Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thi Bá Thương mắt giật giật, nhìn sang thư ký Phương.
“…” Thư ký Phương nuốt cục tức này vào bụng, “Vâng, là của cháu.”
“Hiếm thấy thật đấy.” Thi Bá Thương xoa xoa mu bàn tay, mờ mờ mịt mịt, “Hai đứa tồng ngồng từng này tuổi rồi vẫn không biết mấy kiến thức sinh lý cơ bản?”
Thư ký Phương trong lòng như cháy nhà, ai mới bắt đầu xem loại sổ tay kiến thức này ấy hả?
“…”
Đề phòng sếp Giang đông chết người tại chỗ, thư ký chuyên nghiệp mời người đứng dậy.
Dẫn Thi Bá Thương đi, thư ký Phương quay lại, tiện đường dẫn theo bác sĩ gia đình nhà họ Giang.
“Thông qua kết quả tổng quát, tình trạng cơ thể Giám đốc Giang không vấn đề gì.”
Ngón tay Giang Trạm xoa lên cổ mình, im lặng không nói.
“Sau gáy ngài có vết giật điện, không tổn thương gì thân thể.” Bác sĩ họ Hứa mở báo cáo, “Gần đây ngài trị liệu gì bằng điện không ạ?”
Ngón tay Giang Trạm buông xuống: “Phương diện khác thì sao?”
“Giám đốc Giang khó chịu chỗ nào?”
Giang Trạm xoa xoa tay, giọng bình tĩnh: “Bệnh sinh lý.”
Bác sĩ Hứa bị sặc: “Vâng?”
Anh là bác sĩ cho nhà họ Giang nhiều năm, hiểu rõ bệnh sạch sẽ của Giang Trạm nghiêm trọng mức độ nào.
Những thứ khác, dù là con người trong mắt Giang Trạm đều là vật mang theo vi khuẩn và mùi lạ, không cần thiết thì không nên xuất hiện quanh bán kính 1m.
Bệnh tình dục trên toàn thế giới hẳn phải cách Giám đốc Tập đoàn Tinh Hải vài con phố mới đúng.
Thế này là thế nào, Giám đốc Giang đi trên đường bị cắn một cái?
Đối diện với ánh mắt Giang Trạm, bác sĩ Hứa giữ thái độ làm việc chuyên nghiệp: “Xét nghiệm máu không có dị thường, Giám đốc Giang chớ lo lắng.”
Giang Trạm dừng một lúc rồi gật đầu: “Đã hiểu.”
Anh bỗng ho nhẹ, vẻ mặt lóe lên vẻ vi diệu rồi lạnh lùng trở lại: “Một buổi tối làm quá nhiều lần… Có sao không?”
Bác sĩ Hứa: “…”
Cha mẹ tôi ơi, Giám đốc Giang băng thanh ngọc khiết hạ phàm rồi?
“Hmm, thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng không vấn đề, không quá độ là được.” Bác sĩ Hứa cố giữ nụ cười chuyên nghiệp, “Nếu Giám đốc Giang lo lắng thì tôi có thực phẩm chức năng, trước kia cậu Tứ mua rất nhiều…”
Đang chào hàng dở, Giang Trạm lạnh lẽo cắt đứt: “Không cần.”
Bác sĩ Hứa vô cùng tiếc nuối. Giai cấp quyền quý đều sẵn sàng chi tiền cho phương diện này, trùng hợp đụng phải Giám đốc Giang cơ thể chưa từng say rượu cũng chưa từng túng dục, ít nhiều cũng có thể kiếm chác được gì…
Đưa bác sĩ Hứa về, thư ký Phương báo cáo: “Cậu Tứ và Bùi Thâm…”
Giang Trạm nhớ tới mùi hương thảo khó phai nọ với mùi nước hoa gay mũi trên cậu idol kia, nhíu mày ghét bỏ: “Không phải cậu ta.”
“Quản lý khách sạn cũng gọi tới rồi, không tìm ra tung tích người nọ sau khi rời khỏi phòng ngài.” Thư ký Phương nói, “Cậu Tứ cũng nói không sắp xếp thêm người khác ạ.”
Giang Trạm im lặng mất một lúc mới đáp: “Không cần điều tra tiếp.”
Người kia tâm cơ bò lên giường anh, không tìm được cái gì tốt, sau này hẳn sẽ quay lại, chỉ cần chờ đợi thôi.
Ngược lại, anh muốn chống mắt lên nhìn kẻ nào to gan tới vậy, dám dùng thuốc với anh, ngủ với anh rồi giật điện khiến anh bất tỉnh!
Giang Trạm đóng laptop lại, nhét USB vào túi, ngón tay lại đụng phải một thứ cứng cứng.
Chiếc khuyên tai màu xanh thẫm.
Sáng sớm tỉnh dậy thì phát hiện thứ này bên gối, hiển nhiên là của cậu trai gan to bằng trời kia để lại.
“Phương Trình, nếu có người để lại khuyên tai cho cậu, hàm ý của người nọ là gì?”
Giang Trạm đột nhiên hỏi.
Thư ký Phương ngẩn người suy nghĩ rồi nói: “Theo lệ thường, nếu một cô gái tặng khuyên tai cho một chàng trai, ý cô ấy chính là ‘thích anh, quan tâm anh’ đấy ạ.”
Giang Trạm nhíu mày.
Thích?
Anh không tin người nọ bỏ thuốc còn chích điện anh sẽ thích anh.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, Giang Trạm nhịn không nổi hồi tưởng lại cảm giác ấy.
Ánh mắt cậu trai ấy thanh thuần vô cùng nhưng động tác lại nhanh gọn lẹ, cởi quần cởi áo vội vội vàng vàng, giống như lên giường với anh là cọng cỏ cứu mạng duy nhất. Làn da trắng nõn mịn màng, cổ ngẩng cao giống như thiên nga tao nhã, sau gáy có một nốt ruồi son quyến rũ mất hồn, khiến anh nhịn không nổi hôn lên nó.
… Sau đó không đề phòng nên bị giật điện hôn mê.
Không nhịn nổi mà chìm trong nhục dục, nhào vào ngực anh, không biết xấu hổ!
Giang Trạm ở trong đầu lôi con nhà người ta ra đánh túi bụi, trên mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng cầm kết quả kiểm tra của bác sĩ, một lần nữa xác định cổ mình không bị dòng điện tổn thương, cũng không mắc bệnh khó nói mới đặt nó xuống, quay lại tập trung làm việc.
Thư ký Phương ho khan một cái, ám chỉ: “Thưa Giám đốc Giang, cậu Tứ có lẽ sẽ có kinh nghiệm trong khoản này đấy, hay thử hỏi cậu ấy xem? Cậu Tứ vẫn đang chờ bên ngoài.”
Làm việc cho Giang Trạm từng ấy năm, thư ký Phương đương nhiên biết sếp nhà mình sạch sẽ ra sao, đơn thuần ra sao.
Nghĩ tới chứng bệnh sạch sẽ của Giang Trạm, thư ký Phương nghi ngờ đến AV sếp nhà mình còn chưa xem qua.
Tuy Giang Trạm có vẻ lao lực quá độ thật, nhưng đơn bào tới mức báo động kiểu này cũng khiến thư ký Phương phát hoảng, lo lắng sếp nhà mình ngày nọ sẽ bị lừa gạt, lo lắng sếp nhà mình sẽ trải qua một đời trong phòng vô khuẩn.
Giang Trạm không buồn ngẩng lên, dứt khoát từ chối: “Nó thích đứng thì cho nó đứng.”
Thư ký Phương thức thời im mồm, trong lòng lại tiếc nuối.
Xem ra lần này cậu Tứ bản thảm vô ích.
Thôi thì cũng đúng, khuấy nội bộ Hoàng Tinh thành nồi cháo heo, Giám đốc Giang không kịp thời phát hiện thì hẳn giờ này Hoàng Tinh đã bị niêm phong rồi.
Lần này Giám đốc Giang cố ý quay về Hải Thị để dẹp loạn do cậu Tứ gây ra.
Sau khi xử lý xong, cái ghế Chủ tịch Hoàng Tinh của cậu Tứ chắc ngồi không nổi nữa rồi.