Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam tử như tiên nghe tiếng quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo nghi ngờ nhàn nhạt, Thủy Nguyệt Linh sửng sốt, không phải sư phụ! Mặc dù dáng dấp giống nhau, nhưng nam nhân này hoàn toàn chính là dáng vẻ thần tiên, ít đi phần gian tà và yêu khí.
Thủy Nguyệt Linh cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó đi tới trước mặt nam tử kia, “Ngươi…”
Lời của nàng còn chưa ra khỏi miệng, Hiên Viên Mị đột nhiên đi vào, nhìn thấy hai người, sắc mặt hơi bất an gọi, “Thủy nhi…”
“Vương…” Nam tử như tiên cung kính cúi người thi lễ một cái với Hiên Viên Mị.
Hiên Viên Mị lại không có tâm tình để ý tới hắn, tầm mắt vẫn rơi vào trên người Thủy Nguyệt Linh lại gọi một tiếng, “Thủy nhi…”
Thủy Nguyệt Linh không nhìn hắn, cúi thấp đầu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, “Ta muốn yên tĩnh một chút…”
Tay Hiên Viên Mị đưa ra cứng đờ, từ từ thu về, nhìn nàng một cái thật sâu, xoay người đi ra ngoài, Diệp Tử Phong hơi nhíu mày, cũng đi ra ngoài theo.
“Vương…”
Hiên Viên Mị khoát khoát tay, “Có chuyện để sau rồi nói.” Quay đầu lại liếc mắt nhìn, thần sắc trong mắt đen tối không rõ, mấp máy môi, tiếp tục đi về phía trước, hắn biết kể từ khi nàng tiếp nhận hắn, liền chưa từng hoài nghi hắn điều gì, cũng rất dung túng cho hành động của hắn, có phải bởi vì như vậy, cho nên càng không cách nào tha thứ cho chút lừa gạt của hắn không? Hai quả đấm trong ống tay áo siết chặt, chuyện này là hắn không đúng, sớm nên nói rõ ràng với nàng, nhưng nếu như nàng vì vậy mà loại bỏ hắn khỏi sinh mệnh của nàng, hắn tuyệt đối không cho phép!
Thủy Nguyệt Linh vẫn trầm tư, nếu như bây giờ nàng còn không đoán ra được xảy ra chuyện gì thì thật sự quá ngu ngốc! Ban đầu lúc hồn lìa khỏi xác, Hiên Viên Mị vốn không cảm thấy nàng, tính ra lúc ở Diệp quốc là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhưng hắn lại hiểu rất rõ nàng, cho dù là tính khí hay tập quán sinh hoạt, mặc dù nàng hoài nghi, nhưng không nghĩ tới một tầng này, hôm nay ngược lại hóa giải nghi ngờ vẫn tồn tại trong lòng nàng. dinendian.lơqid]on
Nhớ tới lúc trước hắn huấn luyện nàng có thể coi là lòng dạ độc ác, nếu như bây giờ để hắn tới một lần, không biết hắn có ra tay được không?
Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, ngẩng đầu lên lại chỉ thấy tẩm điện vắng vẻ, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, người đâu? Cất giọng kêu, “Như Nhi…” Nhìn cung nữ cung kính đứng trước mặt, Thủy Nguyệt Linh miễn cưỡng hỏi, “Mị đâu?” Ặc… Sao trời đã tôi rồi? Nàng rốt cuộc đã mất hồn bao lâu?
Như Nhi nhìn nàng một cái, ấp úng nói, “Bệ hạ ở Khuynh Tâm điện.”
Thủy Nguyệt Linh thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng trên giang hồ xảy ra chuyện lớn gì, nhưng mà lại hơi kỳ quái vì sao nàng không nhận được tin tức.
Qua loa bới vài miếng cơm, sau đó liền nằm trên giường tiếp tục suy nghĩ, nghĩ tới từng ly từng tí ban đầu sống chung, trong lòng thở dài một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn này quả thật đã tạo thành đả kích không hề nhỏ cho nàng.
Nghe trên giường lưu lại hơi thở quen thuộc, nghĩ đi nghĩ lại, lại ôm chăn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mà trong Khuynh Tâm điện, Khuynh phi hơi bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Mị rót từng tách trà, tầm mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa điện, sau đó sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
“Bệ hạ, ngài vẫn nên về đi!” Thật sự không nghĩ tới Hiên Viên đế vĩ đại lại có thể làm ra hành động ngây thơ như vậy.
“Rắc.”
Tách trà trong tay bị bóp bể, sắc mặt Hiên Viên Mị đã khó coi đến cực điểm, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, thần sắc trong mắt kiên định, cho dù như thế nào, nàng đừng mơ tưởng bỏ rơi hắn!
Khuynh phi kêu cung nữ dọn dẹp sạch sẽ, thở ra một hơi, cuối cùng có thể thở phào!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bóng dáng thon dài đi vào nội điện, thấy nữ tử ngủ say sưa trên long sàng, sắc mặt hết sức khó coi, đi đến bên giường, đè lên nàng, hung hăng hôn lên cánh môi đỏ thắm của nàng.
Thủy Nguyệt Linh mở cặp mắt sương mù ra, thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại, khẽ đẩy hắn, nói lầm bầm, “Làm cái gì?”
Tất cả trong mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị đều là tức giận, gầm nhẹ nói, “Ta ở Khuynh Tâm điện một đêm, nàng còn có thể ngủ yên ổn như vậy?” Nàng thật sự một chút cũng không quan tâm tới hắn sao? Thật sự muốn loại bỏ hắn ra khỏi sinh mệnh sao?
Thủy Nguyệt Linh nhìn dáng vẻ giận dữ của hắn, bĩu môi, miễn cưỡng hỏi, “Vậy chàng và Khuynh phi làm gì?” Nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, tên ngu ngốc này rõ là… diee ndda fnleeq uysd doon
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ không chút để ý của nàng, tức giận đầy ngập không có chỗ phát tiết, bực mình nói, “Uống trà!”
Thủy Nguyệt Linh khẽ cười nói, “Vậy còn không sai!”
Hiên Viên Mị cười không được, tức cũng không xong, nàng cứ tin tưởng hắn như vậy? Hắn nên cao hứng sao? Là có phần cao hứng, nàng vẫn tin tưởng hắn như cũ, không vì vậy mà xa lánh hắn, nhưng lại có chút buồn bực như vậy, cho nên nói vẫn do hắn buồn lo vô cớ sao?
“Ha ha…” Đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, Thủy Nguyệt Linh giễu cợt nói, “Mị, có phải chàng quên Khuynh phi sẽ lập tức trở thành Thừa tướng phu nhân rồi không? Nửa đêm chàng còn ở Khuynh Tâm điện, Thừa tướng đại nhân sẽ ghen đấy!”
Hiên Viên Mị rúc đầu vào trong cổ nàng, buồn bã nói, “Ta cho rằng nàng không quan tâm ta nữa…”
Thủy Nguyệt Linh đã mắc ói, vô tội nói, “Ta không cần chàng khi nào?”
“Nàng nói muốn yên lặng một chút!” Ngẩng đầu lên, tròng mắt đỏ như máu tố cáo nhìn nàng.
Thủy Nguyệt Linh hơi sửng sốt, hình như nàng có nói, “Ta chỉ muốn chàng đừng quấy rầy ta, để cho ta cẩn thận suy nghĩ một chút, lại không kêu chàng cách xa ta một chút!” Lại nói, không phải hắn vẫn da mặt dày sao? Lần này sao lại thành thật như vậy rồi?
“Thủy nhi, ta rất đau lòng…”
Thủy Nguyệt Linh trực tiếp đẩy hắn ra, nghiêng người đưa lưng về phía hắn, cũng biết mỗi lần hắn giả bộ đáng thương đều có mục đích đấy!
“Thủy nhi…” Giọng nói cực kỳ buồn bã, bàn tay dễ dàng luồn vào trong áo ngủ rộng mở kia, “Thủy nhi…” Một tiếng này rõ ràng mà dụ dỗ.
Thủy Nguyệt Linh cũng không ngăn cản hắn, liếc hắn một cái, đưa tay vuốt ve sợi tóc màu bạc kia, miễn cưỡng mở miệng, “Chàng nói một chút rốt cuộc có bao nhiêu thân phận?”
Hiên Viên Mị dừng lại một chút, đưa tay ôm nàng, câu mở miệng đầu tiên chính là, “Ta không phải người.”
Thủy Nguyệt Linh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, không phải người? Đưa tay véo mặt hắn, cười trêu nói, “Không phải là sói khoác da người chứ?”
Hiên Viên Mị giữ bàn tay nhỏ bé của nàng ở trong lòng bàn tay, khẽ cười nói, “Không phải sói! Là hồ ly!”
“Hồ ly tinh?” Đột nhiên nghĩ đến tiểu hồ ly, híp híp mắt, sẽ không phải là hắn chứ?
Khóe miệng Hiên Viên Mị mập mờ nhếch lên, “Thủy nhi, lần đầu gặp mặt ta đã bị nàng nhìn sạch rồi, cho nên nàng nhất định phải phụ trách ta!”
Khóe miệng Thủy Nguyệt Linh giật giật, lắp bắp nói, “Ta chỉ muốn xem xem chàng là đực hay cái…” Sao nàng biết được hồ ly này sẽ biến thành người?
“Vậy bây giờ Thủy nhi có cần kiểm tra một chút không?”
“Ặc… Không cần… Ta rất xác định chàng không phải là cái đấy!”
Hiên Viên Mị đột nhiên ôm chặt nàng, thở dài nói, “Thủy nhi, ta thật sự sợ nàng sẽ không tha thứ cho ta nữa…”
Thủy Nguyệt Linh hơi sửng sốt, đưa tay ôm ngược lại hắn, “Ngu ngốc, sao ta sẽ vì một chút chuyện nhỏ này mà giận chàng?” Nàng vốn không để trong lòng, chuyện này hắn chỉ không nói với nàng mà thôi, nói cho cùng ngay cả lừa gạt cũng không tính, hơn nữa hắn cũng không làm ra chút chuyện gì tổn thương đến nàng, nếu như nàng vì chút chuyện nhỏ này mà hoàn toàn chối bỏ hắn, vậy tình cảm giữa bọn họ coi là gì?
Thủy Nguyệt Linh đẩy hắn một chút, cười đến một chút cũng không có ý tốt, “Mị, ta nhớ tiểu hồ ly rồi, chàng biến về cho ta nhìn một chút!”