Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Khi Rừng Cam Nở Rộ
  3. Chương 86: Không sao đâu
Trước /121 Sau

Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 86: Không sao đâu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngày hôm sau, Nhiễm Anh dậy rất sớm, ăn sáng xong rồi trực tiếp đến huyện. Trước tiên cô tìm một trong những công ty chuyển phát nhanh mà cô đã liên hệ trước đó, giải thích mục đích của mình.

Người đàn ông họ Trần, chủ công ty chuyển phát nhanh, sau khi nghe yêu cầu của Nhiễm Anh thì liền xua tay: "Làm gì có chuyện bớt cước phí, cô biết cam rốn nặng như thế nào không?"

"Nhưng chúng tôi sẽ gửi số lượng hàng rất lớn."

“Số lượng càng lớn thì lỗ càng nhiều.”

"Ông chủ Trần, đừng phủ nhận nhanh như vậy." Đây không phải là lần đầu tiên Nhiễm Anh đối phó với đám thương nhân này, cô hiểu rõ cách bọn họ chèn ép những nhà buôn nhỏ như cô: "Tôi thấy trên mạng có rất nhiều công ty chuyển phát, không lẽ tất cả bọn họ đều bị thua lỗ à?”

"Họ muốn tăng doanh số bán hàng, nhưng chúng tôi không cần bù lỗ để làm vậy. Với mức giá mà cô đề cập, chúng tôi thực sự không thể làm được."

"Ông chủ Trần, xin hãy suy nghĩ lại. Nếu có thể, sau này chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài. Cam rốn không chỉ có năm nay mà còn nhiều năm sau nữa, tầm nhìn chiến lược dài hạn rất tốt."

"Tôi không thấy vậy. Cô không cần lãng phí thời gian thuyết phục tôi, chuyện này không khả thi đâu."

"Chuyện này..."

"Nhiều nhất thì tôi chỉ có thể bớt cho cô năm tệ mỗi thùng hàng, nhiều hơn nữa thì tôi không thể làm."

Nhiễm Anh cố gắng thuyết phục thêm một lúc nhưng không có hiệu quả, vì vậy cô bỏ cuộc, đi tìm công ty chuyển phát tiếp theo nhưng chỉ liên tiếp nhận được câu trả lời tương tự.

Phí chuyển phát nhanh quá cao làm Nhiễm Anh gần như tuyệt vọng. Với phí chuyển phát nhanh như vậy cộng thêm giá cam rốn thì chắc chắn sẽ không tìm được khách hàng.

Nhiễm Anh về thôn Đại Thạch, rất bất ngờ khi gặp Hạ Thính Vân.

"Sao cậu lại xuống đây? Đáng lẽ cậu phải ở nhà nghỉ ngơi sau sinh chứ?"

Hạ Thính Vân hạ sinh một cô con gái xinh xắn vào tháng trước.

"Tôi đang nghỉ thai sản, nhưng vì biết cam rốn sắp chín nên tôi xuống xem thử."

“Không có gì quan trọng, trời lạnh như vậy cậu nên ở nhà để nghỉ ngơi cho tốt."

“Đừng lo lắng, người đi lại ở những vùng miền núi nhiều tôi thì sức khoẻ hẳn là tốt hơn những phụ nữ thành thị khác.”

Hạ Thính Vân xua tay, lảng tránh chủ đề: "Nhân tiện, tôi nghe bố mẹ cậu nói sáng nay cậu lên huyện?"

“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu, giải thích mục đích: “Trước kia tôi hợp tác với bọn họ rất nhiều, nhưng lần này quả thật rất khó khăn, không thể nhượng bộ vì như vậy sẽ làm giá cam rốn đắt không tưởng."

"Còn các huyện khác thì sao? Chi phí vận chuyển như thế nào?"

Nhiễm Anh lắc đầu: “Năm ngoái tôi thấy những huyện khác đều miễn phí tiền vận chuyện cho khách hàng, cũng không rõ cụ thể cước phí là bao nhiêu.”

Hạ Thính Vân gật đầu, cô không biết nhiều về chuyển phát nhanh, nhưng nếu phí chuyển phát nhanh cao như vậy thì việc mở kênh bán hàng trực tuyến sẽ rất khó khăn cho mọi người.

Có cảm giác như các công ty chuyển phát nhanh này đã liên kết và thống nhất giá nên đều đưa ra câu trả lời giống nhau.

“Còn có khó khăn nào nữa không?”

“Tạm thời không có.” Nhiễm Anh lắc đầu: “Thật ra tôi còn định ngày mai sẽ đi tìm quản lý bưu điện để xem phí vận chuyển của họ như thế nào."

"Có vẻ như bưu điện vận chuyển hơi chậm phải không? Dù sao cũng là thực phẩm tươi sống nên tốc độ chuyển phát phải nhanh."

"Đúng vậy, nhưng vài năm qua bưu điện đã cải thiện rất nhiều rồi."

Khi cô mở một cửa hàng trực tuyến, thường có những nơi mà dịch vụ chuyển phát nhanh thông thường không thể đến được. Tuy nhiên, tốc độ vận chuyển của bưu điện đúng là vấn đề cần phải cân nhắc.

"Cậu cứ đi gặp quản lý bưu điện đi, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm một chút xem có cách nào khác không."

Nhiễm Anh nhìn bạn mình một lúc, nói: "Bưu điện hẳn có cước phí cũng không rẻ..."

“Ừ, nhưng cậu phải thử xem.” Hạ Thính Vân vỗ vai cô: “Đừng lo, chuyện này tôi sẽ báo cáo cấp trên xem có thể hỗ trợ thế nào.”

Nhiễm Anh nghĩ là sẽ vô dụng, phí chuyển phát nhanh đã được ấn định sẵn, không chỉ vì lãnh đạo huyện nói vài câu là công ty chuyển phát sẽ giảm giá.

“Được.” Hạ Thính Vân có thiện ý như vậy nên cô cũng không muốn làm bạn mình mất hứng.

Về đến nhà, Nhiễm Anh liên tục bận rộn, đầu tiên cô xử lý ảnh cam rốn cho bắt mắt, chỉnh sửa bản kế hoạch, sau đó hoàn thiện các bà quảng cáo để đăng trên các trang mạng xã hội.

Ngày hôm sau rảnh rỗi, cô đến các công ty chuyển phát nhanh khác để thương lượng chi phí vận chuyển. Tuy nhiên, kết quả cũng giống như hôm qua, Nhiễm Anh gần như tuyệt vọng. Cô định đi các huyện khác xem tại sao bưu phí của họ lại rẻ như vậy dù bọn họ ở cùng một khu vực phía Nam của tỉnh Giang.

Cam rốn đã sắp vào vụ thu hoạch, nếu không thương lượng được phí vận chuyển thì mọi việc sẽ rất nghiêm trọng.

Nhiễm Anh đang lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ thì Hạ Thính Vân mang đến tin vui.

"A Anh, tôi có tin vui, thậm chí còn một tin khác tốt hơn cả tin đầu tiên, cậu muốn nghe tin nào trước?"

Nhiễm Anh nhìn thấy Hạ Thính Vân nở nụ cười rạng rỡ, suy nghĩ một chút: “Nghe tin vui trước đi.”

“Tin tốt là quận đã hẹn gặp các ông chủ của một số công ty chuyển phát nhanh và yêu cầu họ mở một đường dây đặc biệt dành cho cam rốn để giảm cước phí.”

Nhiễm Anh trợn mắt: “Thật sao?”

“Tất nhiên” Hạ Thính Vân nặng nề gật đầu: “Ngoại trừ Tân Cương, Tây Tạng và vùng Đông Bắc tương đối xa, bưu phí ở những nơi khác có thể được tính giá đặc biệt."

Nhiễm Anh không biết nên nói gì, Hạ Thính Vân vỗ vai cô: "Quận rất coi trọng chuyện này, không thể bỏ mặc được."

Nhiễm Anh ôm chặt lấy Hạ Thính Vân.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều. "

Cô thực sự không ngờ rằng huyện lại quan tâm hết mực đến người dân trồng cam ở làng cô như vậy. Nhiễm Anh thực sự rất biết ơn và cảm động.

“Chuyện phải làm mà.” Hạ Thính Vân xua tay: “Tôi không dám nhận công, tôi chỉ báo cho lãnh đạo biết, sau đó chủ tịch huyện báo cáo sự việc lên trên, mọi người đều quan tâm đ ến việc này."

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn mọi người.” Nhiễm Anh nắm chặt tay bạn mình: “Tôi thực sự rất vui.”

Sau khi giải quyết xong bưu phí, chi phí sẽ giảm., cô sẽ không lo lắng về doanh số bán hàng nữa.

Nhiễm Anhchợt nghĩ đến chuyện khác.

“Còn tin tốt hơn là gì?”

Author: Chương này viết là chuyện thật, mấy năm trước bưu phí giá rất cao, về sau trong huyện họp với các công ty vận chuyển, mở một đường dây giao cam rốn đặc biệt, giúp chi phí hạ thấp rất nhiều. Lãnh đạo quả thật rất quan tâm đ ến việc xoá nghèo ở huyện tôi.

Quảng cáo
Trước /121 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Đích Vị Diện Du Hí

Copyright © 2022 - MTruyện.net