”Hạnh phúc nhất trong cuộc đời chính là biết được người mình yêu chính là người yêu mình”... Đôi khi chúng ta yêu một ai đó nhưng có thể người đó không hề nghĩ đến bạn hoặc giả như có nghĩ đến nhưng bạn biết, tình cảm đó không hề dành cho chính mình. Lúc đó, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Đau buồn, day dứt hay dằn vặt? Hay sẵn sàng tiếp nhận nó và chấp nhận che giấu những suy nghĩ đang giày vò tâm trí mình mỗi ngày? Dù làm gì thì bạn cũng nên nhớ, bạn đang yêu một ai đó và bạn chỉ thực sự hạnh phúc khi cả hai tâm hồn thuộc về nhau, một cách thực sự trọn vẹn và thống nhất... Khi Trời gặp Đất, khi mâu thuẫn dần dần xóa mờ những tia hy vọng của hạnh phúc, nơi tình yêu chỉ lóe lên những tia sáng mỏng manh vì những uất nghẹn không thể thốt thành lời, thời điểm để mỗi người tự nhìn lại chính mình, thẳm sâu trong tâm hồn với những tiếng nói chân thành... Một câu chuyện buồn nhưng lại không mang đến cảm giác bi lụy. Nó cho người đọc thấy: để được hạnh phúc, để yêu và được yêu, chúng ta cần phải mạnh mẽ đến nhường nào... Tóm tắt nội dung: (spoil) Trì Gia Hảo và Trì Gia Ưu là hai chị em song sinh. Gia Hảo mất trong một vụ tai nạn và theo như sự sắp đặt của ba mẹ, Trì Gia Ưu phải đóng giả thành cô em gái song sinh. Thế nhưng, cuộc sống của cô ngày càng ảm đạm, u buồn chứ không hề tươi sáng trong vòng hào quang rực rỡ của cô em gái. Gia Ưu biết, cuộc đời này không thuộc về mình, cô không được sống thực với bản thân, nhưng rồi cũng có ngoại lệ… Đó là Quan Thiếu Hàng. Người đàn ông ấy là mục tiêu sống và đeo đuổi từ khi còn nhỏ của cô em gái. Gia Ưu nghĩ rằng, Thiếu Hàng không thể nào kháng cự nổi tình yêu cuồng nhiệt của cô em gái. Khi Thiếu Hàng quỳ xuống bên giường bệnh cầu hôn, cô gật đầu đồng ý chẳng khác gì một con rối bị giật dây, trong lòng thầm cười nhạt: “Em à, đừng trách chị. Tất cả đều do ba mẹ yêu quý của chúng ta sắp đặt để biến chị thành em”... Nếu không có vụ tai nạn ấy, người đang ở bên cạnh Quan Thiếu Hàng chắc chắn là Gia Hảo, em gái của Gia Ưu, chứ không phải là cô, vì Gia Hảo rất yêu Thiếu Hàng. Nhưng giờ đây, Gia Ưu buộc phải chấp nhận thứ tình yêu vốn thuộc về em gái mình. Năm năm chung sống bên nhau, một thứ tình cảm gì đó gần như tình yêu cứ dần đâm chồi nảy lộc trong lòng cô. Cô biết rõ mình lún quá sâu nhưng lại không muốn thừa nhận sự thực ấy. Cô luôn sống trong sự hoảng hốt, lo rằng sẽ có ngày nào đó người đàn ông gần gũi sẽ biết được mình là kẻ giả dối. Đến lúc ấy cô phải làm sao, liệu cuộc tình kết thúc có hậu không? Yêu, nên cô sợ có anh và rồi cũng sợ mất anh. Không ai có thể sống mãi cuộc đời của người khác, nên cô vẫn cứ mãi là Trì Gia Ưu của anh và anh mãi mãi là Quan Thiếu Hàng, người đàn ông mà cô yêu thương...