Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Miên nhìn Tần Chính một cái thật sâu rồi nói: "Trông chừng chó của cậu."
Nghe xong, Tần Chính nhướn mày, hắn nói với anh khi đi ngang qua: "Thế thì cũng nhờ anh chăm sóc mèo của mình nhé, nếu nó bỗng nhiên không nhận ra anh nữa, chắc anh sẽ buồn lắm."
Nói xong, hắn nhanh chóng bước vào thang máy và bấm ba lần nút đóng cửa, rõ ràng cú đá hôm đó cũng đã để lại trong hắn một bóng đen không nhỏ.
Trong đầu Quý Thời Thừa, âm thanh từ quang cầu thể hiện sự châm biếm: "Nam chính thật sự vừa độc ác vừa nhát gan, Tần Miên nên vào thang máy đánh cho hắn một trận."
Về sự tức giận rõ ràng của quang cầu, cậu cảm thấy có chút ngạc nhiên, cậu nói: "Hình như mi khác trước đây một chút."
Quang cầu hoài nghi hỏi: "Có thật không?"
Quý Thời Thừa không biết quang cầu có thật sự không nhận ra hay cố tình giấu diếm, cậu quyết định bỏ qua chủ đề này.
Cậu nói: "Trong thang máy có camera, nếu Tần Miên đánh Tần Chính, sẽ bị tống vào tù, ông nội Tần cũng sẽ càng thất vọng về anh ta hơn."
Quang cầu nói: "Nam chính vừa rồi đang đe dọa Tần Miên."
Cậu đáp lại: "Ta biết."
Quang cầu hỏi: "Nếu Tần Chính thật sự ra tay với cậu thì sao?"
Quý Thời Thừa trả lời: "Chắc hẳn hắn đã bị dồn vào đường cùng, muốn dùng chút ít sức mạnh cuối cùng để làm khó Tần Miên. Đến lúc đó, ta có lá chắn bảo vệ mi tặng, có thể chống lại những đòn sát thương chí mạng. Tiếp theo, sẽ đến lượt Tần Chính trở thành con mồi."
Tất nhiên, điều này phụ thuộc vào việc tiêu hao sức mạnh của Tần Chính, phải khiến hắn không thể sử dụng những thủ đoạn tấn công dữ dội.
Quang cầu nói: "Nếu đúng như cậu nói, tôi sẽ thu hồi sức mạnh của nam chính và tiến hành tái tạo nó trong lò luyện."
Dù sao, cũng không thể để loại sức mạnh này tiếp tục tồn tại trên thế giới này.
Quý Thời Thừa ngạc nhiên: "Mi còn có khả năng này sao?"
Quang cầu gật đầu: "Chuyện đó không có gì to tát cả."
Nghĩ đến việc vừa rồi Tần Chính xuống dưới, nó hỏi Quý Thời Thừa: "Cậu có nghĩ nam chính vừa xuống dưới để đi tìm Meya không?"
Cậu không trả lời, mà lại hỏi ngược lại nó: "Mi không thấy chuyện Meya một mình nằm ngay ghế rất bất thường sao?"
Quang cầu hạ thấp giọng: "Ý cậu đang nói Tần Chính đã sai nó nằm ở đó ư? Meya đối xử với cậu như vậy, không lẽ chính hắn đã bảo nó tấn công cậu sao?"
Quý Thời Thừa gật đầu: "Có lẽ đúng là như vậy."
Quang cầu thở hổn hển: "Vậy thì hắn xuống không chỉ để tìm Meya mà còn muốn xem Meya có cắn cậu chưa có đúng không?"
"Mạnh dạn đoán thì không biết có phải ý định của hắn là giết chết ta không?" Quý Thời Thừa nói.
Quang cầu đáp: "Nam chính này thật sự không có chút giới hạn đạo đức nào cả, vậy chúng ta nên phản công hắn thế nào?"
Trong vô thức, nó đã trở nên rất phụ thuộc vào Quý Thời Thừa.
Cậu trả lời: "Đương nhiên là nhân lúc Tần Chính không có mặt, phát triển tình cảm với Tần lão gia, lấy lại thiện cảm."
Cách này có thể khiến Tần Chính nổi giận, không thể chú ý đến Meya, đồng thời cũng có thể hàn gắn lại mối quan hệ giữa Tần Miên và ông nội Tần.
"Nhưng Tần Chính chắc sẽ trở về nhanh thôi, lỡ không kịp thì sao?" Quang cầu cảm thấy kế hoạch của Quý Thời Thừa có chút không khả thi, tình cảm đâu thể dễ dàng mà phát triển được.
Quý Thời Thừa mỉm cười: "Ngốc nghếch, hai mươi năm chung sống không phải chỉ cần cướp đi cảm xúc là có thể hoàn toàn xóa bỏ."
Dù ký ức bị thay đổi, dù cảm xúc bị cướp đi, vẫn còn đó những thói quen và sự quen thuộc được hình thành suốt ngần ấy năm. Việc cướp đi cảm xúc chỉ có thể tạm thời làm tổn thương Tần Miên, nhưng không thể khiến ông nội Tần mãi mãi lạnh nhạt với anh, trừ khi Tần Chính đối xử với Tần lão gia như cách hắn đối xử với Meya.
Nghĩ đến đây, Quý Thời Thừa nhíu mày, hỏi quang cầu: "Tại sao Tần Chính lại thôi miên Meya mà không thôi miên Tần lão gia?"
Quang cầu trả lời: "Vì cần rất nhiều Vạn Năng Tinh, số Vạn Năng Tinh cần cho việc thôi miên người và động vật là khác nhau. Ví dụ, để cướp đi sinh mạng của cậu có thể chỉ cần 200 sao vạn năng, nhưng để cướp đi của Tần Miên thì có thể cần đến 2000, 4000 hoặc thậm chí nhiều hơn."
Quý Thời Thừa hiểu ra, thì ra ý đồ làm điều ác của Tần Chính bị hạn chế bởi số lượng Vạn Năng Tinh mà hắn có. Trong lúc Quý Thời Thừa và quang cầu đang nói chuyện, Thính thúc đã dẫn Tần Miên đến phòng tiệc riêng. Tần Miên ôm cậu vào phòng, còn ông ấy thì ở lại bên ngoài.
Trong phòng chỉ có mỗi ông nội Tần đang cầm tách trà uống. Quý Thời Thừa quan sát thấy tinh thần của ông nội Tần có vẻ rất tốt, sắc mặt hồng hào, trông không giống như người đang bị bệnh. Rốt cuộc là ông có bệnh ẩn thật không, hay chỉ là vì nhớ Tần Miên?
Thấy anh bước vào, ông nội Tần lập tức hừ một tiếng, đặt mạnh tách trà xuống bàn.
Ông nội Tần nghiêm giọng nói: "Cậu quý nó lắm nhỉ."
Chữ "nó" ở đây đương nhiên là chỉ Quý Thời Thừa, vì lúc đó cậu vẫn đang nằm trong vòng tay của Tần Miên. Nghe ông nói vậy, cậu liền nhảy xuống khỏi vòng tay của Tần Miên. Vì đã quyết định sẽ lấy lòng ông nội Tần, cậu không nên làm ông khó chịu về những việc thế này.
Vì lời của Tần lão gia, Tần Miên dừng bước. Anh đứng ở cửa phòng tiệc, nhìn ông rồi nói: "Ông ơi, chúc mừng sinh nhật."
Ông nội Tần lại hừ một tiếng: "Đứng xa vậy, sợ ta ăn thịt cậu à?"
Quý Thời Thừa dùng chân đẩy nhẹ vào chân Tần Miên, ra hiệu cho anh tiến đến gần ông nội hơn. Anh nhấc chân bước về phía ông nội, dừng lại khi còn cách ông khoảng hai mét.
Tần lão gia tròn mắt nhìn, thấy anh không có ý định đến gần hơn, ông hít sâu một hơi rồi nói: "Ngồi đây."
Ông chỉ vào ghế bên cạnh, Tần Miên liền ngồi xuống mà không nói lời nào, trông như một học sinh ngoan ngoãn. Quý Thời Thừa chưa từng thấy anh như vậy, thật mới mẻ nhưng cũng đau đầu. Cậu nhận ra Tần Miên ở nhà và bên ngoài rất khác nhau. Ở nhà, anh thường lải nhải, nói đủ thứ. Còn bên ngoài, anh im lặng như hũ nút, có đá ba lần cũng không kêu một tiếng.
Trước đây Quý Thời Thừa cứ nghĩ Tần Miên không đáp lại Tần Chính là vì muốn phớt lờ hắn, nhưng bây giờ có vẻ đơn giản chỉ là anh ít nói... hoặc có thể là ngại giao tiếp. Nhưng đây là ông của anh, đâu phải người ngoài, vậy sao anh cũng vậy? Chẳng lẽ suốt hơn hai mươi năm qua họ luôn có cách cư xử thế này?
Quý Thời Thừa cảm thấy hơi xấu hổ vì những gì đã nói với quang cầu về việc lợi dụng khoảng thời gian Tần Chính vắng mặt để giúp Tần Miên và ông nội anh vun đắp tình cảm. Giờ nhìn cảnh này, một người mặt lạnh uống trà, một người cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân mình... làm sao mà vun đắp tình cảm đây?
Không còn cách nào khác, Quý Thời Thừa đành phải liều mình tiến tới. Cậu đã lập ra mục tiêu, không thể để quang cầu chê cười. Trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, Quý Thời Thừa nhảy phóc lên đầu gối của ông nội Tần. Cậu rõ ràng cảm nhận được cơ thể ông đột nhiên cứng đờ lại.
Quý Thời Thừa thầm nghĩ, chắc là ông sẽ không ném mình xuống đâu nhỉ? Thực tế là Quý Thời Thừa chưa kịp đợi đến lúc Tần lão gia ném mình xuống, thì ngay giây tiếp theo khi cậu vừa nhảy lên chân ông, Tần Miên đã nhanh tay túm lấy cậu.
Và rồi... cậu vô tình móc đứt một đường chỉ trên quần của ông nội Tần. Tiếng đường chỉ bị đứt vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh, Quý Thời Thừa đã được ôm lại vào lòng Tần Miên, nhưng trên móng vuốt của cậu vẫn còn một sợi chỉ dài.
Lẽ nào... chất lượng quần của gia chủ nhà họ Tần lại kém đến vậy?
Trong đầu Quý Thời Thừa, quang cầu tò mò hỏi: "Đây là cách mới để vun đắp tình cảm à?"
Quý Thời Thừa nghĩ: "..." Không, đây là một pha trượt tay rồi.
Phản ứng đầu tiên của Tần Miên là kẹp Quý Thời Thừa dưới nách, rồi lấy tay che đầu cậu lại. Anh nói với ông nội Tần: "Nó không cố ý đâu ạ."
Tần lão gia nhướn mày, lông mày gần như muốn bay ra sau đầu. Chẳng lẽ che mắt mèo lại là không thấy sao?
Lúc này, cửa phòng lại bất ngờ mở ra, và người bước vào là Tần Chính. Hắn vừa nắm tay Mục Đường Đường vừa trò chuyện vui vẻ bước vào, trông có vẻ tâm trạng đang rất tốt. Thấy Tần Chính, Quý Thời Thừa thầm nghĩ không ổn rồi, không ngờ hắn lại trở về nhanh như vậy, kế hoạch vun đắp tình cảm với ông nội Tần phải dời lại.
Quang cầu lên tiếng trong đầu cậu: "Nữ chính lại xuất hiện rồi, chẳng lẽ lúc nãy Tần Chính không đi tìm Meya mà là đi đón nữ chính?"
Nó cứ tưởng nữ chính sẽ không xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay.
Quý Thời Thừa không đáp, thực ra cậu cũng thấy khó hiểu, nhưng lúc này cậu còn việc quan trọng hơn. Cậu đang vùng vẫy để thoát ra khỏi kẹp nách của Tần Miên. Cảm thấy Quý Thời Thừa đang cố gắng thoát ra, Tần Miên nghĩ rằng mình đã vô tình làm đau cậu nên thả lỏng lực kẹp.
Quý Thời Thừa chớp lấy cơ hội, thoát khỏi kẹp nách của Tần Miên. Sau khi nhảy xuống đất, cậu lập tức nhảy lên chân ông nội Tần. Cậu rõ ràng cảm thấy chân ông căng lên, nhưng lại không thể nhảy xuống, vì cậu phải che chỗ bị đứt chỉ đó lại. Nếu để Tần Chính nhìn thấy chỗ này, chắc chắn hắn sẽ viện cớ để làm lớn chuyện.
Tần Chính vừa vào đã thấy cảnh này, bước chân hắn chậm lại, rõ ràng là muốn nhìn xem ông nội Tần nổi trận lôi đình ra sao. Nhưng Tần lão gia không hề nổi giận, cũng không đẩy Quý Thời Thừa xuống. Nụ cười trên mặt Tần Chính nhạt đi một chút, hắn chỉ vừa rời đi chưa đầy mười phút mà Tần Miên và ông nội đã thân thiết đến vậy sao?
Ông nội dễ dàng sinh thiện cảm với Tần Miên như vậy, hắn không thể để họ tiếp tục thân thiết hơn nữa. Tần Chính lại nở nụ cười, vừa kéo tay Mục Đường Đường tiến về phía họ vừa nói: "Ông nội, lát nữa con muốn thông báo với mọi người về chuyện con và Đường Đường sắp đính hôn."
Nói câu này, Tần Chính còn liếc mắt để ý phản ứng của Tần Miên.
Quang cầu ngạc nhiên: "Vòng qua một vòng, kịch bản lại quay về như cũ rồi?"
Quý Thời Thừa nằm im trên chân Tần lão gia, từ khoảnh khắc thấy cô ta, cậu đã nghĩ ra ngay.
Rõ ràng Tần lão gia không thích Mục Đường Đường, sắc mặt ông không được tốt khi nhìn thấy cô ta. Tuy vậy, ông vẫn không khiến cô gái phải xấu hổ, chỉ nói: "Việc của các cháu ta không can thiệp, muốn làm gì thì cứ làm."
Mục Đường Đường có chút lúng túng cúi đầu chào ông nội Tần: "Chúc ông sinh nhật vui vẻ, ông Tần."
Thực ra cô ta đã đứng chờ ở tầng dưới một lúc rồi, thậm chí còn nhìn thấy Tần Miên ôm mèo đi lên. Cô ta do dự không biết có nên lên hay không, vì muốn nói chuyện chia tay với Tần Chính nên cảm thấy một số chuyện tốt nhất nên nói rõ ràng trực tiếp.
Nhưng điều không ngờ là lại gặp Tần Chính đi xuống, hắn như mất trí nhớ, quên mất rằng hai người đang cãi nhau, đã mấy ngày nay không liên lạc. Hắn không chuẩn bị gì mà lại cầu hôn cô ta, còn nói muốn công bố chuyện này trước mặt mọi người.
Mục Đường Đường vốn định thẳng tay lấy túi xách ném vào đầu Tần Chính nhưng đã kiềm chế lại, không muốn gây thêm rắc rối. Vì vậy, cô ta đi theo Tần Chính lên tầng, muốn nói rõ ràng với ông nội Tần.
Mục Đường Đường đứng thẳng người dậy, nói: "Ông Tần, cháu không muốn đính hôn với Tần Chính. Thực ra, thời gian gần đây bọn cháu vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, tình cảm của chúng cháu đã rạn nứt. Cháu đến đây là để chia tay với Tần Chính."
Quý Thời Thừa hơi mở to mắt, trong đầu vang lên giọng nói ngạc nhiên của quang cầu, đến nỗi giọng nói ấy có phần mờ mịt vì sốc: "Tôi thật sự vừa chứng kiến cảnh vả mặt ngoài đời thực đây sao? Đây... nữ chính định bỏ nam chính sao?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");