Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bàn tay của Tần Chính chạm nhẹ lên túi vải, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và tăm tối. Nếu hắn không thể sống tiếp, thì Tần Miên cũng đừng mong được yên ổn.
Nghĩ đến đây, từng sợi lông trên cơ thể Tần Chính dựng đứng lên, một cảm giác phấn khích tràn ngập khắp người. Đúng rồi, đây mới là cách giải quyết vấn đề của hắn, trước kia hắn đã làm gì mà lại tự ép mình như thế chứ?
Tần Chính tiến từng bước về phía cửa chính của phòng khám thú y.
Đồng thời, Tần Miên cũng nhận được tin nhắn. Thay vì tìm kiếm bóng dáng của Tần Chính, anh lặng lẽ quan sát xung quanh.
Sau khi tìm thấy thứ mình cần, Tần Miên cúi đầu nói với Quý Thời Thừa: "Đợi anh một phút."
Vừa dứt lời, Tần Miên liền chạy nhanh về phía đó. Hành động của anh quá nhanh khiến cậu không kịp đoán anh định làm gì, chỉ có thể dõi theo.
Ngay khi tay Tần Chính chạm vào tay nắm cửa, phòng khám thú y bỗng chốc chìm vào bóng tối. Là Tần Miên đã cắt cầu dao.
Một số người giật mình lên tiếng: "Ơ, mất điện rồi?"
Ở bên ngoài, hành động mở cửa của Tần Chính khựng lại. Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ lẫn cảnh giác.
Mất điện sao? Trùng hợp vậy? Hay là Tần Miên đã phát hiện ra sự hiện diện của hắn?
Quang cầu vốn còn đang thắc mắc về hành động của Tần Miên, thấy anh tắt đèn, liền không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi.
Nó nói với Quý Thời Thừa: "Tuyệt chiêu tắt đèn quá hay! Trong bóng tối, dù Tần Chính có vào cũng không thấy đường."
Cậu cũng đồng ý rằng việc tắt đèn giúp làm giảm nguy hiểm phần nào, nhưng vẫn nói: "Tình thế vẫn rất nguy hiểm, mọi người cần nhanh chóng vào phòng có cửa và khóa lại. Cảnh sát khoảng bao lâu nữa sẽ đến?"
Quang cầu trả lời: "Có lẽ phải mất tầm 5 phút nữa. Họ đã xuất phát rồi. Sau khi tôi gửi tài liệu về Tần Chính, cảnh sát đã rất quan tâm và đang xem xét. Có lẽ sẽ tăng cường thêm người đến đây."
Rồi nó bật cười nhạo báng: "Có vẻ những ngày cuối của Tần Chính sẽ là trong nhà giam."
Lúc này có người bật đèn pin trên điện thoại, Tần Miên lập tức nói: "Tắt đèn pin đi, không ai được sử dụng bất kỳ nguồn sáng nào."
Sau đó, anh theo trí nhớ đi về phía cậu.
Người vừa bật đèn pin bị giọng lạnh lùng của Tần Miên làm cho giật mình, vội vàng tắt ngay, lắp bắp hỏi: "Sao thế? Không được có ánh sáng à?"
Giọng của ông chủ nghe đáng sợ quá.
Giọng anh lạnh lùng: "Hình như có một tên sát nhân đang đứng ngoài cửa. Tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ tất cả mọi người hãy vào phòng trong, khóa cửa lại và đừng ra ngoài."
Nghe thấy lời của Tần Miên, người nọ hoảng hốt đánh rơi điện thoại. Mọi người trong phòng cũng không khỏi căng thẳng và lo sợ.
"Sát nhân á?"
"Đi, đi, đi, chúng ta vào trong trốn đi thôi."
"Chết thật, là sát nhân sao? Đợi tôi với, đợi tôi!"
"Ông chủ, anh tự mình chuyển mèo được chứ?"
Âm thanh của ghế ma sát trên sàn vang lên sắc bén trong bóng tối, mọi người nhanh chóng chạy vào phía sâu hơn, có người vì căng thẳng mà đụng phải cạnh bàn và dụng cụ y tế.
Tần Miên đã đến bên cạnh Quý Thời Thừa, trả lời: "Không vấn đề gì."
Đồng thời, trong đầu cậu, quang cầu ngạc nhiên kêu lên: "Lạ nhỉ, sao Tần Chính quay lưng đi rồi? Hắn đổi ý à?"
Quý Thời Thừa nghe thế liền nhíu mày. Tần Chính rời đi sao? Trong tình thế có lợi như vậy mà lại bỏ qua cơ hội ư? Thật khó tin.
Cậu nói với quang cầu: "Giám sát hắn, có hành động gì khác thường phải báo ngay cho ta."
"Được." Nó đồng ý nhưng vẫn không hiểu: "Hắn từ bỏ thật sao? Hay là đã phát hiện điều gì đó không ổn?"
Tần Chính đã khởi động xe, có vẻ như hắn thật sự định rời đi.
Cậu cũng không biết hắn đang nghĩ gì nhưng vẫn giữ cảnh giác. Trước khi cảnh sát đến, họ không thể lơ là.
Một kẻ như Tần Chính chỉ khi bị nhốt sau song sắt mới có thể khiến người khác yên tâm.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, từ xa dần tiến lại gần.
Còn lý do Tần Chính quay lưng đi là vì hắn nhớ lại cảnh đánh nhau với Tần Miên. Dường như sức mạnh của Tần Miên vượt trội hơn hắn, trong tình huống có người khác xung quanh, liệu hắn có thực sự giết được Tần Miên không?
Nếu không giết được, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Vậy nên, Tần Chính rời đi, không phải từ bỏ mà là đã nghĩ ra một cách hay hơn.
Hắn có thể thuê người bắt Tần Miên về, khi đó hắn muốn làm gì cũng được, đâu cần tự mình ra tay? Có khi hắn còn có thể dùng vài thủ đoạn tàn nhẫn, khiến Tần Miên đau đớn mà buộc phải giao nộp Vạn Năng Tinh. Đến khi trả hết khoản cầm cố, hắn sẽ không bao giờ phải hợp tác với 009 nữa, hắn sẽ hoàn toàn thoát khỏi 009.
Nghĩ đến đây, Tần Chính có chút sốt ruột không chờ đợi được.
Nhưng khi tiếng còi cảnh sát vang lên gần hơn, nụ cười của hắn chợt tắt. Kẻ làm điều xấu thường có lương tâm bất an, Tần Chính cũng vậy. Hắn theo phản xạ đánh lái, lái xe về hướng ngược lại tiếng còi.
Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát chạy tới và chặn đường hắn lại.
Khi ngón tay của viên cảnh sát gõ lên cửa kính, Tần Chính căng thẳng siết chặt túi vải đang đeo trên người.
Kính xe từ từ hạ xuống, hắn nghe thấy viên cảnh sát nói: "Anh Tần, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến nhiều vụ mất tích ở trong nước, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến."
Tay Tần Chính siết chặt vô lăng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù. Thân phận của hắn ở nước ngoài bị lộ sao? Lại còn bị truyền về nước nhanh như vậy.
Trong khoảnh khắc đó, hai từ hiện lên trong đầu hắn: Xong rồi.
Hắn bị bắt, làm sao có thể đưa Tần Miên đi được?
Trong phòng khám thú y, Tần Miên đã bế Quý Thời Thừa lên. Khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát bên ngoài, sống lưng anh căng cứng bỗng giãn ra.
Nhưng trong đầu cậu, quang cầu bỗng hốt hoảng hét lớn: "Mau tránh đi! Tần Chính phát điên rồi! Hắn đang lái xe đâm thẳng vào đây!"
Quý Thời Thừa lập tức nhận ra nguy hiểm, nhưng có ích gì? Hiện giờ cậu yếu đến mức không thể tự đứng lên, lại không thể mở miệng nói.
Cậu phải làm sao để nhắc nhở Tần Miên rời đi?
Vì vậy, chỉ có thể nói với quang cầu: "Lá chắn bảo vệ!"
Rồi nghe thấy tiếng nổ lớn, tiếng va chạm mạnh mẽ, sau đó là cảm giác được kéo vào một vòng tay ấm áp. Những tiếng rung chấn dữ dội, tiếng va chạm, tiếng rên đau đớn của Tần Miên và tiếng la hét hoảng sợ của mọi người trộn lẫn vào nhau.
Quý Thời Thừa một lần nữa chìm vào bóng tối, mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Cậu được đánh thức bởi tiếng khóc nức nở của quang cầu.
Cậu mở hé mắt hỏi nó: "Sao mi lại khóc?"
Nó thấy cậu tỉnh, từ nức nở chuyển thành khóc to:
"Lá chắn bảo vệ dùng hết rồi, cậu không thể khóa máu nữa. Làm sao đây, cậu sẽ chết mất, hu hu hu!"
Quang cầu thực sự suy sụp, nhiệm vụ cứu phản diện sắp hoàn thành thì lại xảy ra chuyện này. Linh hồn mà nó đã dốc lòng bảo vệ không thể nào chết yếu ớt như vậy được.
Quý Thời Thừa nhanh chóng tổng hợp lại những chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, rồi từ lời của nó rút ra thông tin cần thiết.
Cậu hỏi: "Tần Chính vẫn còn sống, đúng không?"
Nếu Tần Chính chết, quang cầu hẳn sẽ vui mừng, cậu cũng không cần phải khóa máu nữa. Rốt cuộc, mọi điều bất thường sẽ trở nên bình thường khi Tần Chính biến mất.
Nhắc đến Tần Chính, giọng của quang cầu trở nên căm hận: "Hắn vẫn sống, nhưng bị thương dây thần kinh cổ, từ cổ trở xuống đều không thể cử động. Tên tai họa chết tiệt, mệnh đúng là dai!"
Xe của Tần Chính chất lượng tốt, lại có túi khí bảo vệ, ngoài tổn thương cột sống thì chỉ bị vài vết thương ngoài da.
Nghe vậy, Quý Thời Thừa cười nhạt một tiếng: "Mệnh dai cũng tốt, để hắn sống thêm ba, bốn ngày. Nếu hắn chết luôn, chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn rồi sao."
Cơ thể không thể cử động, chỉ có thể chờ đợi cái chết, chờ đợi linh hồn bị thu gặt, từng phút từng giây đối với Tần Chính đều là một sự dày vò.
Nghe thấy vậy, quang cầu gấp rút: "Nhưng cậu thì sao? Hắn có thể sống thêm bốn ngày, nhưng cậu còn chưa tới ba ngày nữa là không sống nổi rồi!"
Quý Thời Thừa an ủi: "Đừng lo, sẽ có cách thôi."
Nó càng gấp gáp hơn: "Nhưng đã sắp tới giờ rồi, lát nữa sẽ lại bị trừ điểm sức khỏe. Lớp bảo vệ cũng đã dùng hết, giờ làm sao khóa máu lại đây!"
Cậu nói: "Đừng lo, giờ hắn có thể sống bao lâu là do chúng ta quyết định."
Nó ngớ người ra một lúc, rồi lại kích động reo lên: "Vậy thì chúng ta xử hắn luôn đi! Cho 009 không thu được linh hồn của hắn!"
Quý Thời Thừa đã nghĩ ra cách thoát khỏi tình huống này nên khá thoải mái. Thấy nó kích động như vậy còn trêu đùa: "Mi muốn xử hắn thế nào? Bảo ta bóp nghẹt hắn? Hay bảo Tần Miên đâm chết hắn?"
Sự hào hứng của quang cầu lập tức tụt xuống tận đáy, Quý Thời Thừa còn đứng lên cũng khó khăn, sao mà bóp chết Tần Chính được. Còn Tần Miên, việc giết người là phạm pháp.
Nó buồn bã hỏi: "Vậy cậu có cách nào tốt hơn không?"
Cậu không trả lời ngay mà nhìn quanh. Đây là phòng bệnh, hiện tại chỉ có mình cậu nằm trên giường, Tần Miên không có ở đây.
Cậu hỏi: "Tần Miên đâu rồi? Có bị thương không?"
Quang cầu đáp: "Tần Miên đang ở ngoài cửa trả lời biên bản, không bị thương nhưng có hai cô gái bị thương nhẹ, đang ở phòng bên cạnh."
Quý Thời Thừa hỏi tiếp: "Có nặng lắm không?"
Nó đáp: "Không nghiêm trọng lắm, nhưng có vẻ như bị hoảng sợ."
Cậu gật đầu, hành động của Tần Chính quá bất ngờ, lúc đó họ không kịp phản ứng. Kết quả như bây giờ xem ra cũng đã là khá rồi.
Còn việc quang cầu hỏi làm sao để xử lý Tần Chính, thật ra cũng đơn giản.
Trước đây cậu nghĩ chỉ cần 009 thu lấy linh hồn của Tần Chính là mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng mới đây cậu lại nghĩ ra một cách dễ dàng hơn: để 009 tự động hủy liên kết với Tần Chính.
Quý Thời Thừa xác nhận với nó: "Mi có thể thu lấy linh hồn của bất kỳ ai đúng không?"
"Có chứ." Nó đáp, rồi chợt khựng lại, ngập ngừng hỏi: "Cậu không định bảo tôi thu linh hồn của Tần Chính rồi giết hắn đấy chứ?"
Nó có hơi do dự, nó có thể làm vậy, nhưng sẽ bị trừng phạt.
Quý Thời Thừa phủ nhận: "Không phải."
Quang cầu không hiểu: "Vậy cậu hỏi tôi làm gì?"
Cậu giải thích: "Không cần phải thu linh hồn hắn để giết, mi chỉ cần thu tạm linh hồn hắn trong một thời gian rất ngắn, để 009 tưởng rằng hắn đã chết là được rồi."
"!!!" Nó bừng tỉnh, phấn khích reo lên: "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ! Sao tôi lại không nghĩ ra chứ!"
Nếu nó thu lấy linh hồn của người khác làm họ chết đi, nó sẽ bị trừng phạt. Nhưng nếu chỉ tạm thời thu lại linh hồn thì không ảnh hưởng gì đến cơ thể cả. Nó hoàn toàn có thể làm vậy, đánh lừa 009 để 009 tự nguyện rời đi.
Như vậy, tất cả những gì Tần Miên đã mất sẽ quay trở lại, cứu được phản diện cũng coi như thành công! Và nhiệm vụ của nó cũng hoàn thành, Quý Thời Thừa cũng không phải chết nữa!
Aaaa! Sao nó lại không nghĩ ra sớm hơn chứ~
Nghĩ đến đây, quang cầu thở dài: "Giá mà sớm nghĩ ra cách này, ví dụ như lúc cậu mới vào trò chơi, vậy thì chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức rồi!"
Cậu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không, nếu là lúc ta mới vào trò chơi thì không thể. Khi đó Tần Chính còn rất nhiều Vạn Năng Tinh, nếu linh hồn hắn đột nhiên biến mất, 009 chưa chắc đã rời đi. Việc này vẫn cần chọn đúng thời cơ, bây giờ mới là lúc thích hợp nhất."
Hiện giờ Tần Chính và 009 đã hoàn toàn đối đầu nhau, Tần Chính thậm chí còn thẳng thừng nói không muốn 009 có được linh hồn của mình, còn gây ra tai nạn xe cộ tại bệnh viện thú y và các vết thương khác..
Thêm nữa, 009 cũng không còn muốn phục vụ hắn nữa, tất cả những yếu tố này kết hợp lại tạo thành thời cơ hoàn hảo.
Chỉ khi linh hồn của Tần Chính biến mất vào lúc này, 009 mới tin rằng hắn đã chết. Trong hoàn cảnh này, dù 009 phát hiện liên kết vẫn còn, nó cũng sẽ không nghi ngờ rằng Tần Chính còn sống. Nó sẽ nhanh chóng hủy liên kết và tìm kiếm mục tiêu khác.
Quang cầu nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Đúng vậy!"
Sau đó nó vui vẻ nói: "Vậy tôi đi làm ngay, cậu sẽ đỡ đau khổ hơn. Khi 009 và Tần Chính hủy liên kết xong, 009 coi như xong đời rồi. Hừ! Tôi sẽ tóm nó lại, đem đi nung chảy tạo lại!"
Quý Thời Thừa mỉm cười, không biết sẽ nung ra thứ gì, chỉ mong đừng giống quang cầu ngốc nghếch như bây giờ.
Nói là làm, nó lập tức thu lấy linh hồn của Tần Chính.
Hiện tại Tần Chính là nghi phạm hình sự nhưng cũng đang được điều trị tại bệnh viện. Chỉ khác với bệnh nhân thông thường là bên cạnh giường bệnh của hắn có cảnh sát canh giữ.
Khi linh hồn bị thu lại tạm thời, cơ thể của người đó sẽ thế nào? Họ sẽ không ngừng thở cũng không ngừng tim đập nhưng sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Cảnh sát đứng bên giường bệnh không nhận ra điều gì khác thường ở Tần Chính, chỉ nghĩ hắn đang ngủ.
009 vẫn đang ràng buộc với Tần Chính, nhưng giao diện linh hồn bên kia lại biến thành màu xám.
Giao diện linh hồn chỉ có thể biến thành màu xám khi linh hồn biến mất, có nghĩa là hắn đã chết.
Khi kết luận này được rút ra, 009 rất tức giận. Lúc này, nó muốn ăn sống hắn nhưng lại không thể chủ động tối ưu hóa hay cướp đoạt nên cũng bất lực.
Tần Chính này, lại thà chết đi mà không thực hiện hợp đồng!
Con vịt đến miệng lại bay mất, 009 cảm thấy không may, trực tiếp cắt đứt sự ràng buộc. Ngay lập tức, nó bị quang cầu đang rình rập từ lâu nuốt chửng.
Sau khi bắt được 009, quang cầu lập tức trả lại linh hồn của Tần Chính và ở trong đầu Quý Thời thừa cười đắc ý.
Nó nói với cậu: "Cậu xem, tôi vẫn rất hữu ích, đến lúc cần, cậu vẫn phải dựa vào tôi."
Cậu theo lời nó đáp lại: "Đúng, phải dựa vào mi."
Khi 009 và Tần Chính cắt đứt sự ràng buộc, sự mệt mỏi trên người cậu biến mất, những ký ức đã mất cũng trở lại. Khi ký ức quay lại, cậu hiếm khi cảm thấy xấu hổ, còn muốn túm lấy bản thân sau này đánh một trận.
Chủ động hôn Tần Miên đã là quá rồi, thế mà còn trước mặt quang cầu phá hỏng hình tượng của mình, thừa nhận chỉ ở lại vì thèm muốn nhan sắc của người ta.
Quý Thời Thừa thật sự không biết phải nói gì về bản thân sau này nữa. Nếu có thể, cậu thật sự muốn nắm cổ áo của bản thân sau này và hỏi: "Cậu tự lừa dối mình, có thú vị không?"
Không chỉ cậu hồi phục sức khỏe mà tất cả những người bị Tần Chính hại, trong khoảnh khắc này, cũng nhận lại những gì đã mất.
Lúc này, ông cụ Tần đang nghe bác sĩ chuyên gia thảo luận về phương án phẫu thuật. Mặc dù hắn đã làm nhiều chuyện sai trái nhưng cơ thể vẫn cần chữa trị dù sau này có phải ngồi tù.
Bỗng nhiên, ông hiện lên vẻ mặt ngẩn ngơ, một lúc sau, ánh mắt trở nên sắc bén.
Ông lập tức nói với bác sĩ: "Không cần chữa trị nữa, cứ mặc nó như vậy đi!"
Sau đó, ông nội Tần chống gậy đứng dậy, dưới sự đỡ của Thính thúc, bước đi vội vã về phía tầng nơi Tần Miên đang ở.
Đứa cháu bé bỏng của tôi!
Quang cầu không theo dõi ông nội Tần nên không biết ông đã bỏ mặc Tần Chính, nó định nói với cậu một chuyện thú vị.
"Cậu có muốn xem 009 không? Hehe." Quang cầu cười gian xảo: "Nó đang nhảy nhót kìa, lại còn chửi bậy nữa. Nhìn nó lúc bên Tần Chính làm ra vẻ cao quý lạnh lùng, tôi cứ tưởng nó cao thượng lắm."
Quý Thời Thừa nghe xong, nhướng mày: "Xem kiểu gì?"
Thật ra, cậu cũng khá tò mò không biết 009 trông như thế nào.
Quang cầu nhận ra xung quanh cậu không có thiết bị điện tử phù hợp, không khỏi tiếc nuối. Nó nói: "Tôi có thể chuyển lời cho nó, hai người muốn nói chuyện không?"
Quý Thời Thừa suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được."
Cậu có một câu hỏi, không biết 009 có thể giúp cậu giải đáp không.
Lúc này, 009 đang bị mắc kẹt trong một không gian kỳ lạ. Vừa mới đây thôi, nó bị một lực hút cực mạnh kéo vào đây, rồi mất hoàn toàn liên lạc với bên ngoài.
Dù cố gắng thế nào, nó cũng không thể thoát khỏi nơi này.
009 bực tức vô cùng nhưng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Đây là đâu, và sao nó lại rơi vào nơi kỳ quái như vậy?
Lúc này, phía trên 009 bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng. Giọng điệu này nghe rất giống Quý Thời Thừa, rõ ràng là quang cầu đang cố ý bắt chước.
Quang cầu lên tiếng: "Có người bảo ta hỏi ngươi một câu."
009 lập tức hỏi: "Ngươi là ai? Chính ngươi đã nhốt ta ở đây phải không?"
Quang cầu hừ lạnh: "Ngươi không có tư cách biết ta là ai. Ta hỏi ngươi, ngươi muốn linh hồn của Tần Chính để làm gì. Nếu câu trả lời khiến ta hài lòng, ta sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng. Còn nếu không hài lòng, thì...không nói trước được điều gì đâu."
Trong lòng 009 lập tức dấy lên cảnh giác. Lúc này, nó suy nghĩ rất nhiều. Chuyện nó cần linh hồn của Tần Chính chỉ có mình nó và Tần Chính biết, vậy sao giọng nói này lại biết? Giao diện linh hồn của Tần Chính đột nhiên chuyển thành màu xám, là vì Tần Chính chết hay do giọng nói này làm? Tại sao ngay khi nó vừa ngừng liên kết với Tần Chính thì liền bị hút vào đây?
Và giọng nói này nói "có người bảo ta hỏi ngươi", "người" này là ai?
Là Tần Chính sao?
Nhớ lại câu nói "009, báo ứng của mày đã đến"của Tần Chính, 009 bỗng cảm thấy rợn người. Chẳng lẽ Tần Chính không chỉ định xé hợp đồng mà còn liên lạc với hệ thống cấp cao hơn, định chơi nó một vố?
Tần Chính đang tính kế nó?
Khi suy luận ra điều này, 009 cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng hiện tại, nó đang bị giam trong không gian kỳ lạ này, và tất cả các vũ khí hữu hiệu của nó đều không thể phá không gian này.
Ngoài sự tức giận, nó không làm được gì khác. Không những thế, nó còn phải nhẫn nhịn.
Vì vậy, 009 chuyển sang thái độ mềm mỏng hơn và hỏi: "Là Tần Chính bảo ngài tới sao? Tần Chính đang ở đâu?"
Quang cầu chẳng buồn nói nhảm với 009, nó lập tức nói: "Hoặc trả lời câu hỏi, hoặc ta sẽ hủy diệt ngươi. Tự chọn đi."
Nhận thấy tình thế nguy hiểm, 009 đành phải ngoan ngoãn đáp: "Ta cần sự tà ác và sợ hãi từ linh hồn của Tần Chính, thứ đó có thể giúp ta thăng cấp."
Nghe xong, Quý Thời Thừa khẽ cau mày. Dùng tà ác và sợ hãi để nâng cấp? Chỉ nghe thôi cũng biết 009 không phải thứ tốt lành gì.
Cậu bảo quang cầu hỏi 009: "Ngươi có thể hấp thu linh hồn à?"
009 giải thích: "Không phải, ta có cách đặc biệt để khiến linh hồn của Tần Chính phát tán những thứ đó, rồi ta hấp thụ."
Nghe vậy, quang cầu không nhịn được mà thán phục, nói với Quý Thời Thừa: "Cái tên 009 này có cách nâng cấp thật kỳ dị."
Cậu gật đầu: "Ừm."
Quang cầu hỏi: "Cậu có còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không, tôi sẽ xử nó luôn."
Quý Thời Thừa lại nói: "Khoan đã, trên người nó có lẽ còn nhiều thứ tốt, khai thác thêm đi."
Quang cầu nghe vậy thì trong lòng nảy lên một ý. Đúng rồi, sao nó không nghĩ ra nhỉ. Nó đang định ra tay thì nghe cậu dặn: "Mi không cần mở miệng đòi thẳng, chỉ cần trò chuyện đơn giản vài câu, nó sẽ tự khai ra thôi."
Quang cầu vội đáp: "Rõ rồi! Cậu cứ chờ xem!"
Thế là quang cầu giả vờ ra vẻ nói với 009: "Ồ, cách nâng cấp của ngươi cũng đặc biệt thật đấy."
009 nghe ra trong giọng điệu của quang cầu có chút lơi lỏng, nên lập tức hỏi: "Xin hỏi tại sao ngài lại nhốt ta ở đây và còn định hủy diệt ta? Có phải ta đã làm điều gì sai, hay đã xúc phạm đến ngài?"
Quang cầu vốn định nhắc đến sự hiện diện của Quý Thời Thừa, nhưng rồi lại thay đổi, đáp: "Là Tần Chính không ưa ngươi, nên bảo ta đến xử lý ngươi."
009 hỏi: "Tần Chính vẫn còn sống à?"
Quang cầu trả lời: "Vẫn sống rất tốt."
Nghe vậy, 009 đã hiểu ra. Thì ra là Tần Chính đã tìm được chỗ dựa mạnh hơn, rồi quay lại trả thù nó!
009 quyết không để Tần Chính đạt được ý đồ!
009 hỏi quang cầu: "Một tồn tại mạnh mẽ như ngài, tại sao lại giúp một con người gian trá, độc ác như hắn? Có phải hắn đã hứa hẹn với ngài điều gì, hay đưa ra lợi ích gì chăng?"
Quang cầu không biết trả lời thế nào, may là 009 cũng không chờ câu trả lời của nó.
009 tiếp tục: "Là một con người, thứ quý giá nhất mà hắn có chỉ là linh hồn. Nhưng nếu hắn đã hứa hẹn linh hồn mình với ngài, thì ngài nên cẩn thận."
009 ngừng lại như thể muốn gây tò mò, quang cầu phối hợp hỏi: "Tại sao ta phải cẩn thận?"
Thấy "con mồi" đã mắc câu, 009 tự đắc, giọng nói không còn khúm núm như trước nữa.
Nó nói: "Bởi vì Tần Chính là kẻ không giữ lời hứa. Hắn đã từng đem linh hồn mình thế chấp cho ta để đổi lấy lợi ích, nhưng cuối cùng lại không muốn thực hiện lời hứa."
Nói đến đây, giọng của 009 đã vô tình nhuốm chút giận dữ: "Hắn nhờ ngươi tiêu diệt ta cũng là để không phải thực hiện cam kết với ta. Nếu sau khi ta chết, hắn có thể lại tìm kẻ mạnh hơn để gây hại cho ngài thì sao?"
Quang cầu im lặng, giả vờ như đang cân nhắc. Một lúc sau, nó hỏi: "Vậy ngươi muốn gì?"
009 vội nói: "Mong ngài tha cho ta. Những lợi ích mà Tần Chính có thể đem lại, ta có thể nhân đôi, thậm chí gấp nhiều lần. Nếu muốn linh hồn của con người, ta cũng có thể cung cấp."
Nói xong, xung quanh 009 xuất hiện một loạt quả cầu màu vàng. Quả cầu lớn nhỏ khác nhau, hiển nhiên đều là linh hồn của con người.
Nhìn cảnh đó, quang cầu thực sự im lặng. Bấy nhiêu linh hồn, đều là những người bị 009 hãm hại sao? 009 chính là dựa vào sự sợ hãi và tà ác trong những linh hồn này để thăng cấp?
Nó nói với Quý Thời Thừa: "Tôi thấy 009 này còn xấu xa hơn tôi tưởng."
Quý Thời Thừa lại nói: "Những linh hồn mà nó đem ra chắc chắn chỉ là một phần nhỏ."
Nghe vậy, quang cầu lại trầm tư. Một lúc sau nó nói: "Đáng tiếc là tôi không thể lưu giữ linh hồn trong thời gian dài, nếu không tôi đã có thể cứu họ."
Đến khi nó đủ mạnh để tạo dựng thế giới mới, khi đó sẽ có thể đưa những linh hồn này vào thân xác con người.
Cậu nghe ra nỗi buồn của nó, nói: "Thật ra cũng không cần. Những kẻ mà 009 nhắm đến cũng chẳng phải người tốt, họ chỉ đang gánh chịu quả báo thôi."
Nghe vậy, quang cầu cảm thấy dễ chịu hơn. Nó hỏi: "Vậy những linh hồn này không có lợi cho chúng ta, có cần không?"
Quý Thời Thừa nhướn mày: "Cần chứ, tại sao lại không?"
Nó không hiểu: "Nhưng một thời gian nữa, những linh hồn này sẽ tự tiêu tán mà."
"Sẽ không tiêu tán đâu." Cậu nói: "Mi có thể cho họ vào chỗ cần để cải tạo bọn ác nhân không? Chỉ cần cho một chút phần thưởng nhỏ, rồi hứa hẹn cho họ thân xác mới."
Cơ thể mới đó, tất nhiên, sẽ chỉ được thực hiện khi quang cầu mạnh đến mức tạo ra được thế giới. Trước lúc đó, những linh hồn này sẽ phải "làm việc" cho nó.
Quang cầu như được khai sáng, cảm thấy Quý Thời Thừa thật sự là một thiên tài. Dù còn lâu mới đến lúc nó nâng cấp, nhưng nó đã thấy mình sẽ sớm được lật đổ và làm chủ vận mệnh.
Nó hứng khởi nói với cậu: "Gặp được cậu là điều may mắn nhất từ khi tôi sinh ra!"
Trước đây nó từng nghĩ mình xui xẻo vì bắt nhầm linh hồn, rồi còn phải đặt phòng hộ cho linh hồn đó. Nhưng giờ thì dù có đặt thêm mười cái phòng hộ nữa cũng không thành vấn đề!
Quý Thời Thừa kéo dài giọng: "Nhưng gặp mi là điều xui xẻo nhất từ khi ta sinh ra."
Tất nhiên cậu chỉ nói đùa, nhưng nó không nhận ra nên chột dạ, hứng khởi trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh.
Nó ngượng ngùng nói: "Tôi sẽ bù đắp cho cậu thật tốt, sẽ đền đáp cậu nhiều lần. Sau này tôi sẽ mạnh lắm, mạnh đến mức cậu không tưởng tượng được. Khi đó, cậu sẽ như con cưng của trời!"
Quý Thời Thừa hừ nhẹ: "Ông trời đó chẳng phải chính là mi sao?"
Quang cầu lại ngượng ngùng cười. Mặc dù không dám nói ra, nhưng nó chắc chắn sẽ là "ông trời" tốt nhất!
Rồi nó lập tức quay về phía 009 với tinh thần quyết tâm, tiếp tục khai thác. Nó sẽ ép cạn nhiều linh hồn hơn nữa từ kẻ này!
Lúc này, 009 bắt đầu lo lắng khi thấy quang cầu im lặng. Nó thắc mắc rằng, với bấy nhiêu linh hồn mà nó đưa ra, tại sao lại không xiêu lòng?
Nhưng rồi nó nhanh chóng hiểu ra câu trả lời.
Quang cầu giả bộ nghiêm túc và nói: "Bấy nhiêu chưa đủ."
009 vừa nghe xong thì lập tức hối hận, nó biết là do mình lấy ra quá nhiều linh hồn một lúc nên bị nhòm ngó.
Thế là nó đành phải lấy ra thêm vài cái nữa, nói: "Đây là toàn bộ linh hồn mà ta đã lưu trữ, mong ngài nể tình mà tha mạng."
Quang cầu nhìn những linh hồn lượn vòng quanh 009, trong lòng thèm chảy cả nước miếng, nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch.
Nó nói: "Nếu chỉ có vậy, thì ta phải nói lời tạm biệt rồi."
009 biết là đối phương đang ép giá, nó đáp: "Mất ta là tổn thất của ngài đấy, ta hữu dụng hơn ngài tưởng rất nhiều lần."
Quang cầu chẳng thèm đếm xỉa: "Trừ khi ngươi đưa đủ thứ đáng giá, nếu không..."
Cả hai bên đều ngầm hiểu điều đó có nghĩa gì.
009 biết mình gặp phải kẻ cứng cựa, vừa hối hận vừa buộc phải lấy thêm linh hồn ra. Tất nhiên, nó sẽ không lấy hết toàn bộ kho dự trữ linh hồn, chỉ lấy ra thêm vài cái nữa.
Nó tưởng vậy là có thể lấp liếm cho qua, nhưng không ngờ phía sau quang cầu còn có Quý Thời Thừa.
Thế là quang cầu lặp lại lời của cậu, bắt chước ngữ điệu một cách chính xác: "Ngươi không thật lòng, vậy thì tạm biệt."
009 lập tức cảm thấy một áp lực đè nén đến nỗi sắp ép nổ tung. Nó vội hét lớn: "Xin hãy chờ, ta sẽ đưa tất cả linh hồn cho ngài!"
Nói xong, xung quanh 009 hóa thành một đại dương màu vàng kim.
Lần này, quang cầuthực sự sửng sốt, có rất nhiều linh hồn! Bao nhiêu người mới tích được ngần này chứ! Nó thầm nuốt nước bọt, nếu như có hết đống linh hồn này, hẳn là nó sẽ nhanh chóng thăng cấp rồi lại thăng cấp!
Nó ghen tỵ nói với Quý Thời Thừa: "Tên 009 này, quả thật là giàu có quá mức!"
Cậu chỉ lạnh lùng: "Đó chỉ là thứ không có giới hạn. Cứ tiếp tục đòi, có lẽ nó đã giao ra hết linh hồn dự trữ, nhưng nó còn có các thứ khác nữa."
Thế là quang cầu không chút khách khí nuốt chửng biển vàng kim ấy, rồi theo lời cậu, nó nói tiếp: "Vậy vẫn chưa đủ."
Nghe xong, 009 giận điên lên, hận không thể phun hết máu già lên mặt quang cầu, đây đúng là tên cướp mà! Nhưng 009 còn có thể làm gì, muốn sống thì phải đưa ra thứ đủ giá trị.
Thế là 009 lại bắt đầu lấy ra thêm: các loại thuốc, bao gồm thuốc kéo dài tuổi thọ, làm đẹp, chống ung thư, nghịch lão, v.v. Các gen ưu việt, đủ loại vũ khí, pháp thuật cao cấp, thậm chí cả những khoáng sản quý hiếm.
Tất nhiên, 009 không đem ra toàn bộ tài sản của mình, vì khi đã giao hết kho linh hồn, nó đã hối hận rồi. Chỉ là khi ấy, cảm giác bị áp lực đè ép quá mức, khiến nó mất cảnh giác trong phút chốc.
Và nó sẽ không để mình lặp lại sai lầm đó nữa.
Quang câu vừa hút lấy vừa phấn khích: "Aaa, trúng mánh rồi! Tôi TMD sắp giàu sụ rồi!"
Nó vừa thèm thuồng vừa ghen tỵ: "Tên vớ vẩn này mà lại giàu đến thế cơ chứ!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");