Khá xớm, một điều bình thường dù có vẽ hơi lạ. Đêm hôm trước đó ngồi type một thêm một chap cũ.
Chào ông anh Hai một câu rồi vác balo bước xuống tầng dưới. Một ông kỹ sư nào đó nhìn tôi hơi ngạc nhiên, tôi cúi chào ảnh rồi im lặng bước qua. Trời hơi mờ sáng và khá lạnh, vò bàn tay trong khi tự hỏi sao mình không khoát thêm cái áo sơ mi!?
Đi bộ gần 1km mới đến chổ bắt xe buýt. Đón ngược chuyến 19 đi vào lại bến xe miền đông mua vé đi Phan Thiết.
Trong túi còn 450 nghìn, đoán chừng trong ngày là về luôn. Cảm giác khá hưng phấn vì rất lâu rồi đã chưa về lại Phan Thiết sau 2 lần thi học sinh giỏi thất bại.
Về cái vụ thi học sinh giỏi. Tôi luôn cảm giác trong lòng một sự thất vọng về bản thân. Chủ quan mà nói, tôi đã quá tự cao. Còn khách quan mà nghĩ lại thì tôi – theo một cách nào đó – giống như tội đồ vì đã làm thất vọng thầy cô. Tôi luôn nghĩ về chuyện đó mỗi khi có dịp tự kỉ, nghe có vẽ khá là thường xuyên, nhưng thật sự rất buồn vì không đáp lại được kì vọng từ ngôi trường đấy.
Gật ngủ trên chuyến xe đi Phan Thiết vài tiếng đồng hồ. Thói quen uống 1 viên panadol khi đi xe cải thiện phần nào câu chuyện đang viết. Cái đầu có thể nhức vì bất cứ lý do gì làm tôi khá khổ sở. Không tập trung vào điều gì quá lâu.
Cầm cuốn “Ngày xưa có một chuyện tình”, vừa đi trên xe vừa đọc một ít, cứ ngẫm thật lâu rồi lại nghĩ đến chuyện của mình. Dù chẳng liên quan nhưng, tôi vẫn hay nghĩ đến mối tình của mình mỗi khi từ “đơn phương” được nhắc đến đâu đó.
Đôi khi, tôi không biết mình bám víu vào lý do nào để thích Aut qua them một ngày nữa, hai đứa chẳng nợ ân tình gì từ nhau. Tôi cũng chưa bao giờ làm được điều gì có nghĩa cho Aut. Nhưng tình cảm nếu nó còn tồn tại liệu có một phép màu song song bên chưa biết đến…
Xuống xe ở đường Trần Hưng Đạo. Tôi đi bộ theo hình chữ U dạo một vòng Phan Thiết một cách bất đắt dĩ , nói một cách dễ nghe thì gọi là đi ngu. Không xem map kĩ nên đi đường vòng trước khi đến nơi làm CMND. Tôi vào hỏi một chú ngồi gần thì chú bảo vào trong lấy số. Bước vào phòng kín tôi đề cập ngay vấn đề của mình cho đở mất thời gian. Kết quả là vì thiếu giấy xác nhận gì đó nên người ta không làm cho.
Kế hoạch trôi bèo theo nghĩa. Lúc trước khi đi, thằng bạn bảo chỉ cần Sổ Hộ Khẩu và mẫu đơn gì đó người ta đưa, không nhắc tới giấy xác nhận địa phương gì, làm tôi mất công đi Phan Thiết một chuyến không công. Nói tới đứa bạn này, nó tốt thật, nhưng mà cách nói chuyện và lý luận y như bán hàng đa cấp.
Chất xám được hâm nóng lên trong cái đầu đang hoạt động ở hiệu xuất tối đa. Tính toán đạo hàm tích phân xác xuất thống kê thành lập thuật toán tối ưu tìm cách giải quyết vấn đề khả dĩ nhất, 1s sau tôi quyết định ở lại PT một đêm vì hôm nay có bài thi cuối kì online. Và chỉ còn 5 tiếng nữa cho đến khi deadline chạm vạch đóng server.
Lại cuốc bộ ngược ra siêu thị co-op gần đó. Sau khi đi nhờ cái tolet thì tôi bước vào khu ăn uống Lotteria . Mua một ly Pepsi rồi gạ chị bán hàng xin cái chổ cắm điện.
Bật laptop, ngồi một góc, bắt đầu lên mạng hỏi code trước của mấy đứa bạn để tham khảo cho nhanh. Vì deadline mở từ 7h sáng đến 7h tối. Mà hình như cái đề có vẻ khá khoai hay sao đấy, chưa có đứa nào viết được. Đành lòng tự giác vận lực cánh sinh. Ngồi bật cái đề rồi lẩm bẩm chỉ trỏ vớ vẩn vào màn hình laptop như một ất ơ ở nơi khác xa một thành phố lạ, viết nháp lên cuốn sổ nhỏ bên cạnh linh tinh vài thứ rồi đưa tay lên gõ trán. Vẽ vời đầy đủ mô hình mấy cái class rồi bám vào code. Vài nữ sinh cấp 2 hay 3 gì đó bước vào, ngồi gần đối diện nói chuyện khe khẻ, ngẩn đầu lên nhìn một chút, có một cô bé nhìn dáng người rất giống Nor, người nhìn về phía tôi hơi kênh lênh rồi lơ đi. Tôi khi đó vẫn còn bám theo chút hình ảnh ngày xưa, Nor ngồi bàn bên cạnh ngủ gật, dáng người nhỏ và dể thương. Có lẽ là số ít đứa con gái còn ngây thơ trong đầu. Gạt đi suy nghĩ, từ mông lung tôi lại trở về con đường chạy nước rút. Hoàn thành đến 2/3 bài làm, nhìn đồng hồ đã 5h hơn.
Sắp lại laptop, ra ngoài đi nhờ WC lần 2. Vào cửa có một chị rất xinh đính micro trên áo đứng chào nhẹ, mình theo phép lịch sự nhật bản cuối người chào lại thân thiện sau đó hỏi chị có bạn trai chưa? Chị không trả lời tại mình chỉ định chứ không có hỏi.
Mua 1 ly caffe đen rồi lại tiếp tục bài thi, lên fb thì mấy đứa bạn inbox hỏi linh tinh bài làm.
Gửi kịp vừa trước hạn 30p. Gấp laptop, tôi ngủ thiếp luôn trên bàn đến 7h khi quán bắt đầu mở nhạc noel. Những người khách du lịch bước vào, ngoài cữa kính những ánh đèn lấp lánh, bên trong cửa hàng nhấp nháy những ánh neon gắn lên một cây thông màu trắng như tuyết. Vài đứa nhóc chạy nhảy xung quanh những thùng quà có lẽ trống rỗng. Tấm kính phản chiếu một nhân ảnh gầy gò xấu xí, có lẽ sự hiện diện tôi làm xấu khung cảnh nơi đây đi nhiều.
Tôi lội bộ ra phía biển theo trí nhớ. Hai năm trước tôi cũng chỉ dạo bộ qua PT khi trời đã khuy. Đêm đó gió thổi mạnh và không khí không còn mùi muối biển như trong trí nhớ ngày trước của tôi nữa.
Đi qua một hàng khách sạn - nhà hàng kết hợp chung cư. Tôi ngồi bóp cái chân nhức ra rời trong khi đợi cô bán bánh mỳ làm cho 2 ổ lót bụng. Lâu lắm rồi tôi mới đi bộ nhiều như thế, tính ra chắc bằng đoạn đường từ công viên 29/3 đến trường tôi ở Q5 rồi có khi.
Nói chuyện với cô một lúc, cảm giác có lẽ mình cũng không phải kiểu người không biết giao tiếp, chỉ là ... hơi lười thôi. Cảm ơn cô bán bánh mỳ, tôi lại lê thân tàng ra con đường dọc theo bờ biển, một cái gờ cao chạy dọc ngăn không cho sóng biển đánh sâu vào bờ. Một nhóm thanh niên ca hát nhìn tôi tò mò khi đi ngang.
Ngồi trên bờ gạch, bỏ balo bên cạnh. Tôi mở một ổ bánh mỳ ra bắt đầu chậm chạm gặm từng miếng lấp bớt cái dạ dày đang cào đau nhói. Cắn nhầm một miếng ớt cay lè, tự hỏi mình hình như có bảo cô đừng bỏ ớt?
Biển đêm vẫn thích làm ồn, cũng chẳng thể bắt nó im lặng. Tôi để dành một ổ, lúc chiều hỏi được một quán nét mở qua đêm, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài.
Biển đêm trước mặt, hai năm trước tôi cũng ngồi như thế ngắm người. Mặt trăng như ánh mắt tròn si mê nhìn tôi không chớp, có lẽ được dán bằng keo dính lên nền trời xám, ánh sáng đẩy tràn qua những bóng mờ mây sắp ngẫu nhiên thành hình vòng cung như bờ cát. một đường dài đến khi vượt ra khỏi tầm mắt, ngoài phía xa trên mặt biển ánh đèn dạt một đường dài rồi ngắt quãng, có lẽ là một bãi đậu thuyền nào đó, hoặc là ... một thành phố bên kia.
Không biết liệu biển có khát nước không, tôi rót một ít nước ngọt hòa vào cho biển bớt mặn. Ngây thơ nghĩ chắc biển đang giận hờn chê bai.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Aut trên đi bãi cát, trên FB có đăng vài tấm gần như vậy.
Biển đẩy những con sóng ào lên như muốn cuốn tôi đi khỏi dời. Nghĩ vậy nhưng có lẽ chưa đến lúc.
Có một loại cảm giác kì lạ khi tôi nhìn Aut qua những bức ảnh. Kiểu như là, có gì đó không đúng, người trong đó, có gì đó khác. Biết là Aut nhưng không giống Aut trong tôi. Nhưng dù sao rồi cũng phải chấp nhận rằng, nếu không phải sự thay đổi, thì ai cũng sẽ cũ nát như trang giấy cất trong học tủ.
Cảm giác này như là kẻ cô đơn. Nhiều suy nghĩ không kịp viết thành lời đã rời tôi đi mất. Ngày trước tôi tự hỏi nếu 2 năm sau tối sẽ thế nào với Aut, rồi 2 năm sau ngày đó tôi cảm giác mình trở nên khô khan hơn, mọi thứ trở nên bình thường đến mức tôi đã lười không còn để tâm đến nữa. Nhạt thếch đi một vị cỏ đã già, còn lại chỉ vài ba thói quen vô nghĩa.
Và đêm ở PT như một phép màu lôi kẻ lười nhác đi ở bụi một thành phố xa xôi.
11h, quán nét tắt đèn nhưng cửa bên vẫn mở, tôi vào trong, dọc cầu thang lên tầng trên cùng theo bảng hướng dẩn đến phòng máy rẽ nhất - phòng cho phép hút thuốc. Haizz
Túi trong còn hơn 100k chút đỉnh, hơn 20k có lẽ đủ cho tôi ngồi đến 4h sáng. còn 100k dự phòng giá vé bắt xe đi về TL. Máy tôi ngồi hơi dơ, gần góc tường, có một ô kính nhỏ nhìn ra ngoài, vài ánh đèn đường lọt vào nhưng chỉ mờ mờ một đốm sáng nhỏ. Gió lùa nhẹ vào đến gáy lành lạnh. Những cột anten cũ thập niên trước lác đác vài cái. Mây xám che bớt ánh trăng ngoài trời, cảm giác một thứ cô đơn trơ trọi.
Quán nét không cho ngủ nhờ qua đêm, bắt phải bật máy tính lên để tính tiền giờ. Tôi bật vài trang đọc truyện rồi lại xem phim. Đôi khi ra ngoài dạo một vòng tìm WC. Bác bảo vệ chỉ vào một phòng bắn cá bên cạnh. Tiếng lạch cạch đám người chơi ngồi bốn cạnh bàn gõ liên hồi. Tò mò nhìn một lúc, chẳng hiểu nổi chơi trò này có gì hay ho. Người chơi nạp tiền để có đạn, sau đó dùng súng bắn mấy con cá bơi qua bơi lại, mấy con nhỏ thì dễ chết hơn. Có một anh, tay bấm đều đều, mắt lim dim mơ ngủ trong khi điểm vẩn cao nhất, hơn cả mấy người xung quanh đập tay lên cạnh bàn gõ muốn nát phím. Lên lại chổ máy cũ, không bật máy lên nữa mà ôm balo ngủ thiếp đi. 5h sáng hôm sau giật mình dậy kiểm tra còn balo không.
Loay hoay một lúc lại đi bộ ngược ra phía Bến Xe Nam, vài chú xe ôm chạy theo hỏi nhưng tôi từ chối, sợ mấy chú chém rồi mình lại không đủ tiền về quê luôn thì chỉ biết khóc ăn nằm xin.
Đi bộ gần 30p mới đến được bến xe, ngồi đợi đến mãi 7h sáng mới có xe đi về TL.
Xe ra khỏi thành phố khi trời đã sáng rõ, không khí vẫn lạnh, bầu trời có một cột xoáy như mắt bão, nhìn rất hay, như một bàn tay nhuộm xám vẽ lên trời cuồn cuộn. Nhưng vì không có điện thoại nên không thể chụp lại được. Lòng tiếc nuối chẳng biết để vào đâu.
Về nhà bố mẹ la một vài câu rồi cho ít tiền hôm sau đi lại SG. Đêm hôm cùng ngày tôi rời PT, trèo lên sân thượng nằm ngắm bầu trời đầy sao khi chỉ ở quê nhà, vẫn đưa tay lên cao tìm chòm sao cũ. Thường chỉ hiện ra những giai đoạn tôi không có người yêu, kiểu như người ta bật chế độ im lặng thì sẽ hiện một biểu tượng thông báo vậy. Chòm sao ấy như một thứ quay quanh đời với chu kì hiếm hoi trùng hợp.
Ngày đi lại Sài Gòn, xe đò vùi trong màn sương trắng đi tới. TL vẫn những bóng tranh cũ đổi màu tô 2 mùa. 3 ngày trôi qua với quá nhiều chuyện. Một trãi nghiệm đi bụi lần đầu, có lẽ là kĩ niệm hay ho nhất của tôi và PT, vì mai sau cơ may tôi về lại PT mỏng manh rất nhỏ bé, tôi vẫn giữ suy nghĩ sẽ đi một thành phố xa khỏi VN này. Vì đâu đó trong nơi tôi đến, mọi thứ xa lạ đều tốt hơn thân quen. Người vẫn nói hảy cần quên để trưởng thành.