Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Sau khi trải qua mấy trận đấu gay cấn, trên đài bắt đầu quang đãng, hai bên lôi đài tiếng trống ầm ầm vang khắp nơi, tiếng trống ngừng, một đệ tử bạch y đi lên đài hô lên, đại hội luận võ ba năm mới tổ chức của Đạo Diễn tông coi như đã bắt đầu.
Trình tự luận võ trước sau là luận võ từ người kém đến giỏi, như vậy tu vi càng cao là những đệ tử giỏi thì sẽ đấu những trận cuối, mà đối thủ cũng là những đồ đệ có cấp bậc tương đương.
Vừa có mấy trận đấu, bởi vì năng lực của hai bên quá cách xa nhau, chỉ mới 1 hiệp trong 3 hiệp đã có một người bị đối thủ đánh bay xuống đài, các đệ tử quan sát ở dưới cảm thấy chán nản, cho đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc đi lên, đáy mắt mọi người ai cũng phát sáng.
Ồ, đây không phải là Hồ Thanh người vừa mới bị thua sao?
Hồ Thanh cầm thiết chuỳ, thân hình cao lớn cường tráng đi thẳng lên đài, với khí thế bức người.
Hắn như muốn rửa mối nhục cũ, nỗ lực chứng minh thực lực của bản thân trước mắt mọi người, ba trận liên tiếp, đánh bại những đối thủ cấp thấp hơn hoặc cấp bằng mình.
Quả nhiên, dưới đài lại truyền đến từng trận thảo luận.
"Hồ Thanh này nhìn có vẻ lợi hại nhỉ..."
"Đúng thế, thấy thực lực cao thế mà vừa nãy lại bị Khâu Lăng Chí đánh bại."
"Ta thấy chắc Khâu Lăng Chí gặp may thôi."
Âm thanh nghị luận ở phía dưới truyền đến tai của Hồ Thanh, trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ đắc ý, chuyển động thiết chuỳ trong tay, đá đối thủ đối diện bay xuống đài.
Dưới đài vang lên từng tiếng kêu ủng hộ.
Hồ Thanh cười đắc ý, cầm thiết chuỳ bóng loáng bức người ở trong tay, rống to: "Tiếp theo là ai! Lên đi!"
Chỉ cần hắn đánh thắng một trận này nữa, hắn sẽ có thể đủ tư cách để tham gia thi đấu ở vòng sau, hắn tự tin nở nụ cười.
Bị Hồ Thanh rống một tiếng như vậy, mọi người đều cảm thấy giật mình, ánh mắt đều tập trung nhìn đến vị trí trống đối diện với Hồ Thanh, thấy đối phương mãi cũng không xuất hiện.
Chẳng lẽ bị thân thủ lợi hại của Hồ Thanh doạ sợ rồi nên bây giờ không giám ứng chiến ư?
Trong lòng mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy, bắt đầu nhìn xung quanh, mong muốn tìm ra người không giám lên đấu rốt cuộc là ai.
Hồ Thanh khinh thường cười, gõ gõ thiết chuỳ, phát ra từng tiếng vang, trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý, hiển nhiên hắn cũng cho rằng đối phương bị bản thân doạ sợ rồi.
Mọi người ở đây đều cho rằng trận đấu này Hồ Thanh không cần đánh mà cũng thắng thì đột nhiên có một nữ tử bạch y ngẩng đầu, tay cầm bạch ngân nhuyễn kiếm chậm rãi đi lên từ phía dưới đài.
Khuôn mặt nàng ta lạnh lùng, trong mắt lạnh băng, ánh mắt sắc bén làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, da trắng như ngọc, mười ngón tay nhỏ dài, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy trường kiếm, đai lưng màu tím nhạt, bước một bước, bạch y bay bay mùi hương thoang thoảng, như vầng trăng sáng trong đêm tối, sáng chói động lòng người.
Người vẫn luôn đứng nhìn dưới đài Hạ Lan Vi siết chặt tay, rồi đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt hơi híp lại.
Tức khắc mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng ta, trước sự khó hiểu của mọi người nàng ta lẳng lặng đi lên đài, đứng vào chỗ đối diện Hồ Thanh.
Nàng ta bình tĩnh nhìn Hồ Thanh, ánh mắt hờ hững, cao cao tại thượng, giống như trên đời nay không ai có thể lọt được vào mắt nàng ta.
Trong nháy mắt khi nàng ta đứng trên đài, dưới đài liền vang lên từng tiếng thảo luận——
"Thật sự là đai tím?" Một người kêu lên.
Những người khác thì dụi mắt, vươn cổ nhìn ra phía trước, sau đó cũng hít hà một hơi: "Không phải chứ, một đệ tử đai tím hèn mọn mà lại dám khiêu chiến với đệ tử sắp lên Trúc Cơ à?"
"Chẳng lễ là nhầm lẫn?"
"Nếu là nam đệ tử đai lam thì còn có vài phần thắng, giờ thì đai tím cũng thôi đi lại còn là nữ đệ tử."
"Này chắc chắn là nhầm..."
Đệ tử của Đạo Diễn tông chủ yếu chia làm hai loại, một là đệ tử tạp dịch tu vi thấp, hai là đệ tử nhập môn chính thức. Mà ở trong đệ tử tạp dịch lại chia ra đai tím và đai lam.
Đệ tử đai tím như vừa rồi là đệ tử tạp dịch có tu vi thấp nhất trong Đạo Diễn tông, thông thường trên eo mang đai lưng màu tím hoặc màu lam, còn lại là cho thấy đệ tử đó sắp chuyển hình thức nhập môn.
Một người đệ tử đai tím, người còn lại là đệ tử chính thức nhập môn hơn nữa lại sắp lên Trúc Cơ, ai giỏi hơn, liếc mắt một cái là đã nhận ra. Thực lực chênh lệch một cách rõ ràng như thế, thật sự khiến người ta không thể tin được, vậy mà hai người đó lại là đối thủ của nhau.
Mọi người nhao nhao bình luận, bạch y nữ tử đó vẫn không có phản ứng gì, như không nghe thấy những lời đó, nhận lấy ánh mắt ngạc nhiên nghi nhờ của mọi người, nhìn về phía Hồ Thanh đang nhíu mày suy nghĩ, môi đỏ khẽ mở, giọng nói nhàn nhạt: "Đệ tử của Thanh Vân Phong, Cố Phán Yên, tiến lên ứng chiến."
Thanh âm lạnh băng hữu lực, đánh thẳng vào nhân tâm từng người.
Dưới đài lại hô lên một tiếng, âm thanh nghị luận càng lúc càng to. Bộ dạng xem kịch vui của người dưới đài càng lúc càng nhiều.
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, nhìn nữ tử bạch y trên đài, thần sắc khó dò, trong miệng thầm nói: "Nữ chính, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện..."
Mà ở trên sô pha, Hi Loan cũng chợt ngẩn ra không biết đang suy nghĩ gì.
Vân Hoàn ngồi bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng, tay cầm quạt xếp, hờ hững nói: "Ta chính là phong chủ của Thanh Vân Phong, nhưng sao mà không biết, đệ tử dưới trướng mình lại có dũng khí lớn như vậy."
Đôi đào hoa của Túc Hoà hơi loé lên, cũng phụ hoạ theo: "Đệ tử này đúng là gan lớn. Nhưng mà những đệ tử mới nhập môn thì ai cũng thế."
Hắn hơi in lặng một chút, ánh mắt đảo qua, trong giọng nói lại lộ ra một chút hoài niệm, nói: "Lúc ta vừa mới học có thành tựu một chút, cũng rất thích tìm cao thủ để đấu, một hai phải so cho bằng được. Ngươi cùng Hi Loan, lúc mới tới Đạo Diễn tông——"
Hắn vươn tay biểu thị: "Mới từng này, thế mà mỗi ngày đều thích tìm ta luyện kiếm, mỗi lần đều bị ta đánh ngã..."
"Đáng tiếc..." Túc Hoà thở dài, liếc Hi Loan đang ngẩn ngơ, có chít đau lòng nói: "Từ lúc mọi người lớn lên, cũng không thể giống như trước, không ngại ngần mà đánh các ngươi."
Đặc biệt là vị gia hoả cường đại ở bên cạnh còn không thèm phản ứng.
Vân Hoàn nhẹ giọng cười, cũng không để ý đến Túc Hoà nữa, đảo mắt tiếp tục nhìn lên đài.
Sắc mặt của Hồ Thanh đã không còn cao ngạo như lúc nãy, không biết vì sao, khí thế nữ tử mạnh mẽ như vậy, lại làm cho hắn cảm thấy hơi lo sợ, thiết chuỳ cầm trong tay cũng run rẩy theo. Nhìn đến đai lưng màu tím nhạt trên người đối phương, Hồ Thanh mới bình tĩnh lại, chỉ là một đệ tử tạp dịch mà thôi, có gì phải sợ chứ?
Lông mày hắn nhếch lên, quát to: "Một khi đã thế, đắc tội rồi!"
Hồ Thanh chủ động ra tay trước, vốn định cho Cố Phán Yên không kịp trở tay, nhưng không nghĩ đến Cố Phán Yên lại có thể linh hoạt né tránh, hơn nữa hoàn toàn không bị động một chút nào. Mới vừa được mấy chiêu, Cố Phán Yên liên chậm rãi lộ ra ưu thế, rõ ràng là chiêu thứ cơ bản nhất của Đạo Diễn tông, Cố Phán Yên lại có thể vận dụng để làm tăng ưu thế của chính mình, làm người xem cảm thấy cực kỳ thích thú.
"Chủ nhân! Chính là lúc này, đánh vào bụng của hắn!"
Một thanh âm già nua âm trầm như hơi thở của ác quỷ địa ngục vang lên.
Cố Phán Yên ngưng mắt, nhìn qua, thả lỏng tay cầm trường kiếm, nhắm vào bụng của Hồ Thanh đánh tới. Hồ Thanh tránh không kịp, thân mình lung lay, trên eo đã bị đạp một cái, còn chưa kịp định thần, thân mình đã bay cuống dưới đài.
Khoé miệng của Cố Phán Yên nhếch lên một nụ cười lạnh, chắp tay nói: "Thất kính!"
Hồ Thanh che miệng vết thương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc nãy hắn bị Khâu Lăng đánh bại có thể đổ cho vận khí không tốt, nhưng hiện tại, hắn lại bị một đệ tử tạp dịch đai tím đánh bại, sợ là giờ phút này đã sớm thành trò cười của Đạo Diễn tông rồi.
Hắn cúi đầu không nói gì, giấu đu sự độc ác trong ánh mắt, cầm thiết chuỳ bỏ đi.
"Chủ nhân, hắn chắc đã ghi hận người rồi."
Cô Phán Yên không nói gì, ánh mắt lạnh lùng khẽ lay động, trong lòng cười lạnh đáp: "Xuy quỷ, ngươi đi theo ta nhiều năm như thế đã thấy ta sợ ai chưa?"
Vân Hoàn đánh giá đệ tử trước mặt, sâu kín mở miệng: "Cố Phán Yên?"
Cố Phán Yên tiến lên hai bước, cung kính hành lễ, nói: "Bái kiến phong chủ."
Vân Hoà tiếp tục nói: "Đã là đệ tử ưu tú của Thanh Phong Vân ta, sao có thể để mai một được. Ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử chân truyền của ta."
Mọi người ồn ào tỏ vẻ hâm mộ, từ đệ tử tạp dịch đai tím nhả lên đệ tử chân truyền của phong chủ, điều này thật là tiện sát người khác nha.
Làm Ly Hạo im lặng đứng trong đám người, nhìn chằm chằm Cô Phán Yên, mày khẽ nhăn lại.
Nữ tử này, làm sao hắn lại cảm thấy có chút quen mắt nhỉ?
Túc Hoà nhìn Vân Hoàn, nhịn không được nói: "Ta nói này Vân Hoàn, không phải lúc trước ngươi đã nhận Lam Ly Hạo là đệ tử rồi à, sao hôm nay lại muốn nhận tiếp?"
Có phong chủ cũng không nhịn được mà hùa theo: "Đúng vậy Vân Hoàn, chưởng môn nói đúng đó, ngươi không thể cái gì tốt cũng giành về phía mình được."
Vân Hoàn cười nhạt một tiếng nói: "Vậy các ngươi cho nàng tự chọn xem nàng chọn ai làm sư phụ."
Cố Phán Yên nghe vậy không chút do dự, nhìn qua vào Hi Loan, sau đó trực tiếp tiến lên, xin thứ lỗi với các phong chủ, bái Vân Hoàn làm sư phụ.
Hạ Lan Vi ngẩng đầu, lẳng lặng thu hết tất cả vào mắt. Hi Loan ngẩn người suy nghĩ, mà Lam Ly Hạo cũng không cố kỵ nhìn trên người Cố Phán Yên, biểu tình của hai người đều bị Hạ Lan Vi nhìn thấy.
Lúc này Hi Loan ngồi ngay ngắn trên đài, bạch y bay bay, tiên khí mười phần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Phán Yên; Cố Phán Yên cúi đầu lạy Văn Hoàn, bóng dáng lạnh lùng cao ngạo;Lam Ly Hạo nghiêng người dựa vào thân cây, mặt mày trong trẻo, kiêu ngạo nhìn Cố Phán Yên suy nghĩ gì đó.
Giờ phút này bánh răng vận mệnh chậm rãi khởi động.<<tu tiên báo thù lục>>cuối cùng cũng chậm rãi mở ra trang thứ nhất, ba vai chính cuối cùng cũng gặp nhau tại đây.
Giờ phút này Hạ Lan Vi lại cảm thấy cực kỳ bình tĩnh, xuyên qua sinh hoạt ở đây 8 năm giống như một cuộn phim, từng đoạn từng đoạn chiếu lên trong đầu nàng, cuối cùng đều tan biến thành mây khói.
Nàng thoải mái cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Nữ chính đã đến rồi, nàng cũng nên rời khỏi Đạo Diễn tông đi tìm lang quân trẻ tuổi thuộc về chính mình thôi!