Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau, chân núi Vũ Đương Sơn.
Ngày triệu khai võ lâm đại hội gần kề, người người nối đuôi nhau thành đàn tới nơi này. Cách đó không xa, hai bóng người chật vật vạn phần lắc lư đi tới. Hướng trong quán trà ngồi xuống, Thanh Y lập tức hữu khí vô lực kêu lên: “Tiểu nhị, trước hai bình trà, nhanh lên, chết khát mất.”
“Hảo, lập tức tới ngay.”
Chỉ chốc lát, hai bình trà liền tiến vào trong bụng Thanh Y cùng Hùng Đại, cuối cùng cũng làm cho hai người này nhẹ nhàng thở ra.
“Đều là tại ngươi, nếu không ngươi chõ mõm vào, chúng ta sao có thể theo thanh phong huyền đi tới? Vốn lộ trình là nửa này, cư nhiên đi đến bốn ngày, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Thanh Y tức giận không thôi, hung hăng trừng mắt Hùng Đại.
“Ta chỉ là muốn giúp bọn hắn thôi. . . . . .” Hùng Đại nhỏ giọng nói thầm.
“Giúp? Ngươi kêu là giúp? Đem toàn bộ bạc của ta cho tên khất cái, biến chúng ta thành bốn ngày không ăn không uống, ngươi cũng thật vĩ đại a!”
“Nào có. . . . . . Ta cũng là cho người nghèo thôi, ta thấy trên người của ngươi còn có một cái túi tiền nhỏ, nghĩ đến ngươi còn có bạc, nào biết đâu rằng đây chẳng qua là trang sức. . . . . . Huống chi bốn ngày này không phải ăn dã quả rồi sao?” Thanh âm của Hùng Đại càng nói càng nhỏ, Thanh Y lửa giận càng đốt càng vượng.
“Ai, quên đi quên đi, không cho đều đã cho, coi như ta kiếp trước nợ ngươi đi!” Thanh Y bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu không tìm được thánh chủ, chỉ sợ chúng ta phải chết đói. . . . . .”
“Đúng rồi, ngươi không có tiền. . . . . . phí trả cho nước trà này chúng ta sao lo liệu?” Hùng Đại đột nhiên lo lắng la lên, toàn bộ ánh mắt trong *** tập trung đến trên người bọn họ.
“Tên ngu ngốc này. . . . . .” Thanh Y vùi đầu thầm mắng.
Tiểu nhị lập tức chạy tới, giả cười nói: “Nhị vị gia, sẽ không ngay cả vài đồng tiền cũng không có đi?”
Hùng Đại vội vàng đứng lên, ở trong bao quần áo dính đầy bùn xuất ra một cây nhân sâm: “Tiểu nhị, đây là ta hái được hôm trước, tuy rằng cây nhân sâm này trông rất nhỏ, nhưng hẳn là có thể có giá trị mấy lượng bạc đi?”
Tiểu nhị hai mắt trợn trừng, lập tức nhận lấy: “Ngài tọa ngài tọa, ta lập tức điểm thêm trà ngon cho ngài.”
“Hắc hắc, đa tạ đa tạ.” Hùng Đại cười cười tạơn, ngồi xuống đối Thanh Y nói: “Xem, trên đời này vẫn là có nhiều người tốt.”
Thanh Y một miệng đầy trà thiếu chút nữa phun ra.
“Đúng rồi, chúng ta phải làm sao để tìm Vu Nguyệt Khánh a? Người ở đây nhiều như thế, nếu tìm không thấy thì tính sao?”
“Yên tâm, một hồi ta đi gửi ám hiệu, chỉ cần thánh chủ thấy sẽ tới tìm chúng ta.”
“Thật sự, nếu hắn không phát hiện thì sao?” Hùng Đại vẻ mặt khờ dại hỏi.
“. . . . . .” Thanh Y lại một lần nữa nghĩ muốn đâm vào tường.
Bởi vì đưa ám hiệu là việc cơ mật, cho nên Thanh Y để cho Hùng Đại ngồi ở miệng giếng chờ hắn.
Chung quanh miệng giếng đều là nhà trệt, hẻm nhỏ cũng đặc biệt nhiều, Hùng Đại chờ đến nhàm chán, liền ở nơi này ngồi xuống, tại nơi đó động chạm. Dựa vào tường, nhàm chán nhìn lên trời, trong lòng lại nghĩ: Vu Nguyệt Khánh, ngươi ở nơi nào a? Ngươi nếu còn không xuất hiện ta cùng Thanh Y liền chết đói mất. . . . . .
“Bọn người đi Mê Chi Lâm đều không có trở về?”
“Chủ nhân, bọn họ toàn bộ đều đã chết trong đó.”
“Hừ, lũ phế vật vô dụng!” Thanh âm lãnh khốc đem du thần của Hùng Đại kéo trở về.
“Lần này không chỉ bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, ngay cả tung tích Vu Nguyệt Khánh cũng mất dấu, ngươi nói hẳn xử phạt sao đây?”
“Chủ nhân tha mạng, thỉnh chủ nhân cho thuộc hạ một cơ hội nữa, thuộc hạ nhất định ổn thỏa đoạt lại Thương Nguyệt Thần Công, giết chết Vu Nguyệt Khánh.”
“Kẻ đã từng thất bại, ta sẽ luôn không dùng tới lần thứ hai.”
“A. . . . . .”
Một cỗ huyết vị xâm nhiễm chung quanh, Hùng Đại che miệng lại, sợ hãi phát ra một chút thanh âm.
“Ai ở nơi nào?”
Hùng Đại cả kinh, vội vàng đứng lên muốn chạy, một hắc y từ trên trời giáng xuống, ngăn ở trước mặt , bạch lượng loé lên trên thân kiếm còn nhiễm huyết của người nọ.
“Hừ, tiểu khỏa tử, muốn trách thì trách ngươi vận khí không tốt.” Chỉ thấy bóng kiếm nhoáng lên một cái, Hùng Đại theo bản năng lấy tay tay che phía trên, trong lòng điên cuồng hét lên: Vu Nguyệt Khánh ──
Phanh! Thương! Hai tiếng, cảm thấy đau đớn còn chưa xuất hiện, ngược lại nghe thấy được thanh âm đánh nhau.
Hùng Đại rút tay lại liền thấy hai Hắc y nhân đang ở chỗ miệng giếng đánh đến khí thế ngất trời, hơn nữa võ công ngang nhau, kiếm quang chớp lên tứ phía, làm hoa cả mắt.
Đánh một hồi lâu, thắng bại vẫn chưa phân. Một tên Hắc y nhân nhảy lên mái hiên, giây lát liền biến mất. Hắc y nhân còn lại không có đi, ngược lại nhìn Hùng Đại.
Hùng Đại sửng sốt, bởi vì hắn không biết người cứu hắn là ai, tâm đang bị cặp mắt kia chăm chú nhìn sau lại kinh hoàng không thôi. Ánh mắt này, rất quen thuộc. . . . . .
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, còn có người kêu lên: “Mau, các vị đại hiệp, là ở chỗ này.”
Hắc y nhân đột nhiên dời bước đến bên người Hùng Đại, một tay kéo thắt lưng hắn vào trong một cái ôm, nhẹ nhàng nhảy lên, ly khai nơi vừa rồi.
Mùi vị kia. . . . . . Không, sẽ không sai đi! ! Hùng Đại mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy Hắc y nhân, lại đem mặt chôn ở cổ của hắn. Vẫn là giống với trước kia, hương vị hảo tươi mát.
Không biết bay bao lâu, hai người còn chưa chạm đất, Hắc y nhân đã dùng lực đẩy hắn ra, hung tợn trừng mắt.
Hùng Đại sửng sốt, há mồm nói: “Vu Nguyệt Khánh, ngươi xảy ra chuyện gì?”