Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Richard, hôm nay ở quảng trường có một nhóm nghệ sĩ đến biểu diễn đấy. Chúng ta cũng đi chứ?
Vitalis châm một điếu thuốc, nhìn Richard. Cậu vẫn trầm lặng chăm chú đọc mẩu tin tức trên tờ báo Paris. Mắt hơi se lại rồi hướng nhẹ lên nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ.
Làn khói trắng lởn vởn nhẹ tanh.
-Tôi nghĩ nó sẽ khiến cậu khá hơn, Richard ạ. Ít nhất thì, cậu cũng được nghe thứ tiếng đàn mà cậu thích, cái đàn Violon đó, tôi không thể hiểu nổi vì sao cậu có thể làm nát nó như vậy, dù đó là thứ dường như cậu có hứng thú nhất.
Đáy mắt Richard vẫn hững hờ, nhưng tận sâu bên trong như gợn lên một làn sóng nhẹ.
-Vì nó đã gắn với quá nhiều điều không nên nhớ. –Richard trả lời, rồi lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Trong gian phòng đầy những sách, chỉ có thể nghe thấy tiếng trang sách bị gió thoảng qua sẽ lật nhè nhẹ. Và tiếng thở khe khẽ. Tất cả chìm trong im lặng.
-Vậy đi Richard, cũng đã khá lâu tôi chưa được nghe những màn biểu diễn kiểu đấy. -Vitalis dúi nhẹ điếu thuốc xuống rồi đứng dậy. Tay cũng với lấy luôn chiếc áo vắt trên thành ghế.-Tôi có việc ra ngoài một lát, vậy nhé.
Richard hướng mắt nhìn theo rồi lại tiếp tục lật tờ báo. Một nhà sách lớn ngụy trang cho ngàn tội lỗi của một Thần Chết. Nó yên bình và tĩnh lặng, cậu cần điều đó.
“Cạch..”
Tiếng cửa vang lên và theo sau đó tiếng chuông reo lên. Và lúc đó, từ trong trí nhớ Richard hiện lên nụ cười rạng rỡ của cô gái đó.
“Richard, tôi rất thích tiếng đàn của anh!”
Richard siết chặt tờ báo trong tay. Rồi bất giác cậu vén ống tay áo dài của mình lên, để lộ một dải vải đỏ được thắt chặt lên cổ tay cậu, như một lời nhắc nhở cho vết thương đâm sâu trong lòng cậu không thể dứt. Cậu ngả người ra phía sau ghế, nhìn lên trần nhà.
Cô độc…
-Nếu biết có ngày tôi mất em như thế này, thì hôm đó, tôi đã không buông tay em…
Vô vọng thật…
.
.
.
Buổi tối.
Con đường ngập tràn ánh sáng, Tiếng cười vang lên rộn ràng, người người qua lại đông đến nghẹt thở. Những tiểu thư đài các cười nói bên những chàng trai công tử hào hoa. Những cậu bé lang thang, những người dân khốn khổ gắng nhoẻn miệng cười cũng theo chân đến quảng trường, một buổi biểu diễn không cần tiền mà cũng rất chuyên nghiệp.
Richard đẩy chiếc cổ áo đen của mình lên cao, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước. Vitalis rít một hơi thuốc rồi ném xuống đất, mũi giày dụi tắt mẩu thuốc, hất mặt về phía Richard.
-Cậu xem, đông vui đúng không? Nhiều quý cô xinh đẹp đấy chứ. Nói cho cậu biết hầu hết những người tham gia buổi biểu diễn này đều thực chất là Thần Chết đấy.
Richard không trả lời, đáy mặt có chút gợn sóng. Bước chân cậu dừng lại. Richard hít một hơi sâu rồi ngước nhìn lên cao. Vitalis đâu biết rằng những lúc ở chốn đông người như thế này không có lấy hình bóng của cô, cậu lại càng cảm thấy thêm cô độc, lạc lõng. Đến bao giờ hình ảnh của cô mới thôi vây lấy trái tim cậu đây?
Cậu khép mắt lại, có khi nào, mở mắt ra lại thấy cô không nhỉ? Chỉ cần mở mắt ra thôi là lại nằm yên trên ngọn đồi ngày đó, có cô gái cùng lũ trẻ cô nhi cười nói ồn ào. Nghĩ thế, bất giác khóe môi cậu nâng lên nhè nhẹ, nhưng rồi trong phút chốc lại vội vụt tắt.
Hàng mi dài vừa mở ra lại, thì cậu đứng hình. Chen giữa đám đông, một hình bóng quen thuộc vừa lước qua. Lồng ngực cậu bỗng nhiên bóp nghẹt dữ dội.
-E…Emma…
Richard sững người, miệng run run cất tiếng gọi tên cô.
-EMMA!
Richard gào lên, bước chân sau một phút đông đá đã guồng chạy chen vào giữa đám người.
-Emma! Emma à!
Cậu gào to gọi tên cô, bước chân đuổi chạy theo bóng hình cô một cách điên loạn.
-Emma! Emma! Dừng lại đã, Emma! Emma!
Cậu cố lách người khỏi đám đông để đuổi theo cô. Nhưng hình bóng đó bỗng nhiên vụt mất giữa hàng ngàn người.
-Emma… Emma à… Emma!
Richard hoảng hốt khi không còn thấy hình bóng ấy đâu nữa, vô vọng gọi tên cô, đôi mắt cố gắng tìm lấy cô giữa biển người này. Đáy mắt cậu như rơi vào khoảng không vô tận của tuyệt vọng. Bước chân cậu định bỏ chạy thì một bàn tay đưa ra nắm lấy tay cậu giật lại.
-Richard! Cậu bị điên à! Làm sao lại có Emma ở đây được cơ chứ? –Vitalis thở hổn hển vì đuổi theo cậu –Cô ấy đã ch…. , không, đây là Paris, cô ấy không thể có mặt ở đây, Richard.
Richard vẫn hoang mang nhìn về nơi mà cô biến mất. Không, là cô ấy, cậu không thể nhầm được. Hình bóng đó chỉ cần nhìn qua thôi cũng đã thấy chân tay bủn rủn, đã thấy lồng ngực đau thắt dữ dội, là lúc đó cậu cảm nhận được hạnh phúc như ngập tràn kéo căng trong tâm trí cậu.
-Quên cô ấy đi, Richard… Cậu đừng mù quáng nữa! –Vitalis gào lên. Nhưng Richard đã rút tay mình lại. Bước chân lùi ra phía sau, khóe miệng nâng lên và đôi mắt đầy đau khổ. Cậu cười buồn.
-Biết làm mới thoát khỏi cơn mơ đó đây? Nếu muốn quên cô ấy thì có lẽ phải gặp gỡ hàng nghìn người. Muốn xóa đi hình bóng cô ấy có lẽ phải mất hàng triệu năm. Muốn gạt đi giọng nói của cô ấy có lẽ tai không thể nghe được nữa… Vitalis, giấc mơ này tôi đã chọn.. Cái khoảnh khắc rời khỏi giấc ngủ 500 năm đó, vừa mở mắt đã nhìn thấy cô ấy, lúc đó, tôi đã tự làm đau mình rồi…
Dứt câu, bóng lưng Richard đã xoay đi. Bàn tay Vitalis bất lực buông ra, thẫn thờ nhìn theo Richard xa dần rồi biến mất giữa biển người.
Michael bước bên cạnh Daisy. Đôi mắt cẩm thạch của cậu rơi vào những giỏ hoa trên tay lũ trẻ trên đường đang ra sức mời mọc mua hpa. Miệng cậu khẽ nâng nhẹ.
-Daisy, em có thể đợi tôi một chút được không?
-Tất nhiên rồi, và một lúc sau, nhớ mang về một cô gái đấy. –Daisy bật cười.
Michael nhướn nhẹ mày, những ngón tay thon dài của cậu nâng cằm Daisy lên, cười dịu dàng.
-Không, tôi chỉ cần em là đủ.
Rồi những ngón tay đó như chưa vội rời đi, lưu luyến đưa nhẹ theo má cô rồi mới thả xuống. Michael bước đi. Daisy có cảm giác như tim hụt một nhịp, sự dịu dàng quá đỗi của Michael khiến cô nghẹt thở. Chiếc áo trắng khoác hờ trên người Michael khiến cậu càng thêm chất lãng tử vốn có.
-Một người như Michael thật là tốt quá nhỉ?
Daisy tủm tỉm cười rồi ngước nhìn lên trời cao. Bỗng nhiên có tiếng gọi đâu đó vọng đến khiến cô nheo mắt.
“Emma! Em ở đâu?”
“Emma!”
“Emma à!”
Lại tiếng gọi đó. Tiếng gọi mà ngay trong giấc mơ cô cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Emma…”
Tiếng ai gọi ai đó? Daisy hoang mang nhìn quanh.
Ai đấy?
-Emma à! Emma!!!
Richard gào lên. Mồ hôi nhễ nhại, mái tóc cũng hơi bết lên trán. Mồ hôi chảy từ trán xuống cổ. Người mỗi lúc một đông, cậu không thể nhìn thấy gì cả. Emma, tôi biết tìm em nơi đâu giữa biển người đây?
Richard nghiến chặt răng, hụt hẫng đến tột độ. Vitalis đúng, cậu đã quá mu muội, làm sao Emma có thể xuất hiện ở Paris này, và hơn ai hết, cậu biết, có thể Emma không còn trên đời nữa… Ý nghĩ đó khiến cậu bất giác thấy lòng mình se lại. Thà tự lừa dối mình rằng cô ở đây, còn hơn nghĩ đến việc cô đã chết.
“Nếu em là một giấc mơ, thì anh nguyện sống mãi trong giấc mơ đó, mãi mãi không bao giờ tỉnh giấc…”
Cậu cười, cậu cười một nụ cười giễu cợt đầy đau khổ. Cậu đang tự lừa ai cơ chứ? Bỗng nhiên có gì đó khô khốc chỉ muốn trào ra.
-Chị Emma!
Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía sau vô tình lọt vào tai khiến cậu sững người hóa đá.
Cô bé lang thang run run thả giỏ hoa xuống đất, lao đến ôm chặt vạt váy của Daisy khóc òa lên.
-Chị Emma… Chị còn sống! Chị còn sống!
Daisy hoang mang nhìn cô bé. Vội vàng ôm lấy tay cô bé đỡ lên, lúng túng nói.
-Chị không phải Emma.. Em bình tĩnh… Em nhầm người rồi…
-Không, Emma… Chị là Emma mà! Chị quên em rồi sao?
Daisy hoang mang hơn.
-Không, chị không biết ai là Emma cả…
Richard không nghe thấy tiếng họ nói gì vì có lẽ cậu đứng xa. Cậu quay người lại thì bỗng nhiên nghe tim dội lên một tiếng đau nhói. Cảm giác đó lại về, đau đến nghẹt thở. Thì ra đây là yêu sao? Tại sao chỉ thấy đau đớn đớn thế? Hình bóng đó, có phải là cô không? Thực sự có phải cô không??? Trong đầu cậu quay cuồng nhưng bước chân không nghe lời đã vội guồng chạy đến bên cô vội vã. Ngực cậu co thắt dữ dội. Daisy hoang mang nhìn lên thì đã thấy một chàng trai có vẻ đẹp thoát tục đến kinh ngạc chạy về phía mình. Chưa hết bàng hoàng thì chàng trai đó đã nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh về phía cậu. Daisy hốt hoảng cố rụt tay lại.
-Đợi… đợi đã.. Gì thế này?
Richard trợn tròn mắt nhìn Daisy. Gương mặt đó, ánh mắt đó, giọng nói đó, là Emma. Tay cậu khẽ run lên. Hạnh phúc như muốn vỡ òa ra.
-Emma, đúng là em rồi!
Richard kéo mạnh cô ngã vào người mình, rồi vòng tay ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào mái tóc của cô, trái tim như run rẩy. Đúng là hơi ấm này, đúng là hơi ấm chỉ riêng cô có. Liệu đây có phải mơ không? Liệu bây giờ cô có biến mất rồi khi tỉnh lại cậu nhận ra chỉ là giấc mơ không? Nhưng dù là mơ cũng xin giấc mơ kéo dài mãi mãi, để cậu biết được mình có cô trong vòng tay.
-Emma… Đúng là em… Tôi đã ngỡ mình không bao giờ được gặp em nữa… Tôi nhớ em đến điên người.. Suốt thời gian qua là chính em giày vò tôi.. Emma à…
Daisy hoảng hốt cố giằng ra nhưng Richard đã siết chặt cô đến nghẹt thở. Cậu tham lam thu nhận hết hơi ấm của cô. Cậu siết chặt cô trong tay như sợ nếu lỏng ra thì cô sẽ biến mất vậy.
-Khoan… Khoan đã… Anh…
Daisy cố thoát khỏi cái ôm gắt gao này nhưng vô ích. Chuyện gì đây??? Chuyện gì đây??? Daisy đạp mạnh đế giày vào chân Richard khiến cậu giật mình, rồi lợi dụng lúc đó đẩy cậu ra. Daisy mặt nóng ra tợn mắt nhìn Richard. Đôi mắt mở to hoang mang tột độ. Chính đôi mắt nhìn cậu đầy xa lạ đó khiến Richard thấy tim mình bóp nghẹt, cũng hoang mang nhìn cô.
-Anh… Anh nhầm người rồi! Cả hai người nhầm người rồi! Tôi không phải là Emma! –Daisy nói gần như rên lên.
Gương mặt Richard trở nên lạnh lẽo, mắt vẫn mở to trừng trừng ngạc nhiên nhìn cô. Cậu nghiến răng bước đến nắm chặt lấy cổ tay cô kéo đến sát mình khiến Daisy đau đớn giằng tay ra nhưng không thể.
-Em đang nói cái gì vậy? Chính em là Emma cơ mà!
-Anh bị gì thế? Tôi không phải là người anh cần tìm! Tôi không biết Emma là ai cả! Thả tôi ra!
Daisy nhắm tịt mắt cố gỡ tay mình ra nhưng Richard bóp chặt tay cô hơn khiến tay Daisy như tê liệt.
-Em nói dối! Emma! Em ghét tôi đến thế sao????
Richard gắt gao ôm chặt cô vào lòng khiến cô nghẹt thở.
-Anh bị điên sao?? Tôi không phải là Emma! Tôi không phải là Emma mà!!!
Tôi thậm chí còn không biết anh là ai! Thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ la lên đấy. Ai cứu tô….i… Ưm… Ưm…!
Richard bịt chặt miệng cô khiến cô không thể bật lên tiếng nào cả. Daisy hoảng hốt, người này bị điên rồi!
Cô ngoắt đầu sang rồi cắn phập vào ngón tay Richard, nghiến chặt đến tứa máu. Cậu đau nhói thả cô ra. Daisy hoảng loạn lùi dần rồi quay người bỏ chạy.
-EMMA!
Richard gào lên đuổi theo cô. Mưa bắt đầu đổ xuống.
Chết tiệt!
Giờ cô lại muốn trốn khỏi cậu nữa hay sao???
Giờ cô lại muốn biến mất khỏi tầm mắt cậu nữa hay sao???
Cô còn muốn cậu tìm cô bao nhiêu lâu nữa???
Tại sao đến khi gặp lại cô lại có thể nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ như thế?? Tại sao chứ?????
Cậu điên cuồng đến tuyệt vọng chạy theo cô. Cậu chắc chắn là cô! Người có thể khiến cậu tim đập chân run, người có thể khiến đầu óc cậu quay cuồng thế này chỉ có thể là cô. Hơi ấm từ cô, cái hơi ấm không người nào có cậu tìm kiếm bấy lâu nay chỉ có cô mới có. Tại sao lại thế hả Emma? Tại sao????
“Rầm!”
Cậu đấm mạnh vào vách tường của một con hẻm nhỏ. Cô bị cậu dồn đến ngõ cụt, hoang mang nép mình vào góc tường. Nuốt nước bọt tuyệt vọng không tìm thấy lối thoát. Cậu bước đến gần cô, đôi mắt ấy lạnh lẽo đến sợ hãi. Cô đưa hai tay lên che trước mặt, giọng run rẩy đến tuyệt vọng.
-Xin anh! Tôi không phải là người anh cần kiếm! Tôi không biết cô gái nào tên Emma cả!! Thật sự là thế, xin anh hãy tin tôi!!!
“Rầm!”
Richard đấm mạnh vào tường phía sau Emma. Cậu dồn cô sát tường, kề sát mặt cậu vào mặt cô, nghiến răng, đáy mắt lạnh lùng tàn ác.
-Em còn dám nói em không phải Emma đi!
Cả người cậu bị nhuộm ướt, như một con quỷ chìm trong mưa. Cậu bế xốc cô lên rồi đặt xuống đất, kéo cổ chân cô ra để lộ vết sẹo dài. Daisy hoang mang, cô có vết sẹo đó từ lúc nào. Richard cười lạnh lẽo. Vết cắn của lũ quỷ đầm lầy ngày trước, cậu đã cho cô uống máu chính mình để cứu cô, cô thực sự nghĩ cậu không nhớ sao?
-Em là Emma… -Richard ấn mạnh tay cô vào tường khiến cô hoảng hốt. Mưa nhuộm ướt hết tất cả. Nhưng cái tình cảnh này, tại sao cô lại có cảm giác như mình đã từng ngồi trong con hẻm với sợ hãi tràn ngập như thế này một lần nào đó rồi? Rốt cuộc là ở đâu? Cả đôi mắt của chàng trai này nữa, cô đã từng nhìn thấy ở đâu? Daisy hoang mang hoảng sợ tột cùng.
-Tôi không phải Emma! Tôi là Daisy cơ mà!
-IM ĐI! –Richard gào lên. Cả gương mặt tối sầm lại, tim bóp nghẹt dữ dội. –Em có biết suốt thời gian qua tôi thế nào không??? Là yêu em đến điên loạn! Tìm em điên cuồng. Không khi nào tôi nhắm mắt là không nhìn thấy em. Em có biết cái cảm giác trống trải gọi tên em trong đêm trong vô vọng mà biết em sẽ không bao giờ đáp lại tôi không???
Daisy hoảng sợ.
-Tại sao khi gặp lại tôi em lại làm cái bộ mặt này??? Chẳng lẽ tôi trong mắt em vĩnh viễn chỉ là con quỷ máu lạnh hay sao??? Em còn muốn tôi đau khổ đến bao giờ nữa???? Emma! Tôi hận em! Tôi hận em đã khiến tôi phản bội lại lời thề của một Thần Chết để đi yêu một con người. Tôi hận em bởi vì chỉ vì em tôi đã phải gạt bỏ đi lòng tự tôn của một ác quỷ chỉ để có thể níu lấy em! Tôi hận em vì đối với em tôi không là gì cả! Tôi hận em!!! Đời này, kiếp này, chừng nào em còn sống, tôi sẽ bắt em trả hết phần nợ còn lại!
Daisy bật khóc.
-Em khóc! Em khóc cái gì??? Em đau như tôi không??? Nước mắt em có chảy ngược vào tim như tôi không???? EMMA????
-Tôi đã nói với anh rằng tôi không phải là Emma cơ mà…
Daisy run rẩy bật khóc.
-Đừng nói là tôi, tôi cũng không biết cô gái có tên Emma đó là ai…. Anh nghĩ tôi phải làm thế nào đây?
-Cô… -Richard nghiến răng, điên cuồng tột độ. –Thế là thế nào??? Vậy rốt cuộc từ nhỏ giờ, suốt thời gian qua em ở cái xó xỉnh nào chứ chứ????
-Tôi không nhớ gì cả! Đừng hỏi điều đó! –Daisy bịt chặt tai kêu lên.
Richard đờ đẫn người.
-Cái gì?
-Khi tôi tỉnh lại thì mọi kí ức của tôi đều đã xóa sạch sẽ rồi… Tôi không nhớ được gì cả... Một chút cũng không…. Tôi chỉ biết mình là Daisy, không phải là Emma như anh nói… Hãy tin tôi…
Daisy cắn chặt môi khóc. Richard sững sờ, hụt hẫng buông tay cô. Gương mặt gần như sụp xuống.
Giọng nói cậu như muốn tan theo tiếng mưa, như tiếng gào thét nỗi đau của cậu, cậu đau đớn bật tiếng.
-Vậy là, em cũng quên tôi rồi sao…?