Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam tử dừng tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Thanh Loan, Bạch Thanh Loan đưa tay chỉ vào bàn trang điểm đã mốc meo, "Ngay tại......"
Lời của nàng chưa hết, tay cực nhanh đã lột mặt nạ của nam tử xuống, diện mạo tuấn dật của nam tử tuấn dật liền lộ ra, hắn nhìn nữ tử, mắt lộ hung quang.
"Vân Cảnh Mạch, quả nhiên chính là ngươi, ngươi căn bản là người bụng dạ khó lường!" Bạch Thanh Loan chỉ vào Vân Cảnh Mạch, muốn chạy trốn, lại bị Vân Cảnh Mạch bịt chặt miệng, hắn lãnh liếc mắt nhìn nàng, "Có người....."
Hắn trầm giọng nói, Bạch Thanh Loan giãy giụa, hắn lắc mình trốn vào phía sau tấm mành cũ rách nát, sau đó cửa lãnh cung "Két" một tiếng bị đẩy ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào trong, Bạch Thanh Loan hơi hí mắt, nhìn Thượng Quan Yến xải bước đi vào.
Thượng Quan Yến chỉ cao khí ngang dùng lời nói nhục mạ nàng, nàng không nói một lời, dùng ánh mắt khinh bỉ nàng ta, đột nhiên quần của Thượng Quan Yến rớt xuống, đai lưng tự dưng bị nứt ra, nàng nhìn quần trên đất, hét ầm lên, "Có quỷ, nơi này có quỷ......"
Bạch Thanh Loan mỉm cười, hù dọa nàng, "Đúng vậy a, có quỷ a, thật sự có quỷ, quỷ đang đứng trên vai ngươi, hắn nói không chỉ dừng lại ở việc lột quần của ngươi, còn muốn lột cả áo ngươi, quỷ đó, chính là sắc quỷ!"
Thượng Quan Yến nhớ tới quần, dưới sự dìu đỡ của cung nữ sợ hãi thét lên rồi chạy đi, Bạch Thanh Loan ở phía sau cười ‘ha ha’, sau đó tiến lên đóng cửa đại môn, nửa là lạnh giọng, nửa là nũng nịu nói, "Sắc quỷ, đi ra!"
Vân Cảnh Mạch cau mày từ góc tối đi ra, Bạch Thanh Loan nhíu mày, "Không nghĩ tới ngươi đã học xong toàn bộ bí tịch võ công, ta xem rất lâu rồi mà vẫn không hiểu, ngươi dạy cho ta đi!"
Hai tay Vân Cảnh Mạch ôm ngực, "Ta vì sao phải dạy cho ngươi?"
"Ngươi không dạy ta, ta liền đem chuyện của ngươi nói ra!" Bạch Thanh Loan trợn tròn cặp mắt uy hiếp.
Vân Cảnh Mạch cười lạnh, bộ dạng chuẩn bị giết người diệt khẩu, Bạch Thanh Loan cảnh giác lui về sau mấy bước, khoa tay múa chân, "Ngươi đừng tới đây a, ngươi đến tìm đồ mà, ta giấu nó ở một nơi rất bí mật, ngươi giết chết ta rồi, ngươi liền sẽ không tìm được!"
Vân Cảnh Mạch tiến lên, Bạch Thanh Loan không ngừng lui về sau, sau đó hắn đột nhiên xoay người đi ra ngoài, tựa như chưa có từng tới đây, Bạch Thanh Loan có chút buồn bực nhìn bóng lưng hắn, hắn không giết nàng diệt khẩu sao?
Không biết vì sao a, Vân Cảnh Mạch rất chắc chắn, nữ nhân này sẽ không nói mọi chuyện ra ngoài.
Sau này, hắn bắt đầu thường xuyên ra vào lãnh cung dạy Bạch Thanh Loan võ công, nàng ngộ tính không tệ, nhưng đáng tiếc chính là, hắn không còn tâm tư trở thành sư phụ dạy võ cho nàng, cho nên rất nhiều võ công thượng thừa, nàng đều chỉ học được một nửa.
Sau lại, Bạch Thanh Loan bắt đầu hiểu ra hắn cố ý không dạy nàng hết, nàng bắt đầu tức giận, tức giận cùng hắn đánh nhau, bất đắc dĩ nàng đánh không lại, hai mắt đỏ bừng, tức giận nói, "Về sau ta không cần ngươi dạy võ công nữa, ngươi cút đi, đừng đến lãnh cung nữa!"
Vân Cảnh Mạch như có điều suy nghĩ nhìn nàng, “Vậy thì, ta phải giết chết ngươi đã, bởi vì ta không tín nhiệm ngươi!"
Bạch Thanh Loan nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm khẽ run, "Ngươi giết đi, không sao cả, dù sao sống hay chết đều giống nhau."
Vân Cảnh Mạch cau mày, nhìn gương mặt thanh tú của nàng, vẻ u sầu ngàn vạn, sau đó hắn cúi đầu, hôn xuống môi mềm của nàng, nàng đột nhiên mở to hai mắt, sau đó hung hăng giáng một bạt tai lên mặt hắn.
Vân Cảnh Mạch không trốn không tránh, cứng rắn chịu một bạt tai của nàng, hắn nhẹ giọng nói, "Nội công của ngươi quá kém, những thứ võ công kia quá cao sâu, cứ cố học ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Bạch Thanh Loan có chút kinh ngạc, nhìn cánh tay đánh hắn đang tê dại, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, thì Vân Cảnh Mạch đã rời khỏi từ lâu, Bạch Thanh Loan vẫn đứng chết trân tại chỗ.
Ngày hôm sau, Bạch Thanh Loan không biết Vân Cảnh Mạch còn tới hay không, nhưng nàng một mực chờ đợi, đợi một ngày một đêm, hắn không đến, vì vậy ngày thứ hai nàng tiếp tục chờ, nhưng đến ngày thứ ba, hắn vẫn không xuất hiện.
Bạch Thanh Loan bắt đầu thất vọng, nàng trổn ở trên giường núp nước mắt lạnh như băng tuôn rơi, lúc ngủ, có một bàn tay vuốt ve trên gương mặt nàng, giúp nàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, nàng mở mắt, Vân Cảnh Mạch đang ngồi bên cạnh.
"Không phải ngươi sẽ không tới sao, còn tới làm gì? Ngươi biến đi, ngươi cút đi!" Bạch Thanh Loan bắt đầu nổi giận, phát tác tính tình điêu ngoa của đại tiểu thư.
Vân Cảnh Mạch đứng lên liền hướng bên ngoài mà đi, Bạch Thanh Loan lại khóc, nàng ôm đầu gối của mình, khóc rất thương tâm.
Vì vậy Vân Cảnh Mạch liền dừng bước, hắn thở dài xoay người lại, "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Muốn ta cút, ta liền cút, không phải là ngươi sao?"
"Ngươi cố ý không dạy ta võ công, làm ta không đánh lại ngươi bị ngươi khi dễ!" Bạch Thanh Loan nhìn chằm chằm Vân Cảnh Mạch, trên lông mi vẫn còn thấm đẫm nước mắt.
Vân Cảnh Mạch lắc đầu, "Ta không cùng nữ nhân đánh nhau, mỗi lần, đều do ngươi ép ta động thủ!"
"Là do ngươi chọc giận ta trước!" Bạch Thanh Loan đứng lên, tức giận nhìn Vân Cảnh Mạch.
"Vậy, ngươi muốn thế nào?" Vân Cảnh Mạch cố gắng nhẫn nại, cố gắng ôn thuận, khiến cho kiên nhẫn của hắn tiêu tan tới cực điểm.
"Về sau, ngươi không thể đánh thắng ta, vĩnh viễn không thể!" Bạch Thanh Loan giảo hoạt nói.
Vân Cảnh Mạch liếc nàng một cái, sau đó xoay người rời đi, Bạch Thanh Loan rút chủy thủ trong tay áo ra, hung tợn phi lên gáy của Vân Cảnh Mạch, hắn không có nói gì, chỉ bỏ chủy thủ trên gáy ra, rồi xải bước rời đi.
Bạch Thanh Loan tức giận cắn răng, chủy thủ không cắt cổ hắn, lại hướng nó đâm về vào bụng mình, Vân Cảnh Mạch liền đánh rơi chủy thủ trên tay nàng, giận dữ hét lớn, "Ngươi điên rồi?"
"Ta đúng là điên rồi! Ta điên nên mới có thể thích ngươi, mới có thể muốn ngươi ở lại!" Bạch Thanh Loan rống còn to hơn.
Vân Cảnh Mạch cười lạnh, từ nhỏ hắn đã lớn lên trong hoàn cảnh khốn khổ, hắn đều hiểu, vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân, chính là tiếng nói tình yêu trong miệng các nàng yêu, các nàng có thể giết người vô hình, tựa như Bạch Ly Nhược đang được hắn sắp đặt ở bên cạnh Phong Mạc Thần nằm vùng, có lẽ, Phong Mạc Thần cũng muốn một Bạch Thanh Loan nằm cùng chỗ hắn.
Nụ cười của hắn cực kỳ châm chọc, Bạch Thanh Loan có điểm tức giận, lần nữa khom lưng nhặt chủy thủ lên, "Ngươi không tin ta, ta liền chết cho ngươi xem!"
Vân Cảnh Mạch nhìn nàng một lòng thật sự muốn chết như vậy, hắn lần nữa cầm chủy thủy trong tay nàng rồi quăng ra xa, thở dài nói, "Ta không phải không tin ngươi, mà do thân phận hiện tại của ta, ngươi không sợ ta sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi sao?"
Bạch Thanh Loan nhìn hắn, lắc đầu, "Không sợ, dù sao, ta cũng chỉ một khí phi của Phong Mạc Nhiên, chỉ cần, ngươi không ghét bỏ ta......"
Lời của nàng còn chưa nói hết, người bị Vân Cảnh Mạch ôm thật chặt vào trong lòng, tình yêu, chỉ là một trò chơi do một người kín đào dụng tâm, bất quá, chơi liền chơi, hắn cũng muốn xem, người thắng, sẽ là ai.