Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi tắm, Tiểu Man hầu hạ Bạch Ly Nhược mặc quần áo, tấm gương đồng toả chiếu dung mạo tuyệt sắc của nàng: khuôn mặt thanh khiết tựa hoa sen, lông mày cong đen như tranh vẽ, cái mũi bé xíu, đôi môi đỏ thắm, cằm gầy xinh xắn. Nàng khoác lên mình y phục sắc hồng, mái tóc đen dày được búi lên, một chiếc trâm cài nghiêng. Phần tóc còn lại buông xoã xuống đằng sau, phảng phất như thác nước đổ, nhìn xa xa lại như dòng nước óng ánh.
Tay nàng nhẹ kéo khăn lụa, tháo ra một ít trang sức cài trên tóc đặt lên bàn, dịu dàng nói:
“Không cần đeo nhiều như vậy, đè nặng khiến ta rất đau đầu.”
Bạch Ly Nhược luôn thích màu trắng, bộ y phục lụa mỏng hồng nhạt đơn giản trên người hôm nay đều là do Tiểu Man ép mặc, nếu không phải ngày đầu tiên sau tân hôn, nàng nhất quyết sẽ không mặc màu tươi sáng này.
Phòng khách Vương Phủ, một mảnh xôn xao, Phong Mạc Thần nằm nghiêng ở tháp ghế da hổ (1), trong lòng là nhuyễn ngọc ôn hương (2), hai mỹ nhân nũng nịu hầu hạ hai bên, đôi mắt hắn khép hờ, mở miệng cắn quả nho do mỹ nhân Tố Nhã đưa cho.
Đan Cơ xinh đẹp không cam lòng lạc phía sau, đem ly rượu tới bên môi Phong Mạc Thần, mị nhãn như tơ, nũng nịu nói “Vương gia, người uống một ngụm đi.”
Phong Mạc Thần cũng không cự tuyệt, nhấp một ngụm rượu ngon. Khi Bạch Ly Nhược đi vào phòng khách, tiếng xôn xao bỗng im bặt. Tiếng huyên náo, tranh cãi ầm ĩ bên dưới của cơ thiếp toàn bộ tĩnh lại, có người lộ vẻ mặt khinh thường, có người che miệng cười trộm, hả hê khi nhìn Bạch Ly Nhược.
Tân phi không được sủng, sớm truyền khắp toàn bộ Vương Phủ, người cười đắc ý nhất, phải kể đến Lạc Phương.
Mọi người thấy Vương phi đi vào phòng khách, không một ai đứng lên hành lễ. Nhưng Bạch Ly Nhược vẫn đối với Phong Mạc Thần nhẹ nhàng cúi đầu, mặt không chút thay đổi nói:
“Thần thiếp, tham kiến Vương gia.”
Phong Mạc Thần cười lạnh, hơi ngồi thẳng người, nheo mắt châm chọc nói: “Vương phi thật kiêu ngạo đấy, làm phiền bổn vương chờ lâu.”
Bạch Ly Nhược cúi đầu càng thấp, hoảng sợ né tránh tầm mắt hắn:
“Thần thiếp chậm trễ, thỉnh Vương gia trách phạt.”
Phong Mạc Thần càng cười lớn hơn, chính là trong đáy mắt khi cười, nhìn qua còn có hàn ý lãnh đến tận xương, thanh âm tràn ngập trêu tức:
“Vương phi nghĩ xa rồi, đều là do bọn hạ nhân hầu hạ không chu đáo.”
Hắn dừng một chút, hai tròng mắt hung ác nham hiểm như ngân châm độc, giọng điệu hết sức ác liệt:
“Người đâu, đem bọn hạ nhân hôm nay loạn côn đánh chết.”
Tiểu Man bị doạ “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất, lời nói xin tha còn thốt ra không được, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược siết chặt tay lại thành quyền, móng tay đâm vào trong, lại hoàn toàn không cảm giác được đau, nàng ngay lưng quỳ xuống đất, lạnh lùng nhìn thẳng Phong Mạc Thần:
“Vương gia, xin hãy xem xét, bọn họ đều không có tội gì cả.”
“Sao? Nói như vậy, ý của Vương phi là bổn vương xử sự bất công?” Phong Mạc Thần lười biếng tựa vào tháp ghế, mỹ nhân trong lòng không ngừng giúp hắn bóp chân.
Bạch Ly Nhược rũ mắt xuống, cắn chặt môi dưới. Hôm nay hạ nhân đang đảm nhiệm đều là của hồi môn từ Bạch phủ theo nàng đến, Vương gia làm như vậy, đơn giản là muốn thị uy với nàng, để nàng biết, ai mới chính là chủ nhân của Vương Phủ.
(1): hiểu nôm na là chiếc ghế nằm
(2): không biết ed sao nên để nguyên văn ><