Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời nói của nàng cực kỳ dịu dàng, ý là nếu như ngươi không muốn ta chịu nhiều hình phạt thêm nữa, đừng bảo vệ ta.
Hàn Thiên Mạch than dài một hơi, gương mặt tuấn tú lộ vẻ thương tiếc, xoay người hướng về phía Bạch Ly Nhược đạm nói: “Thật xin lỗi.”
Bạch Ly Nhược cúi đầu, khổ sở cười một tiếng, ẩn chứa trong hàng mi dày là hình bóng như ma vương của ai kia, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, mang theo chút cô đơn, nhìn Hàn Thiên Mạch trong lòng đang sợ hãi.
Thấy Bạch Ly Nhược bị mang đi, tinh mâu của Hàn Thiên Mạch sụp xuống, hắn từng bước tiêu sái đến bên cạnh Phong Mạc Thần, bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ nhận lời mời của ngươi, ở lại Vương phủ.”
Phong Mạc Thần nghiến răng, gương mặt tuấn mỹ lóe hàn quang, khiến bầu không khí cũng căng thẳng, giọng nói bỗng nhiên, lạnh lùng hẳn: “Ngươi chắc chắn không?”
“Sao thế? Bây giờ Thần Vương gia hối hận rồi à?” Hàn Thiên Mạch lãnh cười.
“Tùy ngươi.” Phong Mạc Thần phất tay áo, xoay người rời đi.
Hình phạt đánh hai mươi trượng, nặng thì tàn phế, nhẹ thì hư tổn gân cốt, Bạch Ly Nhược bị đưa trở về Lạc Hoa viện, nữ quan nhìn nàng, một cách rất kỳ quái, vị Vương phi dịu dàng yếu ớt này, lại có thể chịu được hai mươi gậy.
Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, quần áo trên người đầy vết máu loang lổ, phần y phục phía sau lưng sớm bị rách từng mảnh, càng lộ rõ vết máu, một số vết thấy cả da thịt, như những chú bướm đỏ vờn nhau trong không trung, bộ lưng ban đầu trắng tuyết nay chằng chịt vết thương, thê thảm đến không nỡ nhìn.
Bạch Ly Nhược bôi xong thuốc, nằm lỳ ở trên giường, không nhúc nhích, Tiểu Man ở bên cạnh vẫn rơi lệ, y nữ kê toa thuốc lưu thông máu, để lại ít thuốc bôi cao, thở dài rời khỏi.
“Tiểu Man, có thể cho ta một ly nước không?” Mồ hôi Bạch Ly Nhược chảy ròng trên trán, sống lưng nóng rát như lửa đốt.
Một ly trà xanh nóng hổi xuất hiện trước mắt nàng, nàng chống khủy tay xuống giường, khó khăn đứng dậy.
Bỗng có cánh tay đưa tới dìu lấy nàng, quay đầu nhìn lại, Hàn Thiên Mạch đã ở bên giường, vì cố nén đau đớn, môi dưới Bạch Ly Nhược có dấu răng mờ, rướm tia màu nhỏ.
“Đa tạ Hàn công tử” Bạch Ly Nhược yếu ớt mỉm cười, trên mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
Hàn Thiên Mạch đưa ly trà cho nàng, lại từ trong tay áo lấy ra một bình sứ màu trắng, ôn hòa nói “Bên trong là dược lưu thông máu, nàng hãy ăn vào đi.”
Bạch Ly Nhược thuận theo nhận bình sứ, đổ ra hai viên thuốc, toàn màu nâu, có mùi thơm, sau khi ăn vào môi còn lưu lại hương.
Tiểu Man từ bên ngoài ôm một đống thuốc quay về, chỉ chú ý đến người Bạch Ly Nhược, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, những thứ này đều mang từ Bạch phủ tới, nhưng Tiểu Man không biết chữ, người xem một chút có món nào dùng được không.”
Chươg 32: Dường như đã từng quen biết
Bạch Ly Nhược nhíu mày lại, đặt ly trà ở đầu giường, nhẹ giọng nói: “Tiểu Man, ngươi mang nhiều thuốc như vậy làm gì, Hàn công tử nhìn thấy chê cười.”
Hàn Thiên Mạch khẽ lắc đầu, vớ lấy chút thuốc xem một tí, lên tiếng bảo: “Tiểu Man cô nương rất cẩn thận rồi, những thứ thuốc này là loại thượng hạng, đối với vết thương có công dụng rất tốt.”
Xem nè, Hàn công tử cũng khen ngợi nô tỳ đó.
Bạch Ly Nhược cười khẽ một tiếng, Hàn Thiên Mạch thấy ngẩn cả người, dưới tình hình này, nàng còn cười được?
“Vương phi, không phải là do người hạ độc, tại sao lại không giải thích?” Hàn Thiên Mạch ý vị thâm trường nhìn Bạch Ly Nhược một cái, trong lời nói ẩn giấu điều gì.
Bạch Ly Nhược lắc đầu dịu dàng: “Có cái gì để giải thích chứ, hắn vốn biết ta bị oan uổng, nhưng mà chân tướng ra sao, tới bây giờ cũng không quan trọng, chỉ cần có thể đạt mục đích của hắn, uốn méo chân tướng, ai có thể nói một chữ KHÔNG”
Hàn Thiên Mạch cúi đầu, che giấu nét phức tạp trong mắt, nhạt nhạt nói: “Ly Nhược, nàng chịu ủy khuất rồi.”
Nhìn Hàn Thiên Mạch muốn nói rồi lại thôi. Trong đầu Bạch Ly Nhược bỗng lóe lên tia sáng, dường như trước đây thật lâu, họ đã biết nhau, đôi môi mềm khẽ mở “Hàn công tử, trước kia chúng ta có phải đã từng gặp nhau?”
Hàn Thiên Mạch lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, ánh sáng thấp thoáng: “chúng ta, thật đã gặp qua?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta chỉ nhớ được chuyện tình hai năm gần đây, còn hai năm trước kia ta là ai, xảy ra chuyện gì, tất cả đều không biết, Hàn công tử, ngươi giúp ta đi, ngươi có thể chữa trị cho ta không?”
Hàn Thiên Mạch mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Không được, bây giờ, thật sự không thể.”
Bạch Ly Nhược thở dài: “Cha ta trước kia tìm rất nhiều đại phu, nhưng bất kể như thế nào, cũng không trị khỏi được cho ta, ta cảm thấy, mình không phải là Nhị tiểu thư Bạch gia đơn giản như vậy.
Hàn Thiên Mạch kéo chiếc chăn bông, đắp lên người Bạch Ly Nhược, trong lời nói có ý gì đó: “thật ra thì, có thể mất trí nhớ, cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, ít ra, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.”
“Nhưng mà, bị mất nhiều ký ức như vậy, nhân sinh trống rỗng, một mình đơn độc, ta cũng không biết con đường hiện tại ta đang đi là đúng hay sai”, Bạch Ly Nhược co gối, hai tay ôm lấy chân, cằm chống trên đầu gối.
“Cứ theo cảm giác của nàng đi, là được rồi.” Khẩu khí Hàn Thiên Mạch vô cùng đạm, lần nữa kéo chiếc chăn bông che trên người Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng gật đầu, nàng dường như cảm thấy, nàng cùng Hàn Thiên Mạch đã từng gắn bó với nhau, nhưng nàng không tài nào giải thích được.
Hàn Thiên Mạch từ tốn đứng lên, dịu dàng nói “Sau này, ta ở tại biệt uyển của Vương phủ, cách Lạc Hoa viện rất gần, có chuyện gì cần thiết, cứ sai Tiểu Man đi tìm ta.”
Bạch Ly Nhược mỉm cười, đưa mắt nhìn Hàn Thiên Mạch bước ra ngoài.
Gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần bỗng u ám một mảng, đôi mắt nham hiểm dán vào bóng lưng Hàn Thiên Mạch, giống như muốn phóng lửa đốt cháy vậy.