Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xèo Xèo kháng nghị kêu lên vài tiếng, sau đó dùng miệng ngậm ống tay áo của Bạch Ly Nhược, kéo nàng vào bên trong khe đá.
" Xèo Xèo, hiện tại ta không đi được, cả người đều rất đau." Bạch Ly Nhược cắn răng, toàn thân, nội thương ngoại thương khắp nơi đều bị thương.
Xèo Xèo kêu càng lớn tiếng, cắn ống tay áo của Bạch Ly Nhược, sống chết khéo vào khe đá.
Bạch Ly Nhược theo nó, bò chậm chạp vào trong, nàng thở dốc "Xèo Xèo ngươi có phải đã biết có đường ra ngoài hay không, nhưng mà hiện tại ta lại không thể đi ra ngoài, nói không chừng Vân Cảnh Mạch còn chưa có đi, ở ngoài động canh chừng."
Xèo Xèo kêu lên vài tiếng phụ họa, nhưng vẫn như cũ đi về phía trước, không có ý muốn dừng lại.
Vòng qua cự thạch, Bạch Ly Nhược nhìn thấy một chiếc giường, giường đá đã bị xiêu vẹo, mà dưới mặt giường, là một cửa động tối đen, nàng kinh ngạc không ngậm miệng được, quay đầu lại nhìn Xèo Xèo nói "Ngươi vẫn trốn ở chỗ này sao?"
Xèo Xèo nhảy lên bả vai của nàng, thân thể vẫn không ngừng chảy máu, ngửa đầu kêu lên vài tiếng.
Bạch Ly Nhược ôm Xèo Xèo vào trong ngực, theo cửa động đi xuống dưới bậc thang, bên trong càng ngày càng âm u ẩm ướt, chỉ mơ hồ có ánh sáng bắn ra, nàng vỗ đầu Xèo Xèo nói "Chúng ta không thể tùy tiện xông vào, bên trong hình như có người."
Từ trong lòng nàng Xèo Xèo nhảy xuống, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt của nàng, nàng kêu lên một tiếng "Xèo Xèo."
Ngay sau đó, có một thiếu niên mặc áo đen ôm xèo xèo đi ra, mái tóc rũ xuống bên hông, không có búi tóc, da thịt trắng nõn thông suốt, ở trong động tối giống như dương chi bạch ngọc (1 loại ngọc trắng) thượng hạng.
Ngón tay của hắn trắng nõn thon dài, vuốt ve trên người Xèo Xèo, thế nhưng so với lông của xèo xèo còn đẹp hơn mấy phần, thiếu niên có chút kỳ quái nhìn Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói "Ngươi là ai, vào bằng cách nào?"
Bạch Ly Nhược kinh ngạc không mở miệng, dưới sơn động đen tối này, lại vẫn có mỹ thiếu niên sống một mình ở đây?
"Tiểu Ngọc, ngươi bị thương." Thiếu niên vuốt ve Xèo Xèo, chạm phải đoản kiếm trên người nó, sắc mặt trầm xuống.
Xèo xèo cắn ống tay áo của thiếu niên, nức nở kêu lên vài tiếng, thiếu niên hơi trì hoãn ngẩng đầu lên nói "Tiểu Ngọc để cho ta cứu ngươi, ngươi bị thương? tiểu Ngọc làm sao biết?"
Bạch Ly Nhược chậm rãi tiến lên, hiển nhiên, thiếu niên này là tân chủ nhân của Xèo Xèo, giọng nói mượt mà của thiếu niên trong động tối cực kỳ dễ nghe, hắn tự tay cầm cổ tay Bạch Ly Nhược, cau mày nói "Ngươi bị nội thương rất nghiêm trọng, hơn nữa ngực dường như bị thương nặng, mất máu khá nhiều."
Bạch Ly Nhược cúi đầu nhìn mình vết máu dữ tợn trên ngực mình, cái này không cần phải bắt mạch mới xác định được chứ?
"Ta là người mù, cho nên xem bệnh cũng chỉ có thể dựa vào chẩn mạch!" Thiếu niên nhàn nhạt mà cười, như bông tuyết xinh đẹp, thoáng như một đêm gió xuân, cây lê hoa nở.
Hắn giơ tay đốt tất cả ngọn đèn dầu trong động, tầm mắt Bạch Ly Nhược nhất thời sáng tỏ, nơi này hình dạng hồ lô, bên cạnh có nhiều cửa động, có tiếng nước chảy, êm tai dễ nghe, nghĩ lại, nơi này hẳn là mặt sau của thác nước.
"Một mình ngươi ở nơi này sao? Đã bao lâu rồi?" Bạch Ly Nhược nhìn xung quanh, nhìn hắn đi vào một cái cửa động, liền đuổi theo.
"Một mình ta ở nơi này hai mươi năm rồi." Thiếu niên nhàn nhạt, chân bước rất nhanh rẽ vào hai lần động tràn đầy thảo dược.
"Nơi này thảo dược đều là kỳ dược trị ngoại thương, ngươi tùy tiện nghiền nát nó rồi thoa lên trên vết thương, còn có màu đỏ trong bình sứ, là trị liệu nội thương, ngươi uống ba viên, nửa tháng sau nhất định sẽ có hiệu quả!" Thiếu niên vuốt ve lông Xèo Xèo, thản nhiên nói "Quẹo trái là một thạch động có một chút ấm, ngươi tạm thời ở tại đó, ta mang Xèo Xèo đi trị thương trước, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi tới tìm ta."
Bạch Ly Nhược gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới hắn là người mù, chỉ có thể nhàn nhạt lên tiếng "Cám ơn ngươi!"
"Không cần cám ơn, ta tên là Minh Nguyệt, nơi này rất an toàn, ngươi có thể dưỡng thương!" Minh nguyệt bình tĩnh, ánh mắt không nhìn thấy rơi vào trên người Bạch Ly Nhược, hai mắt trong suốt, một chút cũng không nghĩ là người mù.
Bạch Ly Nhược kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng có chút kích động, Phong Mạc Thần được cứu rồi, nàng tin thiếu niên này, nhất định có biện pháp giúp hắn.
Mấy ngày kế tiếp, nàng rất phối hợp với trị liệu của Minh Nguyệt, đối với lai lịch cùng thân thế của hắn, một mực không hỏi, nàng tin nếu hắn ẩn cư ở đây, khẳng định là có khổ tâm bất đắc dĩ.
Minh nguyệt cũng không gọi Xèo Xèo là tiểu Ngọc, mà gọi cái tên vốn có của nó Xèo Xèo, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, Bạch Ly Nhược thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng của Phong Mạc Thần trên người của hắn.
Minh nguyệt không chút do dự đáp ứng thỉnh cầu của Bạch Ly Nhược đi cứu Phong Mạc Thần, thời gian định là nửa tháng sau, trong nửa tháng này bên ngoài xảy ra biến hóa long trời lở đất, La Sát Môn dường như đã thống nhất giang hồ.
Không ít môn phái võ lâm đầu tiên chưởng môn bị trúng kỳ độc, tiếp theo là đến môn phái bị chọn, Phong Mạc Thần dựa vào một thanh trường kiếm, đã vì La Sát Môn nhất thống giang hồ, La Sát Môn có quan hệ với Vân gia, từ từ nổi trên mặt nước, tất cả mọi người đều biết, trên triều đình, có Vân gia hô phong hoán vũ, trên giang hồ, có La Sát Môn một tay che trời.
Thế lực của Vân Cảnh Mạch đã như mặt trời ban trưa, Thượng Quan Kiêu vì có liên quan đến đào mộ của Hoa Hinh, Thượng Quan gia ở dân gian liền có tiếng xấu, Vân Cảnh Mạch nhân cơ hội này vì dân thỉnh cầu, giảm miễn thu thuế, từ đó danh tiếng nổi lên.
Thậm chí đã có không ít môn khách qua lại với Vân gia, đề nghị hoàng đế nhường ngôi.
Mắt thấy Sở quốc dưới sự thống trị của Vân Cảnh Mạch, quan viên hiểu đạo lý bên trong, giận mà không dám nói gì, không rõ, chỉ bảo sao hay vậy, Thượng Quan Kiêu từ từ bị cô lập, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạch Thanh Loan nhìn đường làm quan rộng mở của Vân Cảnh Mạch lắc đầu nói "Thật không rõ ngươi muốn thiên hạ này làm cái gì."
Vân Cảnh Mạch nhìn người đo thân làm long bào nói "Ngươi có biết, nguyên nhân Phong Mạc Thần rơi xuống từ ngôi vị hoàng đế là gì không?"
"Ly Nhược, là Bạch Ly Nhược, hắn chỉ yêu mỹ nhân, không cần giang sơn!" Bạch Thanh Loan nhàn nhạt, nhìn con rồng thêu trên long bào hết sức chói mắt.
"Sai rồi, bởi vì hắn không có dân tâm, năm đó giết chết Phong Mạc Nhiên là sai lầm thứ nhất, tiếp đó hắn chấp chính một năm, mặc dù nền chính trị nhân từ, nhưng không ai nhận tình của hắn, trong lòng dân chúng vẫn còn nhớ về Phong Mạc Nhiên, cho nên hắn làm gì cũng là sai!" Vân Cảnh Mạch khẽ hí mắt, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh.
"Cho nên ngươi cố ý sau một năm hắn chấp chính mới bắt đầu hành động? Mục đích chính là hắn vì ngươi đánh tiên phong?" Bạch Thanh Loan nhìn Vân Cảnh Mạch, khóe mắt mang theo nụ cười, đột nhiên nghĩ đến một thành ngữ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, nhưng Vân Cảnh Mạch tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, phía sau còn có một túi lưới.