Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau buổi trưa ngày mùa hè nóng bức, ve kêu rả rích, hoa phượng nở rộ, ánh mặt trời sáng lạng soi chiếu tỏa ra nhiệt độ nóng bức.
Một chiếc xe hạng sang đỗ dưới một tòa nhà cao cấp, trước một ngôi biệt thự 2 tầng sang trọng. Phùng Lãnh Nhi nhanh chóng nhảy xuống xe chạy như bay vào trong nhà.
Cô vừa mới đạt được bằng tốt nghiệp của một ngôi trường mà cô đã theo đuổi 12 năm! Cô vội vàng muốn cho bố cô biết tin này.
Trong phòng khách rất yên lặng , ánh mặt trời xuyên qua ô cửa rơi xuống mặt đất khiến căn phòng có một màu vàng hoàng kim.
Phùng Lãnh Nhi vốn định gọi to, nhưng chợt nhớ bố cô không thích con gái con đứa mà hô to gọi nhỏ nên cô quyết định im lặng.
Từ nhỏ, bố đã là thần tượng cô sung bái, đẹp trai cao lớn, sự nghiệp thành đạt, là đối tượng mà rất nhiều các chị các cô ngưỡng mộ! Bên cạnh đó, mẹ lại có vẻ trầm mặc ít nói, đứng bên cạnh bố chói lòa khiến người ta không thể chớp mắt!
Dung mạo Phùng Lãnh Nhi phần lớn đều di truyền từ những đường nét đẹp đẽ của người bố, mẹ chỉ di truyền cho cô làn da trắng nõn và khí chất điềm tĩnh.
Quan hệ giữa cô và bố mẹ luôn rất thân thiết. Cô luôn yêu bố nhiều, tuy nhiên thời gian ông dành cho cô rất ít, cô không muốn để cho bố phải bận tâm về cô.
Hiện tại, cô bước ba bước một lên cầu thang, lòng cô vui vẻ phấn khởi. Đúng lúc Phùng Lãnh Nhi đi đến cửa phòng ngủ của bố mẹ cô, từ phòng ngủ vọng ra tiếng nam nữ! Giọng người phụ nữ không giống giọng mẹ cô . Cô tò mò nhìn hé vào bên trong, cảnh tượng trong phòng kinh khủng đến mức làm cô ngạt thở!
Chỉ thấy trên giường cha mẹ cô có thân thể trần trụi quấn lấy nhau. Cô cẩn thận nhìn vào người đàn ông trần trụi kia…… Đúng là bố cô! Mà người đàn bà đang phát ra những tiếng rên rỉ là thư kí của bố cô, là người đàn bà mà cô vẫn thường gọi là “cô Từ”
Phùng Lãnh Nhi ngạc nhiên đến thất thần, mãi đến lúc trong phòng vọng ra tiếng hai người nói chuyện cô mới sực tỉnh.
- Hữu bang, anh thật to gan, dám đem em đến nơi này, trước kia anh toàn hẹn em ở bên ngoài mà.
Từ Ý Vi hổn hển nói. Phùng Lãnh Nhi vươn đôi mắt vừa tức giận lại vừa thất vọng nhìn hai người bên trong căn phòng, cô nín thở lắng nghe, lòng bàn tay cô không ngừng đổ mồ hôi, nắm tay cô giờ đã ướt đẫm.
- Việc gì phải sợ , anh là chủ cái nhà này, huống hồ anh luôn tự do làm những gì mình thích.
Phùng Hữu Bang thản nhiên trả lời.
- Anh không sợ vợ anh biết à.
Từ Ý Vi giễu cợt ông ta, không có ý tốt hỏi.
- Cô ta biết cũng chả sao, thật ra cô ta đã sớm biết anh có người khác bên ngoài rồi.
Giọng nói của ông ta thoải mái tự nhiên như đang nói chuyện thời tiết.
Nghe được câu trả lời của bố cô, Phùng Lãnh Nhi càng trở nên sợ hãi, đây là người bố cao quý trong lòng của cô sao!
- Chỉ khổ vợ anh phải nhịn anh lâu như vậy, anh cũng thật không có lòng dạ gì cả!
Từ Ý Vi giả bộ bất bình nói.
- Cô ta có thể thế nào, công ty này tuy là của bố cô ta, nhưng nếu không có anh kinh doanh thì làm sao có quy mô lớn như hôm nay.
Phùng Hữu Bang hất tay, ông ta luôn tự coi mình là trung tâm, đối với thế lực và thủ đoạn của mình ông ta càng tự tin hơn!
- Anh ăn nói vô tình như vậy, thật sự là một kẻ vong ân phụ nghĩa mà, may mà em không phải vợ anh.
Hết chương 1