Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hảo cho một câu “nữ nhân ngu xuẩn không biết liêm sỉ, không tuân thủ nữ tắc, không biết cái gì là e lệ”, đợi nàng trở về thân xác mình thì cũng gánh luôn tiếng xấu này.
Quên đi, dù sao cũng đã như vậy, sau này cho dù ngăn cản được Tiểu Bùn thì ấn tượng xấu cũng đã thành, thích nói cứ nói đi, nàng sẽ không lại đây, chờ trở lại hiện đại, sao phải sợ bọn họ ở cổ đại tiếp tục truyền miệng?
Bây giờ nhiệm vụ thiết yếu, đương nhiên là tìm được thần tiên thối đạp nàng trở về cổ đại.
Nhưng từ khi đạp nàng tới đây, hắn không để lại bất kỳ cách thức liên lạc nào, đầu mối duy nhất chỉ là câu nói — tận tình hưởng thụ cuộc hành trình chân ái này đi.
Cuộc hành trình chân ái? Mạc Phỉ nôn không được, muốn nàng chơi đoạn nhân thú ái sao, hắn xác định hắn không bị tràn dịch não sao?
Hơn nữa tình cảm nam nữ đều không đáng tin cậy, nàng mới không lạ gì. Một người độc thân có nhiều tự do tự tại, nàng chỉ cần vĩnh viễn phụng bồi mẹ là được.
Đúng vậy, chỉ cần phụng bồi...
Từ nhỏ, Mạc Phỉ đã mồ côi cha. Cha nàng cũng không phải là qua đời, cũng không phải ly dị mà là mất tích. Lưu lại một câu “chăm sóc mẹ ngươi thật tốt, ta thật xin lỗi các ngươi”, sau đó hoàn toàn bốc hơi.
Mạc Phỉ không thích câu nói xin lỗi. Nếu như thật xin lỗi hữu dụng, tất cả mọi người đều có thể phóng hỏa giết người, sau lại dùng một câu “thật xin lỗi” để giải quyết. Cho nên hắn không cần nói cái gì thực xin lỗi, nghe ngàn vạn lần có ích lợi gì chứ. Một câu thật xin lỗi là có thể đổi lấy hạnh phúc sao?
Cho nên nàng chán ghét cha vứt bỏ nàng cùng mẹ, chán ghét tình cảm nam nữ không ổn định, chán ghét câu thật xin lỗi. Càng về sau, sự chán ghét của nàng càng trầm trọng.
Mẹ của Mạc Phỉ theo phong tục truyền thống không thể xem là hiền thê lương mẫu. Nàng chậm chạp, làm việc mơ mơ màng màng, trong nhà có bao nhiêu cái chén đều đánh vỡ hết... Nhưng nàng cùng những người mẹ trên thế giới này đều vĩ đại giống nhau, trái tim kiên cường, một mình nuôi lớn nàng.
Tiểu học năm nhất, cô giáo hỏi ước mơ tương lai của các em là gì, những bạn học khác trả lời là nhà khoa học, nhà toán học, bác sĩ, đủ loại nghề nghiệp cao cấp, Mạc Phỉ thì rất dứt khoát nói, ta muốn làm một người cha tốt.
Lần đó bị các bạn học cười nhạo thật lâu, một cô bé lại muốn làm một ‘người cha tốt’. Nhưng nàng lại tuyệt không để tâm, thậm chí bắt đầu thực hiện cái mục đích này, cả ngày cùng đám con trai đùa giỡn.
Nàng đơn thuần cho rằng chỉ cần chơi đùa cũng đám con trai này, nàng có thể giống con trai hơn, đến gần ‘người cha tốt’ hơn.
Chuyện này lên đến trung học mẹ nàng mới biết. Chủ nhiệm lớp bộ mặt tức giận gọi nàng tới, khinh thường chỉ vào Mạc Phỉ, rất tức giận nói: “Một cô gái, cả ngày không học tập, đi theo đằng sau nam sinh học những thói hư đánh nhau hút thuốc, còn có gì để nói!”
Mẹ nàng chẳng qua là trầm mặc, rơi vào mơ hồ. Lần đó nàng đặc biệt trịnh trọng nói xin lỗi với giáo viên chủ nhiệm, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người mình, cũng bảo đảm nhất định cải thiện hành động này, về sau sẽ không tái diễn nữa.
Trẻ con thời kỳ nổi loạn không biết đến nỗi khổ tâm của cha mẹ, Mạc Phỉ cũng không ngoại lệ, đối với hành động nói xin lỗi không cần thiết này cực kỳ bất mãn, dọc đường đi liên tục nói thầm. Lúc ấy mẹ nàng không tức giận, cũng không phạt nàng, rất bình tĩnh hòa nhã hỏi nàng tại sao muốn làm như vậy, có phải vì mẹ mải lo công việc không rảnh chăm sóc ngươi.
Mạc Phỉ cái gì cũng không đáp, hỏi ngược lại mẹ nàng, mẹ, tuýp đàn ông như thế nào mới có thể coi là nam nhân tốt.
Nam nhân tốt, đương nhiên là nam tử có khí phách, có trách nhiệm, có trí tuệ. Mẹ cười đáp.
Mắt nàng chợt sáng chói như ánh mặt trời, thậm chí còn sáng hơn. Mạc Phỉ âm thầm ghi nhớ, từ đó về sau nàng hoàn toàn thay đổi, hảo hảo học tập, ngày ngày hướng lên.
Mà đối với mẹ vấn đề kia, nàng thủy chung không hề nhắc lại. Nàng dĩ nhiên sẽ không oán trách, mẹ khổ cực như vậy, cho dù làm việc hồ đồ cũng vẫn không ngừng cố gắng, hết thảy đều là vì duy trì cái nhà không hoàn chỉnh này, nàng sao có thể tùy hứng lung tung đi gây thêm phiền toái? Ngược lại, nàng sợ mẹ phải chịu khổ, mới cố gắng làm một ‘người cha tốt’, để chăm sóc mẹ thật tốt.
Ngoài phòng dã tước gọi, màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Khi trăng tròn lộ ra, cảm giác an bình cũng nương theo ánh trăng tỏa khắp bốn phía nhân gian.
Tiểu Bùn sớm lại ngủ mất, là Tiêu Duyệt trong cơn tức giận điểm huyệt nàng. Lúc ấy Mạc Phỉ chỉ có thể giương mắt nhìn, nhìn nhục thể của nàng cái gì cũng chưa ăn đã gục đầu ngủ.
Mặc dù không thể oán trách Tiêu Duyệt, Mạc Phỉ bây giờ cũng không có cách nào vui vẻ nhìn hắn. Đợi sau khi hắn ngủ liền len lén ra cửa đi dạo.
Đồng ruộng trống trải không bóng ngươi, dưới ánh trăng như khoác một tầng gai bạc, yên tĩnh có chút đáng sợ. Thỉnh thoảng có thể gặp trên đường những loại cây hóng mát ngày hè, thân ảnh trong gió nhẹ chập chờn, cực giống yểu điệu mỹ nhân nhảy múa đón gió.
Mạc Phỉ lặng yên không một tiếng động đi lên trước, tựa vào bên cạnh một cây khô, nghe tiếng côn trùng đêm kêu hát.
Cảnh tượng thiên nhiên tinh khiết không có chút ô nhiễm, thật là một loại hưởng thụ, có thể cảm nhận được làn gió thổi, còn có hương cỏ, hương bùn đất, hương hoa nhẹ nhàng...
..vv..vv..., hương hoa nhẹ nhàng?!
Mạc Phỉ vừa ngửi một hồi, chóp mũi rất nhanh bị kích thích, lúc này mới xác định phương hướng từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Nàng vội vàng ngửa mặt nhìn, đối diện với trăng tròn là thân ảnh khổng lồ của mỹ nam nhẹ nhàng vắt vẻo trên cây. Da trắng nõn nà, khí chất lãnh đạm như hoa lan, mặt mày không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, không giống người phàm trần. Trường bào màu trắng dưới ánh trăng xinh đẹp dị thường. Hắn tựa hồ cũng phát hiện Mạc Phỉ, vừa nhìn vừa vuốt mấy lọn tóc dài rủ xuống đất, lộ vẻ cười nhạt, cảnh đẹp vô ngần.
Người nào? Mạc Phỉ ở trong lòng hỏi.
Tiểu Mạt Lỵ, sao ngươi có thể không nhận biết ba ba. (Mạt Lỵ: hoa nhài)
Mạc Phỉ giật mình, ngắm nhìn nhiều lần, xác định mỹ nam dưới ánh trăng mỹ nam không mở miệng, càng thêm nghi ngờ.
Tiểu Mạt Lỵ... Từ trong đáy lòng lại một lần nữa vang lên, Mạc Phỉ còn chưa kịp ngẫm nghĩ, mỹ nam kia đã bay đến ôm nàng lên, mặt đối mặt cọ qua cọ lại không ngừng.
Trời ơi, kế sau Tiêu Duyệt, chẳng lẽ nàng lại gặp một tên biến thái mới cao cấp hơn?
“Tiểu Mạt Lỵ, ba ba rất nhớ ngươi.” Mỹ nam tiếp tục cọ rồi cọ, cọ rồi cọ, sau đó ở trên mặt nàng hôn một cái lớn, “Tiểu Mạt Lỵ đâu rồi, có nhớ ba ba hay không?”
Ba ba? Nam nhân này không chỉ biến thái mà còn bị tràn dịch não. Mạc Phỉ nâng tiểu trảo hướng mặt hắn cào lung tung, không khỏi mở miệng nói: “Cẩu yêu, ngươi cùng lắm là chó Samo, không nhìn ra ta là chó Bull sao?”
(Đây là chó Samo =]] chắc tại anh trắng từ đầu đến chân nên giống Samo)
“Tiểu Mạt Lỵ, sao ngươi có thể lãnh tĩnh như vậy.” Người nọ sụt sịt mũi, mắt nước liền chảy ra ngoài, so với khí chất mỹ nam vừa rồi hoàn toàn không giống, “Ta là ba ba a...”
“Ba ba sao?” Mạc Phỉ trong lòng cười lạnh một hồi, “Ta xem là bánh đi.” (Từ ‘ba ba’ với ‘bánh’ phát âm giống nhau)
Người nọ nhất thời cứng đờ.
“Ta vừa muốn đi tìm ngươi, ngươi đã tới rồi, thật sự là không tốn thời gian a.” Mạc Phỉ thấy hắn sững sờ, lại dùng móng vuốt cào lên mặt hắn ba cái, “Cái tên thần tiên hỗn đản đạp ta tới đây chính là ngươi sao. Có thể làm làm cho ta ở trong lòng nghe thấy thanh âm của ngươi, còn có thể làm cho ta mở miệng nói chuyện, người bình thường không thể nào làm được.”
Thần tiên mỹ nam chớp chớp mắt, biểu hiện hết sức vô tội: “Cho nên nói Tiểu Mạt Lỵ, tại sao ngươi lại lãnh tĩnh như vậy. Người bình thường nhìn thấy thần tiên, sẽ vừa hưng phấn vừa lại kinh ngạc nói, oa, rất đẹp trai rất đẹp trai, là thần tiên đó nha!”
“Đây là cái tư tưởng gì, thật ngu ngốc.”
“Tiểu Mạt Lỵ, chẳng lẽ ta không đẹp trai sao?” Thần tiên mỹ nam đem nàng giơ lên thật cao, ý vị bắt đầu chuyển đổi mãnh liệt.
Đêm khuya mịt mờ, xiêm y trắng thuần như ánh trăng, bầu trời trong veo, mặt đất lãnh đạm. Gió thổi không ngừng, côn trùng thanh vang. Vạt áo đón gió tung bay như những làn sóng tầng tầng lớp lớp. Mạc Phỉ không thể không thừa nhận, nàng quả thật thấy có chút ngây ngốc.
“Như thế nào như thế nào?” Thần tiên mỹ nam không thể chờ đợi được hỏi.
Mạc Phỉ hoàn hồn, thành thật đánh giá: “Không tệ, nhưng vẫn không thể nói là đẹp trai.”
Thần tiên mỹ nam mím chặt khóe môi, vẻ mặt đau khổ: “Tiểu Mạt Lỵ không thích ba ba sao?”
“Ngươi thật là thần tiên?” Mạc Phỉ thật sâu hoài nghi, “Làm sao bề ngoài của ngươi cùng tư tưởng một chút cũng không hợp?”
“Thần tiên không có phiền não, vui vẻ tiêu dao, có vấn đề dùng tiên pháp để giải quyết.” Thần tiên mỹ nam tiếp tục nháy mắt vô tội, “Cho nên đầu của ba ba nhất định là gỉ hết rồi.”
“Xem lời ngươi nói, còn chưa tới mức gỉ hết.” Mạc Phỉ bình tĩnh đánh giá phân tích.
Thần tiên mỹ nam nhăn mặt cau mày: “Tiểu Mạt Lỵ còn chưa nói với ba ba, tại sao không thích ba ba.”
“Nga nga, ngươi nói vấn đề có đẹp trai hay không a.” Mạc Phỉ đơn giản trả lời, “Chỉ có mặt, không có đầu óc, không tính là đẹp trai.”
Thần tiên mỹ nam một phen ôm lấy nàng, liều mạng lắc đầu: “Ba ba đúng là không thông minh, Tiểu Mạt Lỵ không nên ghét bỏ ba ba a. Nếu như Tiểu Mạt Lỵ không thích ba ba, tâm ba ba sẽ rất đau.”
“Tốt nhất nên đau chết đi.” Mạc Phỉ bị ôm chặt quá không chịu nổi, tiểu trảo lại cào cào, bốn vệt máu lập tức xuất hiện trên mặt thần tiên.
Nàng lợi dụng thời gian vội vàng muốn từ trong ngực hắn chạy trốn, vậy mà lại bị cái tên thần tiên không biết đau này ôm chặt hơn.
“Ngươi thật là một tiểu yêu tinh hành hạ người.”
“Còn chưa hài lòng với chỗ ngươi vừa thấy sao?”
“Cổ họng luộc, rau hẹ xào hành tây..”
Nghe được ba câu này, Mạc Phỉ như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh. Quay mặt lại nhìn thần tiên, không ngờ mặt của hắn đã hoàn toàn khôi phục nguyên trạng.
“Thần chú?” Mồ hôi nàng như nước.
Thần tiên mỹ nam gật đầu một cái: “Là ‘hoàn ngã phiêu phiêu ngữ’ ba ba phát minh.”
Cái này cũng có thể coi là phát minh, Mạc Phỉ khinh bỉ liếc hắn.
“Tiểu Mạt Lỵ — Ngươi có biết hay không ba ba thật rất thích rất thích ngươi.”
Mạc Phỉ không chỉ có miệng bị co rút, bị hành hạ hết lần này đến lần khác như vậy, cả người sớm cũng bị co rút rồi: “Đúng vậy a, bánh, ta cũng rất thích ngươi, quả thực thích đến mức muốn giết chết ngươi.”
“Tiểu Mạt Lỵ, sao có thể giết ba ba, ba ba rất thương rất thương ngươi a.”
Thật sự là biến thái từ đầu đến chân. Mạc Phỉ đã mất hết sức lực nói với hắn: “Nếu như đạp người trở về cổ đại cũng gọi là ‘thương’ ..., cái ‘thương’ kia chân chính là dùng dao đâm vào người.”
Thần tiên yên lặng nhìn nàng, hồi lâu bộ dáng mới tựa như chợt hiểu ra: “Miễn phí một lần du lịch cổ đại, còn có thể tìm kiếm chân ái, không phải là chơi rất vui vẻ sao? Người bình thường cũng không được hưởng thụ đãi ngộ này, ba ba chỉ cho Tiểu Mạt Lỵ nha.”
“Tìm kiếm chân ái... Trong đầu ngươi có thể trồng hoa.” Mạc Phỉ lạnh lùng nói.
Thần tiên cười đến rất vui vẻ: “Trong đầu ba ba chỉ biết đến mỗi Tiểu Mạt Lỵ.”
Mạc Phỉ hoàn toàn bất đắc dĩ: “Ngươi nói thẳng cho ta, như thế nào mới có thể trở về thân thể của ta, hơn nữa còn trở lại hiện đại?”
Thần tiên trợn to đôi mắt thuần lương vô tội, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu mới nói từng chữ: “Gọi ‘ba ba’, ba ba sẽ xem xét lập tức đưa ngươi trở về a.”
Mạc Phỉ một chút cũng không do dự nói: “Bánh.”
“Là ba ba.”
“Bánh.”
“Tiểu Mạt Lỵ ngoan ngoãn, mau gọi ba ba.”
“Bánh.”
“Tiểu Mạt Lỵ không nghe lời, ba ba sẽ không đưa ngươi đi về.”
“Vốn cũng không trông cậy vào ngươi có thể đưa ta trở về.” Mạc Phỉ vẻn vẹn vài ba lời liền nói trúng tim đen của hắn: “Nếu như ta mù quáng gọi ngươi một tiếng là có trở về, đơn giản như vậy ngươi sao còn đạp ta trở về đây, hơn nữa còn chơi trò người chó linh hồn trao đổi. Ngươi cho rằng đây là trò chơi của mọi nhà a.”
Thần tiên hai mắt sáng lên: “Tiểu Mạt Lỵ thật thông minh, không hổ là hài tử của ba ba!”
“Im miệng, tên miệng mỡ heo này.” Mạc Phỉ không rảnh ở nơi này nói chuyện tào lao, trực tiếp nói vào vấn đề chính, “Nghiêm chỉnh mà nói, như thế nào mới có thể trở về.”
“Ba ba không phải đã sớm nói sao, Tiểu Mạt Lỵ cần phải hảo hảo tận tình hưởng thụ cuộc hành trình chân ái này.” Tuy rằng đứng trên mặt đất không nhiều lắm, nhưng thói quen hưu nhàn thường ngày cũng đủ làm hắn mềm chân, thần tiên thật sự cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát ôm Mạc Phỉ bay trở về trên cây, tìm cái cành cây lớn ngồi an ổn rồi nói tiếp: “Cho nên, đương nhiên là muốn hoàn thành hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm chân ái.”
Mạc Phỉ lĩnh ngộ, nhưng kiên quyết không đồng ý: “Ngươi nói thì dễ. Ta đi tìm, trong đầu ta liền mọc hoa.”
“Ngô, mọc hoa, hoa mọc?”
“Cấm nói linh tinh.” Mạc Phỉ hung dữ với hắn.
Thần tiên mặt ủy khuất: “Tiểu Mạt Lỵ làm cho mẹ khóc, chẳng lẽ còn muốn làm cho ba ba khóc?”
Mạc Phỉ không lên tiếng. Không sai, việc cuối cùng làm nàng trước lúc ra đi kia tuyệt đối làm cho mẹ nàng khóc, dù sao nàng cũng đem Tiểu Bùn mẹ yêu quý nhốt vào nhà cầu. Nguyên nhân là Tiểu Bùn cắn loạn dây diện, không cẩn thận chạm vào ổ cắm, làm cho năm nghìn chữ hoa lệ nàng chưa kịp lưu trong máy tính đi về nơi xa xôi.
“Tiểu Mạt Lỵ trong lòng không thích tình yêu, làm ba ba, nên cải tạo Tiểu Mạt Lỵ.”
“Nguyên lai là vì vậy.” Mạc Phỉ tâm không dậy sóng nói, “Ta hiện tại rất xác định cùng với khẳng định, ngươi nhất định là lão tổ của Tiểu Bùn.”
“Làm sao như vậy, ba ba chẳng qua là ba ba của Tiểu Mạt Lỵ.” Thần tiên còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên nhìn sắc mặt Mạc Phỉ đã hoàn toàn đen, vội vàng biết điều nói, “Thời điểm dường như không còn sớm, Tiểu Mạt Lỵ thân thể đúng là đã trưởng thành nha. Nói đến bộ ngực..., ba ba quả thực vẫn thích lớn hơn một chút.”
“Háo sắc điên cuồng, ta đề nghị ngươi đi Thái một chuyến, bảo đảm mỗi ngày đều có thể thấy.”
Thần tiên kinh hãi, nhạy cảm nói: “Tiểu Mạt Lỵ, ngươi lại ghét bỏ ba ba sao? Thật ra thì nhỏ một chút cũng không có quan hệ...”
Mạc Phỉ nghe được thực sự không nhịn được nữa, hung thần ác sát cắt ngang: “Muốn có hài tử như vậy, ngươi nhất định phải đi Thái một chuyến.”
“Không muốn, ba ba cả đời đều muốn ở bên cạnh Tiểu Mạt Lỵ. Nếu như ngày nào đó không thấy được Tiểu Mạt Lỵ, ba ba sẽ đau lòng chết.”
“Vậy ngươi liền đau lòng chết đi.” Mạc Phỉ tiếp tục hung tợn nói, “Còn có, đem mặt dán gần như vậy, ta tuyệt đối sẽ cào cho ngươi không dùng được ‘hoàn ngã phiêu phiêu ngữ’ nữa mới thôi.”
“Tiểu Mạt Lỵ, ngươi nhẫn tâm hạ thủ sao?”
“Có cái gì không thể nhẫn tâm.”
“Tiểu Mạt Lỵ nhưng là ba ba, tại sao có thể, tại sao có thể...”. Rơi lệ uy hiếp.
“Ít dính lấy ta. Ta muốn trở về ngủ.”
“Như vậy, ba ba liền cùng Tiểu Mạt Lỵ hẹn hò trong mộng đi.”
“Chu công so với ngươi đẹp trai hơn.”
“... Tiểu Mạt Lỵ, ngươi quả nhiên là ghét bỏ ba ba.”
“Đường Tăng thấy ngươi, chỉ có độn thổ.”
“...”
Cũng không biết đến tột cùng lúc nào thì đuổi được cái tên thần tiên biến thái đi, Mạc Phỉ chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới vô cùng thanh tịnh, vừa đi vừa thảnh thơi nhìn cảnh đêm một chút, rất nhanh sẽ đến phòng Tiêu Duyệt. Lúc ấy trăng sáng hãy còn treo cao không trung, trước cửa giống như vẩy một mảnh bạc trong trẻo. Nàng chần chừ trước cửa, không khỏi nghi ngờ, theo lý nàng trong thân chó không có lý do có thể mở được cửa, lúc ấy bởi vì đi được quá mau nên cũng không để ý, chẳng lẽ Tiêu Duyệt sớm phát hiện nàng muốn đi hóng mát?
Mạc Phỉ lắc đầu một cái, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, có thể vào cửa là được rồi. Nàng thò đầu nhìn, xác định tốt phương hướng mới chậm hừ hừ đi vào phòng. Không ngờ mới đi được một nửa, liền nghe âm thanh gầm lên giận dữ, nàng mãnh liệt cả kinh, vội vàng chạy đến nơi truyền ra âm thanh kia.
Không sai, chuyện có thể tạo thành âm thanh này chỉ có một — tuyệt đối là Tiểu Bùn đã tỉnh lại đang phi lễ với Tiêu Duyệt. Dĩ nhiên, Mạc Phỉ lo lắng không phải là Tiêu Duyệt bị ăn sạch mà là sợ hắn lần nữa đánh ngất Tiểu Bùn, làm cho nhục thể của nàng không cách nào ăn cơm.
Nhưng mới xông vào phòng, mượn ánh trăng thấy rõ sự vật bên trong, nàng rõ ràng nghe âm thanh mình bị trật khớp. Tình huống vốn nghĩ hoàn toàn chuyển hướng, không phải Tiểu Bùn ‘khi dễ’ Tiêu Duyệt, căn bản là Tiêu Duyệt đem ‘nàng’ vững vàng đặt ở phía dưới. Hơn nữa, hai người quần áo xộc xệch đến mức cơ hồ lộ cả ngực.
Nếu như là người khác thì còn chưa tính, vừa nghĩ tới là thân thể của mình, Mạc Phỉ không khỏi phát cáu. Một tích tắc không động đậy, đầu óc trống rỗng, đợi lúc tỉnh lại thì đã trở về thân thể của mình, cũng tự nhiên nắm chặt quả đấm.
“Tiêu Duyệt.”
“n.” Mỗ nam phản xạ có điều kiện hồi đáp, kết quả chính là sửng sốt lại hoàn sửng sốt.
Dù sao lần đầu nghe mỗ nữ mở miệng nói chuyện, mà lại đang gọi mình tên, không sững sờ thì quả thực có chút không bình thường.
Mặc dù hắn vốn là rất không bình thường.
Mạc Phỉ nhìn hắn cười, bộ dáng quả thực không giống tức giận: “Ngồi ở trên thân người thoải mái sao?”
Tiêu Duyệt không biết bao nhiêu lần sững sờ, hồi lâu tựa hồ mới phản ứng. Phản ứng chính là khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, cũng không dám nhiều lời vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi. Đáng tiếc động tác của hắn không đủ nhanh, mới thoáng đứng lên một chút, Mạc Phỉ một thiết quyền đã vung lên, đem hắn biến thành mắt gấu mèo 0.0.
“Nữ nhân ngu xuẩn này!” Tiêu Duyệt che mặt, nổi trận lôi đình nói, “Không chỉ không biết liêm sỉ, còn vô lễ, đanh đá như vậy!”
“Đúng, ta đanh đá, ta vô lễ, ngươi hiểu là tốt rồi, cho nên về sau kính xin ít đến gần ta.” Mạc Phỉ cảnh cáo xong, lười phải nói chuyện tiếp, nghiêng mắt nhìn một bên con chó đã thở to ngủ, hiểu được bây giờ nàng cùng Tiểu Bùn đã đổi lại thân thể. Nhưng bất kể là từ nguyên nhân gì mà trở lại thân xác mình, nhiệm vụ thiết yếu là no bụng đã.
Nàng không nói hai lời liền hướng phía cửa bước, phía sau truyền đến thanh âm nghi ngờ của Tiêu Duyệt: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Tìm đồ ăn.” Mạc Phỉ từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, dù sao cũng không có gì bí mật, liền trực tiếp đáp lại.
“Ngươi biết đường?” Tiêu Duyệt kỳ quái nhìn nàng.
“Không biết.” Mạc Phỉ gọn gàng nói. Cùng lắm thì tìm từng phòng.
“Không biết đường còn lỗ mãng như thế.” Tiêu Duyệt thở dài, bất đắc dĩ nói, “Ta dẫn ngươi đi.” Ngay sau đó vội vã sửa lại xiêm áo, quả thật ba bước liền đi tới phía trước nàng. Rồi sau đó vừa giống như nghĩ đến cái gì đột nhiên dừng lại, xoay người lại giúp nàng sửa sang xiêm áo, còn cố ý nói: “Đây hết thảy đều là bồi thường.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại nhanh chóng quay lưng đi.
Mạc Phỉ sửng sốt trong nháy rồi, chợt không nhịn được cười lên.
“Sư phụ, đây chính là chuyện thú vị ngươi nói sao? Tiểu Thạch Đầu (cục đá nhỏ) không hiểu.” Cao xa trên bầu trời đêm, ở một nơi mà bọn họ không chú ý tới, một tiên một thạch đang đứng giữa không trung, ánh mắt một khắc không rời chằm chằm nhìn bọn họ. Lúc này kẻ nói chuyện chính là thạch quái.
“Ngươi còn quá nhỏ, chờ lớn chút nữa, trải qua hơn nhiều, dĩ nhiên là sẽ hiểu. Bất quá chuyện thú vị còn chưa ngừng ở đây, sau này còn có thể có nhiều hơn.”
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy, trên mặt không nén nổi nghi ngờ nhìn sư phụ bên cạnh, thầm nghĩ: sư phụ cũng thật là một người kỳ quái, luôn làm cho người ta đoán không được tâm tư, lại không như những thần tiên khác, phong cách chọn y phục quả thực ngoài sức tưởng tượng, trên xiêm y còn có hoa. Không chỉ có thế, còn thích gọi loạn tên người ta thành tên những loài hoa. Bất quá cũng may không đem hắn, một tảng đá chân chính gọi thành hoa gì gì đó, nếu không hắn thực sự muốn tìm một quả trứng gà hảo hảo đụng đụng.
“Tiểu Thạch Đầu, cho dù gọi Thạch Hoa cũng không có vấn đề gì phải không?”
Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc một hồi, rõ ràng không có lỗ chân lông nhưng bởi vì một câu nói của sư phụ Mạc Đạo Hồn mà cảm thấy nổi hết da gà: “Sư Sư phụ, Tiểu Thạch Đầu không dám nữa.”
“Ngoan, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mạt Lỵ giống nhau đều là hài tử ba ba thương nhất.” Mạc Đạo Hồn đưa tay an ủi cái đầu cứng đơ của hắn, ôn nhu cười một tiếng, ấm áp như gió xuân lướt qua.