Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban đêm, túp lều nhỏ dưới chân núi tuyết, gió Bắc xen lẫn bông tuyết đánh vào nóc nhà tranh, nhà tranh thấp bé, ở trong gió tuyết vẫn sừng sững kiên cường, cửa sổ giấy trong suốt với tuyết trắng nổi bật dưới ánh nến mờ nhạt, hư ảo như một dòng nước Vong Xuyên Hà.
Nước Vong Xuyên Hà như vong tình, đầu ngón tay của Bạch Ly Nhược lượn quanh trên gò má của Phong Mạc Thần vẽ một vòng lại một vòng, nàng chau mày, nhẹ giọng nói, "Tại sao chàng lại không tự chăm sóc tốt cho mình, gầy như vậy......"
"Không có nàng, ta làm sao có thể chăm sóc tốt chính mình, mỗi ngày ta đều nhớ nàng, còn có thể sống được tới gặp nàng, đã là không dễ!" Phong Mạc Thần dựa trên giường, Bạch Ly Nhược gối lên chân hắn, ngước nhìn, đưa tay chạm vào gương mặt của hắn, nàng không thấy hắn, chỉ có thể từng chút cảm thụ ngũ quan tuấn mỹ của hắn.
Bạch Ly Nhược biết hắn nói không phải là lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải nói ngoa, nàng chỉ là chau mày, nhẹ nhàng, từng chút vuốt ve hắn, trong lời nói mang theo trách cứ mà chính nàng cũng không phát giác, buồn bã nói, "Huyền Đại không có mẫu thân, cũng không giống như chàng......"
Phong Mạc Thần khẽ cúi đầu, tóc dài trước ngực rũ xuống gò má trắng nõn của Bạch Ly Nhược, hắn tự tay chạm vào bờ môi nở nang của nàng, si mê nói, "Thời gian của Đại nhi còn dài, hắn về sau cũng sẽ gặp một cô nương sinh tử tương hứa, nhưng ta đã không còn bao nhiêu thời gian sống tốt rồi."
"Cổ độc, vẫn không thể giải sao?" Bạch Ly Nhược cau mày, há mồm ngậm ngón tay của hắn.
Phong Mạc Thần mỉm cười nhìn nàng, bàn tay còn lại vuốt ve nàng đang nằm trên đùi của mình, tóc như thác nước, môi của hắn lướt qua gương mặt của nàng, hôn tai của nàng, thản nhiên nói, "Không biết, Minh Nguyệt đã đi Tây Lương tìm thuốc giải, nhưng đến giờ, vẫn chưa trở về, hẳn là chuyện không thuận lợi."
"Ngự y cũng không có biện pháp sao?" Hai cánh tay của Bạch Ly Nhược vòng qua cổ Phong Mạc Thần, kéo đầu của hắn chỉnh ngay ngắn, để hắn không quấy rối bên tai của mình.
"Minh Nguyệt còn chưa có cách, nàng quá đề cao đám ngự y kia rồi." Phong Mạc Thần khóe môi tươi cười, còn có thể chạm vào nàng như vậy, ngửi mùi hương thanh nhã trên người nàng, thật sự quá tốt.
"Minh Nguyệt không có tin truyền về sao?" Bạch Ly Nhược lo lắng, ôm cổ Phong Mạc Thần, cả đầu của hắn chôn ở vai của nàng.
"Minh Nguyệt đi mấy ngày nay, nên trở về rồi!" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, cả người che ở trên người của Bạch Ly Nhược, môi mỏng của hắn hôn vai của nàng, từng tầng một cởi y phục của nàng.
Bạch Ly Nhược cau mày kéo chặt áo, "Thần, chàng không thể làm vậy, chàng trúng cổ độc sẽ đẩy mạnh độc tố......"
"Nàng cũng biết điều này?" Phong Mạc Thần nhíu mày, buồn cười nhìn nàng.
"Ta đã từng hỏi Thiên Mạch, hắn nói cho ta biết, cả đời này, trừ tỷ tỷ, ai cũng không thể chạm vào, hơn nữa nếu không sinh hoạt vợ chồng với tỷ tỷ, chàng trúng cổ độc kiên trì nhiều nhất là ba năm!" Bạch Ly Nhược nhíu chặt lông mày, dùng cánh tay kéo dài khoảng cách giữa hắn và nàng.
"Nếu biết, nàng còn độc ác rời ta đi?" Đôi mắt của Phong Mạc Thần mang vẻ thê lương, ngón tay thon dài từng chút một vuốt ve gò má của Bạch Ly Nhược, không ngừng lưu luyến trên làn môi của nàng.
"Ta đã mệt mỏi, có lúc, tình yêu thật không phải là tất cả trong cuộc sống, nếu như chàng không xuất hiện trong túp lều nhỏ này, ta nghĩ, ta cùng Thiên Mạch, cũng có thể sống cả đời bên nhau thật tốt." Bạch Ly Nhược lạnh nhạt, ánh mắt mông lung, lần nữa xuất hiện mênh mông trống rỗng, đó là một loại hắc ám không còn bất cứ hy vọng nào,Phong Mạc Thần nhìn thấy mà ngực đau xót.
Phong Mạc Thần hôn lên đôi môi của Bạch Ly Nhược, đau lòng nói, "Không cho phép nhắc lại Hàn Thiên Mạch, nàng căn bản không yêu hắn, sao có thể sống cùng hắn?"
Bạch Ly Nhược đáp lại nụ hôn của hắn, phá nát âm thanh lưu chuyển trong môi hắn, "Giữa người với người, không chỉ có tình yêu, tình hữu, tình thân, đều đủ để chúng ta chống đỡ, sống cô độc cả đời......"
"Ta không cho phép nàng cô độc cả đời, bên cạnh nàng có ta, về sau, nàng sẽ không cô độc nữa!" Phong Mạc Thần bá đạo xâm chiếm lưỡi của nàng, không cho nàng cơ hội nói chuyện, điên cuồng tịch cuốn sạch tất cả tốt đẹp trong môi của nàng, lưỡi của hắn dây dưa với lưỡi nàng, triền miên tình ý.
Cả đêm, hai người hôn nhau, thời gian nhanh chóng trôi qua, ánh nến mông lung, toát ra ngọn lửa ấm áp, lời nói nhỏ nhẹ hữu tình ở giữa, còn có tóc dài xoắn xuýt cùng một chỗ, kiều diễm vô hạn, khí lạnh tựa như bị ngăn trở ở bên ngoài, hai người ở trên giường, thời gian trôi qua trong nháy mắt, giống như thiên trường địa cửu.
Thời điểm Minh Nguyệt đến, Phong Mạc Thần đang ôm Bạch Ly Nhược nằm ngủ bên lò sưởi đặt ở đầu giường, cái cằm gầy nhọn của hắn ở trên cái trán trơn bóng của nàng, tóc đen nhuộm mực rũ xuống ngực của nàng, cùng tóc đen của nàng xoắn xuýt chung một chỗ, Bạch Ly Nhược co rúc ở trong ngực của hắn, khóe môi hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Bàn tay to của hắn bọc thật chặt hai đôi tay nhỏ bé của nàng, ấm áp từ tay của hắn truyền cho nàng, sống lưng của Phong Mạc Thần tựa vào da gấu trên vách tường, da gấu trắng như tuyết, sợi tóc đen nhánh, dung nhan tuấn mỹ, nụ cười thanh nhã, nữ tử tuyệt sắc, sợ hãi sống nương tựa lẫn nhau.
Minh Nguyệt có không cách nào hô hấp, bị ấm áp mập mờ này nhất thời đánh thẳng khiến không cách nào nói chuyện, hắn không nhìn thấy, nhưng có thể cảm thụ hô hấp bình tĩnh của hai người, hắn đứng ở cửa, hai người cũng không có tỉnh lại, chỉ là tựa sát nhau thật chặt, giống như là toàn bộ của đối phương. Gió lạnh thổi vào gian phòng, Phong Mạc Thần mở mắt, nhìn thấy gương mặt mờ mịt của Minh Nguyệt cùng cái đầu của A Nhã.
Tầm mắt tò mò của A Nhã vừa vặn nhìn vào Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần vẫn như cũ không động, nhưng nụ cười trên khóe môi không ngừng mở rộng, A Nhã thẹn thùng lùi đầu về, đỏ bừng cả mặt đứng ở ngoài cửa làm hộ vệ, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Mạc Thần lộ ra nụ cười, lòng của nàng "Thình thịch" nhảy dựng.
Minh Nguyệt cau mày, cảm nhận được Phong Mạc Thần đang cười, hơi lắc đầu nói, "Xem ra, ta đã quấy rầy hai ngươi."
"Đúng vậy, ngươi nên gõ cửa trước." Phong Mạc Thần mỉm cười để Bạch Ly Nhược xuống, kéo da gấu, đắp lên trên người của Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược bất an ưm một tiếng, tiếp đó ngủ say.
"Ta có hỏi nha đầu ngoài cửa, nhưng nàng không nói tiếng nào, ta cũng không biết rốt cuộc nàng có ý gì, đành phải tùy tiện tiến vào, coi các ngươi đang làm gì, cũng không cần lúng túng, vì ta không nhìn thấy!" Minh Nguyệt tự giễu cười một tiếng.