Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
. Thật đáng giận !
Phùng Lãnh Nhi thì thào mắng, tòa nhà văn phòng rộng lớn hiện chỉ còn lại một mình cô. Cô cảm thấy phẫn nộ, uể oải rồi mất phương hướng. Cô nên sớm phát hiện bố mình có gì bất thường. Cả tháng nay ông thường không có ở nhà mà cô cũng lo ngại ông sẽ hỏi về chuyện kết thân với Hàn Lan Uy nên cũng cố gắng tránh mặt ông. Nếu không mọi việc đâu ra nông nỗi này.
Nhưng hối hận, lo lắng như thế nào cũng trở nên vô ích ! Cô cảm thấy tim mình thật đau, cô không hề nghĩ đến mình bị chính người sinh ra mình bán đứng. Ông để lại cho cô một đống hỗn độn phải giải quyết, rốt cục ông muốn tổn thương cô bao nhiêu mới vừa lòng !
. Đừng sợ ! Bình tĩnh, mình nhất định phải kiên cường đứng lên.
Cô vô cùng hiểu rõ, đây không phải là lúc để khóc. Tòa nhà của tổng công ty, đất đai của bố cô bị ngân hàng thu hồi đều không sao nhưng Phùng Lãnh là ngoại lệ. Công ty này là do cô và những người bạn vất vả gầy dựng mới có qui mô ngày hôm nay. Cô không thể nhìn nó bị phá hủy ! Nhất định có biện pháp ! Cô không ngừng đi lại trong văn phòng.
Đột nhiên một bóng người hiện lên trong đầu. Thì ra anh ta đã cùng bố cô kí hợp đồng cho vay, khó trách anh ta dám lớn tiếng tuyên bố rồi cô và anh ta còn có thể sẽ gặp lại.
Cho dù có bất mãn gì với Hàn Lan Uy, Phùng Lãnh Nhi trong lòng biết rất rõ ràng Hàn Lan Uy chính là hy vọng cuối cùng của cô. Chỉ có anh mới có cách làm cho Phùng Lãnh không có ảnh hưởng gì mà tiếp tục kinh doanh. Nếu anh bằng lòng giúp cô, cô sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào anh đưa ra.
Nghĩ đến việc đã vất vả trốn tránh cả tháng nay giờ lại tự mình đến tìm anh, cô không khỏi lắc đầu cười khổ, cô cơ hồ có thể tưởng tượng vẻ mặt tràn đầy tự tin của Hàn Lan Uy. Chỉ cần nhớ tới những cảm xúc mãnh liệt, bất an và uy hiếp mà anh gây ra cho cô, cô không tránh khỏi một trận run rẩy.
Không nghĩ nhiều nữa ! Cô sửa thẳng vai, dứt khoát quyết định, mặc kệ phải trả giá như thế nào, cô tuyệt đối không để Phùng Lãnh có chuyện.
............
Ngày hôm sau, Phùng Lãnh Nhi đến công ty của Hàn Lan Uy tìm anh.
Vì buổi gặp gỡ hôm nay, cô cố ý mặc một bộ trang phục màu xám, không trang điểm quá đậm còn mang một đôi giày cao vừa phải, làm cho mình có vẻ thật thanh nhã. Thời điểm hiện tại, có lẽ đơn giản sẽ thu lại được hiệu quả cao.
. Tiểu thư, xin làm phiền, tôi đến tìm Hàn tổng.
Phùng Lãnh Nhi nói với nhân viên tiếp tân.
. Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ ?
Nhân viên tiếp tân hỏi.
. Không có. Nhưng cô chỉ cần báo có Phùng Lãnh Nhi đến tìm, anh ta lập tức sẽ gặp tôi.
Nhân viên tiếp tân bán tín bán nghi nhưng vẫn nhấc điện thoại gọi nội bộ.
Chỉ trong chốc lát, nhân viên tiếp tân khách khí nói
. Phùng tiểu thư, Hàn tổng mời cô lên tầng 12, anh ấy ở văn phòng chờ cô.
Phùng Lãnh Nhi nghe vậy không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhanh chóng đi đến thang máy, càng lúc càng có nhiều người chăm chú nhìn cô, chuyện này cũng khó tránh, mới hôm qua cô cùng bố đã trở thành tin tức tiêu đề của các tờ báo và tivi, cô trở thành chuyện trà dư tửu hậu của tất cả mọi người. Mà tất cả những chuyện này đều do người bố tài giỏi của cô ban tặng.
Cô đi đến trước cửa văn phòng Hàn Lan Uy, dùng sức hít một hơi thật sâu, hai tay căng thẳng nắm chặt. Trời đất ! Cô chưa từng có hành động ấu trĩ như vậy, cô tự giễu mình sau đó đưa tay lên gõ cửa thật mạnh.
. Mời vào !
Giọng nam trầm thấp truyền ra.Phùng Lãnh Nhi đem hết khả năng để có thể ngẩng cao đầu đi vào.
Hàn Lan Uy ngồi phía sau bàn làm việc, hai tay thoải mái đặt phía sau gáy, khi thấy cô vào liền chỉnh lại bộ dáng nghiêm chỉnh nhưng chỉ có đôi mắt lợi hại như chim ưng là toát ra ra vẻ nguy hiểm.
. Tự nhiên ngồi, không cần quá câu nệ.
Anh nói thoải mái, ánh mắt đảo qua váy ngắn để lộ đôi chân ngà ngọc của cô.
Phùng Lãnh Nhi đến ngồi xuống trước mặt anh, không được tự nhiên mà hít một hơi, sau đó nâng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời kia.
. Tôi nghĩ anh đã biết lý do vì sao tôi đến đây ?
. Sao lại biết được ? Em không ngại nói rõ một chút chứ ?
Hàn Lan Uy nhìn cô tràn ngập thú vị. Anh là cố ý muốn làm khó cô ! Phùng Lãnh Nhi oán hận cắn răng nghĩ.
. Anh định xử lý Phùng Lãnh như thế nào ?
Cô lên tiếng hỏi, đôi mắt xinh đẹp tóe ra hào quang.
. Đương nhiên là tiếp quản nó, rồi đem nó hợp nhất với Uy Hàn.
. Anh không thể làm như vậy !
Hàn Lan Uy từ chối cho ý kiến, nhướng cao mày
. Tôi không hiểu vì sao tôi không thể làm vậy ! Căn cứ theo điều khoản trong hợp đồng, Phùng Lãnh thuộc về chúng tôi, chúng tôi có quyền phải không ?
. Hàn tổng, anh có thể buông tha cho Phùng Lãnh được không, có thể cho nó quyền độc lập kinh doanh được không ?
Phùng Lãnh Nhi lúc này như suýt mất lý trí liều lĩnh đề nghị.
. Em có biết mình đang nói gì không? Tôi nghĩ là em biết rất rõ, ngân hàng không bao giờ chịu làm ăn lỗ.
. Tôi biết ! Xin anh hãy nghe tôi nói, trên nguyên tắc anh đúng là người sở hữu Phùng Lãnh, nhưng tôi hy vọng anh có thể giữ nguyên cấu trúc cùng các nhân viên của Phùng Lãnh.
Hàn Lan Uy nhíu nhíu mày, cảm thấy không hài lòng nhìn cô chằm chằm.
. Ôi… anh cũng biết, Phùng Lãnh là do tôi và bạn bè cùng thành lập, tôi không thể để anh hợp nhất nó với Uy Hàn, điều này đối với tôi không công bằng.
Phùng Lãnh Nhi cố nói để làm anh động lòng.
. Em không còn là cổ đông nên không được can dự vào việc của Phùng Lãnh.
Hàn Lan Uy nhếch môi, thâm trầm nói. Phùng Lãnh Nhi khẩn trương gật đầu, hai tay không ngừng nắm chặt vặn xoắn.
. Những điều em nói đều không phù hợp với lợi ích của công ty, dù sao Phùng Lãnh hợp nhất với Uy Hàn sẽ tốt hơn nhiều, lại tránh được việc cạnh tranh trên thị trường do hai công ty cùng làm về máy tính.
Phùng Lãnh Nhi cắn chặt môi, cầu xin Hàn Lan Uy
. Coi như tôi cầu xin anh ! Hàn tổng, Phùng Lãnh đối với tôi có ý nghĩa rất lớn, tôi tình nguyện làm mọi chuyện vì nó.
Nói xong mắt cô hạ thấp, căn bản không dám nhìn thẳng Hàn Lan Uy. Từ trước đến nay cô muốn gì là phải có, mọi người đều phải theo ý cô để khiến cô vui, cô chưa từng hạ thấp giọng cầu xin ai bao giờ.
Bỗng nhiên Hàn Lan Uy đứng lên tiến về phía cô. Anh đến trước mặt cô, chậm rãi hạ người xuống, lấy một tay nâng cằm cô lên làm cho cô nhìn thẳng vào mặt anh.
. Vì Phùng Lãnh, em thực sự đồng ý làm bất cứ chuyện gì ?
Đôi mắt âm trầm của anh khóa chặt hai mắt của cô. Phùng Lãnh Nhi cảm thấy mình đang lạc sâu vào đôi mắt của anh, mông lung gật đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, đôi mắt hiện lên vẻ mê ly.
Vẻ thâm trầm trong mắt Hàn Lan Uy nảy lên, đứng trước khuôn mặt tuyệt mỹ của Phùng Lãnh Nhi, anh cảm thấy hạ thân mình căng thẳng, mãnh liệt khiêu chiến sự tự chủ của anh.
. Tôi có thể hứa với em, nhưng em cũng phải đáp ứng với tôi một điều kiện.
Anh tì người vào bàn, giọng nói khàn khàn, bàn tay đang giữ cằm khẽ ve vuốt hai má trắng nõn của cô.
. Điều kiện gì ?
. Em phải là bạn gái của tôi.
Phùng Lãnh Nhi cô không hiểu tại sao Hàn Lan Uy lại muốn cô làm bạn gái anh ta nhưng cô không thể hỏi bởi vì là cô cầu xin anh ta, nếu hỏi ra không chừng anh ta sẽ từ chối, cô không muốn Phùng Lãnh bị mất. Làm bạn gái thôi mà.
. Tôi cần một người bạn gái tháp tùng tôi tham dự các buổi tiệc tùng, giúp tôi nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của giới thượng lưu Đài Bắc.
. Chỉ đơn giản như vậy thôi sao ?
Phùng Lãnh Nhi nghi hoặc hỏi lại.
Hàn Lan Uy lấy ngón tay cái vờn quanh môi dưới của cô, đôi mắt rõ ràng càng thâm trầm.
. Ở Mỹ, bạn gái phục vụ tất cả các nhu cầu bao gồm cả thân thể !
Anh kề tai cô nói nhẹ nhàng. Bỗng dưng Phùng Lãnh Nhi hoàn toàn tỉnh táo, cô tránh khỏi bàn tay của Hàn Lan Uy, hừ khẽ nói.
. Cái đó phải gọi là người tình ngắn hạn.
Hết chương 14