Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi?” Nhiễm Anh sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: “Tôi không làm được, tôi quay về đây thì có thể làm được gì?”
"Đừng khiêm tốn. Cậu là người duy nhất ở thôn chúng ta đậu đại học ở thành phố lớn, sao lại cho rằng mình không thể làm gì."
“Không phải.” Nhiễm Anh không biết trả lời thế nào: “Tôi đã có công việc ổn định bên Hải Thị rồi.”
“Tôi hiểu, các cậu dù sao cũng quen với nhịp sống và mức lương ở thành phố lớn, bây giờ trở về quê với đồng lương ít ỏi cũng rất khó thích nghi."
Nhiễm Anh không biết phải nói gì, cũng may Hạ Thính Vân không muốn đi sâu vào vấn đề, cô vỗ nhẹ vào vai Nhiễm Anh: “Được rồi, tôi đùa cậu thôi, ai cũng có lựa chọn riêng của chính mình, không thể nào ép buộc bản thân được."
Hạ Thính Vân và Nhiễm Anh trao đổi số điện thoại cho nhau rồi chào tạm biệt.
Nhiễm Anh vừa đi vừa tự nhủ: "Trở về thôn làm việc, vậy thì mình cần gì lăn lộn học đại học và bán mạng cho tư bản mấy năm vừa rồi?"
Cảm thấy ý tưởng này thực sự quá viển vông, Nhiễm Anh tạm gác qua một bên, rẽ vào vườn rau của gia đình.
"Mẹ."
Mẹ cô, bà Hứa Nhược Lan đang hái rau ngoài ruộng, nhìn thấy Nhiễm Anh đi tới, cố nở nụ cười nói: “Con làm gì ở ngoài này thế? Nắng gắt lắm, đừng để cháy da."
"Con tới giúp mẹ, sợ một mình mẹ gánh không nổi."
“Sao lại không xách được?” Bà Hứa Nhược Lan mím môi nói: “Cũng chỉ có hai cái giỏ, mỗi tay xách một cái vẫn được.”
"Như vậy mỏi lắm, con đang ở nhà thì cứ để con giúp mẹ."
Nhiễm Anh nhìn bà cắt rau: “Mẹ hái xong chưa? Nếu chưa thì để con giúp.”
“Không cần.” Bà Hứa Nhược Lan bỏ rau vào giỏ tre rồi cầm lên: “Đi thôi.”
Tay cầm giỏ tre đi trên đường, Nhiễm Anh nhìn thấy trong mắt mẹ mình không giấu nổi sự lo lắng, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cô đang định an ủi bà thì có một bóng người va vào cô, cô lỡ tay đánh rơi chiếc giỏ tre xuống đất.
Người va vào cô cũng đánh rơi đồ đang cầm, lúc này Nhiễm Anh mới nhìn rõ, người va vào cô là một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, vật cô bé đánh rơi là một giỏ trứng, nhiều quả bể nát, vương vãi trên mặt đất.
Cô chưa kịp đứng dậy thì người trước mặt đã bị một người phụ nữ trung niên tóm lấy cánh tay, đánh hai phát vào người.
"Chết tiệt, mày muốn chết đúng không, dám trộm trứng trong nhà đem bán? Hôm nay tao đánh chết mày."
"Con muốn đi học. Con muốn dùng số tiền này để đóng học phí."
"Học để làm gì, học có ích gì không, có no bụng không? Tao nói rồi, mày phải đi Quảng Châu làm việc, một tháng kiếm được 800 tệ gửi về còn có ích hơn."
Người phụ nữ trung niên đánh mạnh tay hơn, Nhiễm Anh không nhịn được nữa, chặn động tác của đối phương, nói: “Có chuyện gì từ từ nói, sao lại đánh con bé như vậy?”
“Tôi đánh con gái tôi thì liên quan gì tới cô?”
Giọng điệu của người phụ nữ rất hung dữ, Nhiễm Anh nhìn rõ người đối diện, chính là người vừa đuổi Hạ Thính Vân ra khỏi nhà.
“Cô Tiếu, xin hãy bình tĩnh.” Bà Hứa Nhược Lan tiến lên hai bước: “Thành tích học tập của Quả Nhi không tệ, nếu nó muốn đi học, cô cố gắng chu cấp cho nó học thành tài, sau này mới có hy vọng thoát nghèo."
"Nói hay lắm. Không phải là dì không biết hoàn cảnh hiện tại của gia đình tôi. Tiền từ đâu ra mà cho nó đi học?"
Chị Tiếu nhìn bà Hứa Nhược Lan với ánh mắt rất không thiện cảm: “Việc nhà ai người đó lo, dì tránh ra, hôm nay tôi phải đánh con nhãi này một trận."
"Đánh đi, đánh chết tôi đi. Dù sao tôi cũng không muốn ra ngoài làm việc."
“Đồ chết tiệt.” Chị Tiếu giơ tay tính đánh con bé, Nhiễm Anh không đành lòng, nhìn, nói lớn tiếng: "Hết bao nhiêu, tôi mua hết chỗ trứng này cho chị."
Chị Tiếu dừng tay lại, vẻ mặt dịu đi: "Hai xu một trái, ít nhất cũng phải hai tệ."
Chỉ hai tệ? Nhiễm Anh nhìn chị Tiếu, sau đó lục túi nhưng phát hiện ra mình không mang tiền mặt.
"Tôi mua hết chỗ này, chị đừng đánh con bé nữa, đợi tôi về nhà lấy tiền."
"Đừng tìm cách hứa lèo với tôi."
"Đừng lo, tôi không nói dối chị đâu." Nhiễm Anh quay người về nhà, mẹ cô cũng hốt hoảng đi theo.
“A Anh?”
“Mẹ, mẹ không phản đối phải không?” Nhiễm Anh đi được vài bước mới giật mình, quay lại nhìn mẹ, sợ mẹ giận: “Con chỉ không chịu nổi cảnh con bé bị đánh..."
“Đừng nói nữa.” Bà Hứa Nhược Lan lắc đầu: “Mẹ không trách con đâu.”
"Mẹ có biết họ không?". Trước đây, Nhiễm Anh chuyên tâm vào việc học, sau đó cũng rất it về nên không biết nhiều về hàng xóm trong thôn.
“Làm sao có thể không quen biết nhau?” Bà Hứa Nhược Lan hít một hơi: “Đừng trách cô Tiếu, mấy năm trước chồng cô ấy bị tai nạn xe, một bên tay bị liệt, không thể làm việc nặng. Việc nhà dồn hết vào cô ấy, con cái nheo nhóc, lại còn phải nuôi hai đứa em. Quả Nhi năm nay tốt nghiệp sơ trung, cũng thi đậu trường cao trung trên tỉnh, nhưng cô Tiếu lại không có tiền cho con bé đi học, muốn nó đi làm công nhân ở Quảng Châu."
“Nhưng, học cao trung cũng không tốn nhiều tiền...”
Hỏi xong, Nhiễm Anh lại nhớ đến lời Hạ Thính Vân nói trước đó, 10 tệ để đóng tiền bảo hiểm y tế cũng không có, làm sao có thể sẵn sàng bỏ tiền cho con học hết cấp 3?
“A Anh, gia đình chúng ta may mắn, bố con học nghề mộc từ nhỏ, vì vậy mới đủ chu cấp cho con học hành đến nơi đến chốn."
Nhiễm Anh im lặng, về đến nhà lấy ví rồi quay lại nhà chị Tiếu mua trứng.
Vừa vào cửa, cô phát hiện chị Tiếu đang dọn dẹp những quả trứng vừa bị đánh rơi xuống đất, mặc dù chúng đã dính bụi, nhưng vì tiếc nên chị Tiếu hốt vào chén và đang cố gắng gắp từng hạt cát ra.
“Mấy trái bị bể dưới đất này chắc cô không muốn lấy đúng không?”
Nhiễm Anh mấp máy môi, cố gắng nói chị Tiếu đừng hốt nữa, nhưng vẫn không thể cất thành lời.
"Không muốn cũng không sao, tôi làm sạch cát, để lắng xuống rồi mang chiên."
Nhiễm Anh cắn môi, cảm thấy khó chịu vô cùng, nhìn bốn phía cũng không thấy Quả Nhi, cô đặt tiền xuống xoay người định rời đi, chị Tiếu thấy cô thật sự đến mua trứng, thái độ cũng hoà hoãn hơn nhiều.
“Đây, số trứng còn lại, cô cầm đi, đừng để người khác nói tôi lợi dụng cô.”
Nhiễm Anh nhìn những quả trứng còn nguyên vẹn với vẻ mặt phức tạp.
Cha cô là người rất cần cù và khéo léo, dù cuộc sống của họ cũng vất vả nhưng hai chị em cô chưa một ngày phải thiếu ăn thiếu mặc. Cô không thể tưởng tượng người trong thôn lại sống trong hoàn cảnh bần cùng đến mức này.
Sau khi đi ra ngoài, cô phát hiện một vết nứt trên tường nhà chị Tiếu. Tuy không lớn nhưng nhìn vào rất không an toàn, cô muốn nhắc nhở chị Tiếu, nhưng chợt nhận ra, cả nhà họ sống trong căn nhà này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra.
Nhiễm Anh không nhìn lại nữa, xoay người rời đi, nhanh chóng trở về nhà.
Buổi tối, khi cả nhà ba người đang ăn cơm, ông Nhiễm Trì kể lại những chuyện xảy ra trong ngày.
Bà Hứa Nhược Lan thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại chân của ông chưa lành, không thể làm gì nặng được. Ông đi Quảng Châu làm việc tôi sẽ không yên lòng."
"Bà lo lắng cái gì, chân tôi chẳng mấy chốc sẽ lành thôi, vả lại tôi làm việc bằng tay, sẽ không ảnh hưởng vết thương đâu."
"Nhưng mà..."
“Không có gì đâu.” Ông Nhiễm Trì quả quyết, “Hơn một trăm ngàn tệ, đi sớm thì có thể nhanh chóng trả xong nợ.”
Nhiễm Anh nghe bố mẹ bàn luận khi nào nên đi Quảng Châu, còn bàn chuyện một người đi làm, một người sẽ tìm một công việc bảo mẫu.
Cô cúi đầu, tâm trạng lại trở nên nặng nề, chưa kịp nghĩ cách thuyết phục cha mình nghỉ ngơi thêm một thời gian thì điện thoại di động vang lên.
Là điện thoại của Kỷ Dịch Vân.