trả lời, cậu ta liền bổ sung: "Tôi có thể giúp cậu."
Tôi nhìn Hứa Lũng.
Phớt lờ ánh mắt trêu chọc của bạn thân, tôi mỉm cười gật đầu: "Được thôi."
Con mồi tự dâng đến cửa, sao có thể không nhận?
8.
Chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.
Hứa Lũng không nói gì, chỉ đưa tôi xem một đoạn video.
Nhân vật chính trong video đó là Vưu Thanh Thanh.
Sau khi ra khỏi cổng trường, cô ta đột nhiên dừng lại để nghe điện thoại.
Không biết là ai gọi đến, nhưng sau khi nghe xong, Vưu Thanh Thanh liền tức giận dậm chân xuống đất
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Lúc này, mèo vằn xuất hiện.
Vưu Thanh Thanh nhìn quanh một lượt, thấy không có ai liền tiện tay nhặt một hòn đó lớn.
Bộp.
Cô ta thẳng tay ném xuống.
Tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên, Vưu Thanh Thanh vẫn không có ý định dừng lại.
Cô ta tiến đến gần mèo vằn, thản nhiên giơ chân đá mạnh vào nó.
Đá một cú vẫn chưa đủ, Vưu Thanh Thanh lại túm lấy tai con mèo, nhấc lên rồi tàn nhẫn ném xuống đất.
Làm xong tất cả, cô ta phủi tay rồi ung dung rời đi.
"Đây...đây còn là Vưu Thanh Thanh sao?"
Tôi phớt lờ sự kinh ngạc của Hề Hề.
Tim tôi càng đập nhanh hơn.
Vưu Thanh Thanh…cuối cùng cũng đã để lộ sơ hở rồi!
Còn Hứa Lũng…
Tôi giữ vẻ mặt bình thản: "Nói đi, cậu muốn gì từ tôi?"
Thay vì ngăn cản Vưu Thanh Thanh, cậu ta lại chọn cách quay lại video.
Phát hiện ra tôi cứu mèo vằn, còn cố tình theo dõi tôi tới tận phòng khám này.
Thật khó để tin nếu cậu ta không có ý đồ gì khác.
Hứa Lũng nhún vai: “Quả nhiên là người thông minh.” "Đoạn video này không có ý nghĩa gì đối với tôi, nhưng với cậu thì lại có tác dụng rất lớn."
Tôi không muốn dây dưa với cậu ta, liền nói thẳng: "Nói điều kiện đi."
Hứa Lũng thản nhiên: "Tôi thiếu tiền."
"Bao nhiêu tiền?"
Cậu ta đưa ra một con số.
Trong phạm vi tôi có thể chấp nhận, tôi liền gật đầu: "Được."
"Thêm Wechat đi."
Tôi nhanh chóng chuyển tiền, Hứa Lũng liền gửi đoạn video cho tôi.
Lúc tôi chuẩn bị quay người rời đi.
"Đợi một chút!"
Tôi nhướn mày: "Cậu còn gì muốn nói nữa?"
"Cậu định…làm gì với con mèo đó?" Cậu ta ngập ngừng một chút rồi hỏi.
Hứa Lũng đang lo lắng điều gì?
Có phải sợ tôi sẽ làm hại mèo vằn không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");