Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn nàng đề phòng giống như cướp, tất cả trong lòng Hiên Viên Mị đều là vui vẻ, đưa tay nắm lấy cằm của nàng hôn lên, Thủy nhi nhìn tình cảm dịu dàng trong đáy mắt hắn, trong lòng bất giác cũng hiện lên vẻ dịu dàng, đưa cánh tay ôm hắn, thỏa mãn thở dài một tiếng, nhắm mắt đáp lại nụ hôn của hắn.
Thượng Quan Lăng xông vào nội điện, nhìn màn lay động kia, sắc mặt khó coi, trầm giọng nói, “Linh nhi, ta có việc muốn hỏi nàng!”
Thủy nhi mở mắt nhìn hai mắt đỏ như máu trước mắt, không vui trong lòng dần dần tiêu tán, Hiên Viên Mị lạnh lùng liếc mắt ra ngoài, không nỡ buông đôi môi ngọt ngào kia ra, Thủy nhi dựa vào trong ngực hắn, lười biếng hỏi, “Hơn nửa đêm Lăng đế chạy đến đây, rốt cuộc có đại sự gì?”
Hiên Viên Mị thấy nàng nói xong, một lần nữa chặn miệng nàng lại, tỉ mỉ gặm cắn cánh môi mềm mại kia, bàn tay đưa về phía trên eo nàng, Thủy nhi trừng mắt liếc hắn một cái không có kết quả, liền mặc kệ hắn đi, ánh mắt Hiên Viên Mị lóe lên một cái, cởi áo ngủ trên người nàng xuống, sau đó cười đến không có ý tốt ném xuống mép giường.
Thủy nhi im lặng nhìn hắn chằm chằm, chưa từng thấy người nào thích ăn dấm như vậy, cố tình cho dù hắn làm cái gì nàng đều không cách nào tức giận, còn mơ hồ có một chút ngọt ngào như vậy, Hiên Viên Mị vô tội cười cười, môi mỏng rời khỏi cánh môi của nàng, gặm nuốt một phen trên xương quai xanh tinh xảo của nàng, lại dời về phía trước ngực, từ từ liếm mút, nhìn trên mặt nàng dần dần dâng lên đỏ ửng, lại dời về phía bụng bằng phẳng bóng loáng.
Thượng Quan Lăng nắm chặt hai quả đấm, nhìn chằm chằm quần áo bên giường, hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới bình ổn được tức giận trong lòng, mới tiếp tục mở miệng, “Ta muốn biết binh phù của ta có phải do nàng trả lại không? Còn có Thượng Quan Văn đột nhiên bị bệnh nặng có phải cũng do nàng làm không?!”
Thủy nhi bình ổn chút hô hấp rối loạn, mới mở miệng nói, “Đúng thì như thế nào? Không đúng thì như thế nào?”
Nghe giọng nói bởi vì động tình mà trở nên vô cùng yêu kiều quyến rũ, Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, một lần nữa hôn lên môi của nàng, Thủy nhi đưa tay ôm lấy hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái, lại không hề giữ lại đáp lại nụ hôn của hắn
Biết rõ nàng dung túng sẽ khiến cho hắn được voi đòi tiên, nhưng nàng chính là không muốn từ chối hắn, muốn cho hắn vui vẻ. dfienddn lieqiudoon
Thượng Quan Lăng khổ sở trong lòng, thật sự là nàng? Nàng làm cho hắn nhiều như vậy, thế nhưng hắn lại không tin tưởng nàng, làm nhiều việc tổn thương nàng như thế, nàng nhất định rất hận hắn đi! Há miệng, hơi khó khăn nói, “Linh nhi… Thật xin lỗi…” Hắn biết, thật xin lỗi, ba chữ này căn bản không cách nào đền bù chuyện hắn đã làm sai, nhưng trừ đó ra hắn lại không biết nên nói cái gì.
Hiên Viên Mị ngẩng đầu lên, nhìn Thủy nhi, trong mắt đều là không vui, không chỉ bởi vì Thượng Quan Lăng dây dưa, còn bởi vì nàng làm nhiều chuyện như vậy vì Thượng Quan Lăng, mặc dù biết rõ là chuyện quá khứ, hắn vẫn cảm thấy ê ẩm trong lòng, Thủy nhi vô tội chớp mắt mấy cái, Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, eo ếch chợt trầm xuống, cúi đầu chặn miệng của nàng lại, nuốt hết toàn bộ tiếng kinh hô của nàng.
Thượng Quan Lăng hung hăng nhắm mắt lại, hắn là người luyện võ, lại ở khoảng cách gần như thế, sao không nghe được những tiếng vang mập mờ kia? Qua thật lâu sau mới mở mắt ra, trong mắt đã không còn thấy những cảm xúc thống khổ kia, chỉ còn lại hoàn toàn thâm thúy không nhìn thấy đáy, xoay người đi ra ngoài, trong mắt tản ra ánh sáng kiên định, hắn nhất định sẽ đoạt nàng lại! Nàng làm cho hắn nhiều như vậy, không phải đã nói rõ nàng rất thích hắn sao? Hắn không tin nàng đã hoàn toàn quên hắn!
Trên giường êm, Thủy nhi nằm trong ngực Hiên Viên Mị lười biếng hỏi, “Mị, khi nào chúng ta trở về?”
Hiên Viên Mị khẽ vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi, “Thủy nhi muốn trở về sao?”
Thủy nhi lắc đầu một cái, vuốt ve ngón tay của hắn, không chút để ý nói, “Có chàng ở đây, chỗ nào cũng giống nhau.”
Cánh tay Hiên Viên Mị căng chặt, ôm nàng lật người, đè nàng dưới thân, cắn cắn môi của nàng, rất bất đắc dĩ nói, “Làm thế nào? Ta lại muốn nàng rồi!” Nói ra lời nói cảm động như vậy, khiến cho hắn rất muốn hung hăng thương yêu nàng!
Thủy nhi nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, hắn còn bất đắc dĩ? Nên bất đắc dĩ là nàng đi!
Trong mắt Hiên Viên Mị lộ ra một nụ cười, cưng chiều hôn lên khuôn mặt nàng, chậm rãi nói, “Qua một khoảng thời gian nữa đi! Diệp quốc xuất hiện một thế lực thần bí, dường như đặc biệt nhằm vào Yêu tộc, ta muốn điều tra rõ ràng!”
“Ừ.” Thủy nhi cũng biết về thế lực này, quá mức thần bí, hơn nữa dường như rất cường đại, nếu có liên quan đến Yêu tộc, trái lại nói qua được, đưa tay ôm hắn cọ xát, ngáp một cái, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người rất thoải mái, có phần mệt rã rời.
Hiên Viên Mị nằm xuống bên người nàng, để cho nàng gối lên cánh tay của hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng, Thủy nhi cọ cọ vào trong ngực hắn, ngửi hơi thở quen thuộc, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tất cả quốc quân các nước nhỏ đều bận rộn trở về nước, dù sao nước không thể một ngày không vua, mà Hiên Viên Mị vẫn như cũ, một chút ý tứ muốn rời đi cũng không có, bá chiếm điện Cảnh Tuyên, hoàn toàn có dáng vẻ đang ở cung điện của mình, ngược lại giống như hắn mới là chủ nhân của nơi này.
Chỉ có điều Thượng Quan Lăng lại không nói gì, cũng chỉ là một cung điện mà thôi, hắn ta muốn ở bao lâu thì ở, hiện giờ hắn cũng mong mỏi Hiên Viên Mị đừng trở về nước sớm như vậy, như thế hắn mới có nhiều thời gian tiếp xúc với Thủy nhi hơn.
Lâm triều một lúc, Thượng Quan Lăng liền đến điện Cảnh Tuyên, nhìn hai người ôm nhau trong đình hóng mát, nhìn thế nào chói mắt thế ấy, nhưng lại không nói gì, trực tiếp đi vào đình hóng mát, ngồi xuống trên ghế đá, thưởng thức dung nhan khi ngủ của Thủy nhi, Hưng Nguyên thở dài một tiếng trong lòng, để cho người dâng trà, lẳng lặng canh giữ bên ngoài đình. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Hắn còn chưa từng thấy bệ hạ để ý phi tần nào như thế, nhưng sao bệ hạ lại cố tình coi trọng nữ nhân của Hiên Viên đế?
Hiên Viên Mị giận tái mặt, ấn mặt của Thủy nhi vào trong ngực, tầm mắt lạnh như băng bắn về phía Thượng Quan Lăng, không khí ấm áp bị vô cùng bất mãn phá hư, trên mặt đột nhiên nhiều hơn một bàn tay, Thủy nhi an ủi sờ lên mặt hắn, khí lạnh trên người Hiên Viên Mị ít đi một chút, nhìn về phía người trong ngực, đáy mắt lộ ra một tia dịu dàng.
Ngay từ khi Thượng Quan Lăng tiến vào, Thủy nhi liền tỉnh, tầm mắt lửa nóng như vậy, khiến nàng ngủ được như thế nào? Chẳng qua chỉ không muốn động mà thôi.
Thượng Quan Lăng liếc nhìn Thủy nhi, sau đó lại nhìn về phía Hiên Viên Mị, cười nói, “Hiên Viên đế, nếu như đã đón nhận hai nước kết thân, có phải nên tìm chút thời gian phụng bồi Ngọc Hinh không?”
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, “Không phiền Lăng đế quan tam, phi tần hậu cung Lăng đế đông đảo, mới nên tốn chút thời gian phụng bồi mới đúng, tránh cho đến lúc đó triều đình hỗn loạn, chúng đại thần tập thể làm áp lực!”
Nghe nói như thế, sắc mặt Thượng Quan Lăng tối sầm, bởi vì mới vừa lâm triều, chúng đại thần liền tập thể làm áp lực với hắn, bởi vì kể từ sau khi Thủy Nguyệt Linh đến, hắn liền chưa từng đi tới chỗ các phi tần khác, những đại thần kia không khỏi sốt ruột.
Phi tần hậu cung vẫn không có ai sinh hạ long chủng, mặc dù có người truyền ra có thai, nhưng sẽ không cẩn thận sinh non, ban đầu Thượng Quan Lăng vội vàng đối phó với Thủy Hằng, trong lòng lại nóng ruột nóng gan về Thủy nhi, vốn chưa từng quan tâm tới vấn đề này, nhưng hiện giờ nghiêm túc suy tư một chút, liên tưởng tới lời ban đầu Thủy nhi đã nói, liền biết chút chuyện này đều do Lăng Mạn Điệp làm.
Nhẹ nhàng vuốt ve mép tách trà, khóe miệng Thượng Quan Lăng nhếch lên nụ cười khổ, có lẽ đúng như theo lời Linh nhi nói, hắn không xứng làm phụ thân của hài tử!
Hiện giờ Hoàng hậu mất tích, cho dù là nữ nhân trong hậu cung hay là chúng thần trong triều đều mắt tha thiết mong chờ vị trí kia, nếu có người nào mang thai long chủng, sẽ tiến lên cách vị trí kia một bước, dưới tình huống như thế, sao có thể để mặc cho Thượng Quan Lăng không đặt chân tới hậu cung?
Thượng Quan Lăng ngước mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị, tại sao hắn có thể dễ dàng giải tán hậu cung? Còn hắn ngay cả cưng chiều vị phi tần kia cũng sẽ có người để ý, chỉ có một khoảng thời gian không đặt chân tới hậu cung thôi, những triều thần này liền liên hiệp, tập thể làm áp lực, mặc dù hắn thân là Hoàng đế, cũng không thể không thỏa hiệp!
Thủy nhi lẳng lặng dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, trên mặt mang theo nụ cười, vừa nhìn Thượng Quan Lăng mặt đen, liền biết bị chọc trúng chỗ đau, lúc này mới vừa hạ triều, nhanh như vậy đã biết lúc lâm triều xảy ra chuyện gì, thật hoài nghi Diệp quốc có phải vốn trong suốt đối với hắn không! [email protected]`l3q21y"d0n
Thượng Quan Lăng yên lặng một lát, mới cau mày nói, “Chuyện của ta không nhọc Hiên Viên đế phí tâm!” Hắn thật sự không suy nghĩ nhiều, dù sao thân là Hoàng đế, dĩ nhiên hiểu rõ nhất khó xử ở vị trí này, lâu dài không đi hậu cung, triều thần tập thể làm áp lực là khẳng định, cho nên hắn cho rằng Hiên Viên Mị chỉ ngẫu nhiên nói ra vào lúc này mà thôi.
Hiên Viên Mị không để ý tới hắn ta, trong mắt đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, Thủy nhi run lên, con hồ ly này lại đang đánh chủ ý xấu gì? Không đợi nàng hồi hồn, Hiên Viên Mị lật người đè nàng dưới thân, khóe miệng xấu xa nhếch lên, nếu muốn nhìn như vậy, hắn sẽ để cho hắn ta nhìn cho rõ ràng mới đúng!
Cúi đầu chiếm lấy môi mềm mại đỏ mọng kia, hết sức tuyệt hảo liếm mút, mặt Thủy nhi đen thui, đưa tay chống lên lồng ngực của hắn, định đẩy hắn ra, Hiên Viên Mị cảnh cáo nhìn nàng chằm chằm, nàng dám đẩy ta thử một chút?
Thủy nhi trừng mắt lại, sắc mặt Hiên Viên Mị thay đổi, mang theo một chút oán giận, đáng thương nhìn nàng, Thủy nhi nhận mệnh nhắm mắt lại, ai bảo nàng cố tình yêu một quỷ hẹp hòi? Tay chống lên lồng ngực hắn thuận thế trượt lên trên, ôm chặt lấy cổ hắn.
Hai người dán sát chặt chẽ một chỗ, môi lưỡi quấn quýt, khó xa khó dời, sợi tóc màu bạc và sợi tóc màu đen quấn quanh dây dưa, thân mật không chia lìa, bức họa kia, cho dù nhìn như thế nào cũng rất đẹp.
Nhưng Thượng Quan Lăng lại chỉ cảm thấy chói mắt, rất chói mắt! “Choang” một tiếng, tách trà bị hắn nắm trong tay nứt vỡ vụn ra, cặp mắt đỏ bừng nhìn cảnh kia, giống như hận không thể ăn hai người.
Hiên Viên Mị híp híp mắt, nhìn bóng dáng tức giận rời đi của hắn, nụ cười trong mắt phiếm chút ý lạnh, nhẹ nhàng buông người phía dưới ra, sác mặt thay đổi, dáng vẻ nhận sai.
Thủy nhi liếc mắt, giả bộ! Biết rõ nàng không tức giận, còn bày ra dáng vẻ nàng dâu nhỏ, ngược lại giống như nàng bắt nạt hắn không bằng! Khóe mắt quét qua bóng dáng nhỏ bé nơi xa xa, Thủy nhi nhìn theo tầm mắt của hắn, nghiền ngẫm nhíu mày, sau đó thu hồi tầm mắt, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú trước mắt, bất đắc dĩ nói, “Ta sai rồi có được không?”
Nghe vậy, Hiên Viên Mị ngược lại không có một chút dáng vẻ sợ hãi, lẽ thẳng khí hùng hỏi, “Sai ở đâu?”
Thủy nhi sửng sốt một chút, sau đó phản ứng kịp, lật người đè lên người hắn, hai tay chống lên lồng ngực hắn, sắc mặt hơi đen, “Hiên Viên Mị! Chàng nói cho ta biết, ta sai ở đâu?” Nam nhân thật sự không thể cưng chiều! Được voi đòi tiên!
Hiên Viên Mị nhíu mày, bàn tay vuốt ve mập mờ ngang hông nàng, uất ức nói, “Mỗi ngày nhìn tình địch lắc lư ngay trước mắt, ai cũng không thoải mái được! Thủy nhi không thông cảm cho ta một chút sao?”
Khí thế của Thủy nhi yếu đi một chút, “Vậy nếu không chúng ta đừng ở lại trong Hoàng cung nữa?” Nàng cũng không thích mỗi ngày có người tới quấy rầy.
Hiên Viên Mị lại lắc đầu một cái, nghiêm nghị nói, “Ta sợ Ly Tâm sẽ lợi dụng Thượng Quan Lăng!” Cho nên hắn mới để cho Ảnh chú ý từng cử động của Thượng Quan Lăng, hơn nữa thế lực thần bí hiện giờ cũng không thể khinh thường, dường như có một chút liên lạc với người trong triều đình Diệp quốc, ở lại Hoàng cung, tiện cho hắn điều tra hơn… Mặc dù cả ngày nhìn Thượng Quan Lăng làm cho người ta chán ghét, nhưng thật ra thì hắn một chút cũng không lo lắng hắn ta sẽ cướp Thủy nhi đi, tình cảm giữa bọn họ, hắn tin được!