Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cơn mưa to đã dần dần nhỏ lại, sắc trời thế nhưng vẫn âm trầm như trước. Từng cụm mây đen che khuất ánh mặt trời đến không còn một kẽ hở.
Phản quân chém giết nhau đã tròn một ngày đêm, ai nấy đều tinh bì lực tẫn, nhưng mà thành quả thắng lợi đã gần ngay trước mắt, khiến bọn họ tạm thời quên mất mệt mỏi, anh dũng tiến công không ngừng.
Trên một sườn núi vắng vẻ ở ngoài Hoàng cung, Minh Vinh vốn đang bị trọng thương gần chết cùng với Địch Dật Chi thất tung bấy lâu nay lại đang đứng ở nơi đấy, lo lắng mà trông về phía Hoàng cung ở xa xa.
Địch thái phó dù sao cũng là một văn nhân, lúc này hơi có chút thiếu kiên nhẫn, y quay đầu lại nhìn Thục Xuyên vương khí định thần nhàn đang đứng cách đó không xa, phía sau còn có những thủ hạ của hắn và một số lão thần khác, càng nhìn càng ấm ức, chiến sự trong cấm cung đang hừng hực thế kia, bọn họ sao có thể đứng ở đây xem cuộc vui được chứ?
Y thật ra đã đoán đúng, Tiêu Sơ Lâu quả thật là đang xem kịch.
Tuy rằng Thục Xuyên chính là đồng minh của Diệu điện hạ, nhưng dù sao trong cung hiện giờ đang là đấu tranh quyền lực của nội bộ Hoàng thất Đông Huyền, cho dù hắn và Huyền Lăng Diệu có quan hệ với nhau, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà đem Thục Xuyên quân vào náo loạn bên trong được.
Làm Vương của Thục Xuyên, hắn trước hếtphải đặt lợi ích của Thục Xuyên lên hàng đầu.
Địch Dật Chi lo lắng mà đi qua đi lại, nói thêm lần nữa: “Tiêu vương gia…”
Tiêu Sơ Lâu cũng không động đậy gì: “Chờ một chút.”
“Nhưng…” Còn chưa nói xong, tay áo đã bị người kéo kéo một chút, vừa quay đầu lại đã thấy Minh Vinh đang lắc đầu với y. Vị “tiền” thống lĩnh Ngự lâm quân này, vẻ mặt tuy trầm mặc nhưng nhãn thần lại sáng rực lên mà nhìn một nhóm người mặc đồ đen dưới sườn núi.
Địch Dật Chi theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, cách đó không xa là một vạn người hoành thất thụ bát (ngổn ngang lộn xộn), đông oai tây đảo (nghiêng trái nghiêng phải), quần áo tả tơi, trông rất giống với… “Nông dân công.” (nông dân + công nhân)
Nhìn cái đám này, thái phó đại nhân phải vất vả lắm mới miễn cưỡng áp xuống được lửa giận đang bắt đầu dấy lên: “Đây là quân đoàn trong truyền thuyết, vương bài quân đánh cho ‘Hoành hành’ của Tây Sở đến tàn phế, lấy ba vạn người truy đuổi bốn mươi vạn đại quân của Tây Sở tè ra quần, được xưng là thần thoại — Kẻ Hủy Diệt sao?! Rõ ràng chỉ là một đám…”
Lưu manh côn đồ và nạn dân a!
Tuy rằng mấy chữ cuối cùng y không dám nói ra, nhưng bất kỳ người nào thấy cảnh tượng trước mắt này, e rằng cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
Một nhóm người vừa đông vừa đen ở dưới sười núi tập hợp lại, nghiêng ngả líu ríu nói chuyện không ngừng, nước bọt văng tung tóe, có đứng, có ngồi, có dựa, có nằm, còn có ngủ nữa chứ!
Cái hình dáng như vậy cũng còn miễn cưỡng chấp nhận được đi, vậy mà quân đoàn vương bài này cư nhiên ngay cả một bộ quân phục cũng không có! Ăn mặc lộn xộn rách rưới, không biết là chôm được vải bố của nhà dân nào may thành y phục nữa, nói dân chạy nạn là còn coi trọng bọn họ đó, chứ cái này quả thật không khác gì một đám khất cái.
Tiêu vương gia, người là bang chủ Cái Bang sao? =))
Khóe miệng Địch Dật Chi run rẩy không ngừng, y căm tức nhìn Tiêu Sơ Lâu, dù gì cũng là một đại tông sư, như thế này… Thế này là sao chứ!
Tựa hồ cách đó không xa có một “tên khất cái” chú ý tới thần tình bi phẫn của thái phó đại nhân, quay đầu lại đón ánh mắt của y, nhếch miệng ngây ngốc cười, còn lộ ra hàm răng bị người đánh rụng mất một cái tiểu bạch nha nữa chứ…
Địch Dật Chi quả thật rất muốn ngất cho rồi.
Chỉ bằng cái đám ô hợp này, y thật không rõ, tám năm trước đại quân Tây Sở làm thế nào vô dụng đến vậy, binh bại như núi mà bỏ chạy cơ chứ?
Minh Vinh nhưng lại mang một vẻ mặt phức tạp, hắn cũng không rõ quân đoàn Kẻ Hủy Diệt mà hắn luôn kính phục cư nhiên lại có dáng dấp quỷ dị như vậy. Thế nhưng thân là một quân nhân nên suy nghĩ cũng khác với Địch Dật Chi, từ trên người của những nông dân công không hề có quân kỷ và khí thế này, Minh Vinh vẫn mẫn cảm mà đánh hơi được một tia huyết khí dũng mãnh đang ẩn nấp đâu đó trong xương tủy.
Đột nhiên, bầu trời ở phía xa chợt bùng lên một tia sáng. Đó là bầu trời ở phía trên Phượng Tê cung, pháo hoa rực rỡ hướng thẳng lên trời cao, trên màn trời âm trầm tỏa sáng cả một góc.
Lúc này, Thục Xuyên vương đang thong dong ưu nhã bỗng thu lại thần tình của mình, vẻ mặt trở nên lãnh liệt hẳn lên… đó chính là tín hiệu của Trần lão và đội đột kích một trăm người từ trong cung truyền đến — Hành động đã thành công!
Minh Vinh và Địch Dật Chi cũng biết tín hiệu này là ý gì, trong lòng không khỏi một trận kích động. Nước cờ ấy đối với Diệu điện hạ mà nói là vô cùng trọng yếu, nếu Hoàng hậu ra tay trước một bước mà bức Thụy Đế lập Hoàng trừ, như vậy Đại hoàng tử liền chiếm được lập trường vì đại nghĩa, còn phe mình sẽ chân chính trở thành phản tặc, danh bất chính ngôn bất thuận, người người đều phải chết!
Nhưng mà một trăm tên sát thủ che mặt kia… Lại thành công sao?!
Khuôn mặt Tiêu Sơ Lâu trầm tĩnh mà nghiêm nghị, hắn đi về phía dưới chân núi hai bước, ngưng mắt nhìn một vạn quân Kẻ Hủy Diệt kia, giơ hai tay lên, rồi nhẹ nhàng buông xuống.
Chỉ một thoáng, toàn bộ sườn núi phía trước đang còn hỗn loạn ầm ĩ bỗng im thin thít.
Đứng dậy, tập hợp, xếp hàng, nghỉ, nghiêm.
Động tác đều nhịp, bọn họ tập hợp đủ một vạn người, giờ khắc này dường như đã hợp lại làm một.
Tất cả xong xuôi chỉ trong vòng hai giây, trong đó thậm chí còn có một người thủ lĩnh bắt đầu gọi tên quân hào, những tên gia hỏa thoạt nhìn giống nông dân và khất cái này, thoáng chốc đã bỏ xuống một thân lưu manh côn đồ của mình, trầm mặc mà nhìn Tiêu Sơ Lâu, chờ đợi quân vương duy nhất của bọ họ truyền đạt mệnh lệnh.
Một cổ khí thế sát phạt trong sự trầm mặc vắng lặng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tùy tiện bộc phát.
Từ quân du côn biến thành quân đoàn thần thoại, vậy mà ngay cả một khắc giao thời cũng không có!
Minh Vinh và Địch Dật Chi khiếp sợ nhìn những người này, tròng mắt cả kinh của thái phó đại nhân đều sắp rơi xuống đất cả.
Cảm nhận được một cổ áp lực đập vào mặt mình, Minh Vinh ngược lại rất hưng phấn, còn Địch Dật Chi chưa bao giờ am hiểu võ nghệ lại bị cổ khí thế này áp đến hầu như sắp hít thở không thông, y lui về phía sau hai bước mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
Quả thật là khủng khiếp!
Minh Vinh gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn tự giễu mà nhếch lên khóe miệng, bỗng nhiên nghĩ lại, so với vương bài quân chân chính này, Ngự lâm quân và Cấm vệ quân mới thật là một đám nông binh thổ phỉ. Sợ là xem khắp toàn Đông Huyền, e rằng cũng chỉ có Đằng Long quân do Bắc Đường Ngang suất lĩnh mới có thể đấu với quân đội thần thoại này mà thôi.
Địch thái phó thở dài thật sâu, y sẽ không bởi vì những người này không mặc quân phục mà cười nhạo nữa, bây giờ thì y mới biết, Thục Xuyên quân bất quá chỉ muốn cải trang để tiến nhập Đông Huyền một cách thần không biết quỷ không hay mà thôi.
Tiêu vương gia cũng không nói những lời khích lệ nhân tâm vô ích làm chi nữa, hắn chỉ chỉ vào Hoàng thành cấm cung đang nổi lên khói lửa hỗn loạn kia, khinh khinh phiêu phiêu mà nói một câu: “Anh em, đi theo các em nhỏ Phục Long quân gì đấy vui đùa chút đi.”
Đi ra chiến trường chém giết nhau mà gọi là vui đùa chút sao?
Minh Vinh cười khổ cùng Địch Dật Chi liếc mắt nhìn nhau, lời nói tuy có chút hời hợt, nhưng trong đó lại lộ ra một loại khí phách cùng tự tin không gì sánh được, e rằng toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có Tiêu Sơ Lâu mới có thể ra mệnh lệnh kiểu đó với Kẻ Hủy Diệt mà thôi.
Nhưng mà quân đoàn Kẻ Hủy Diệu cư nhiên cũng không thèm trả lời lấy một câu, cho dù là hai chữ “Tuân mệnh.”. Phản ứng duy nhất của quân đoàn thần thoại cao ngạo này, chẳng qua chỉ là một trận cười nhẹ.
Bọn họ đang cười.
Cư nhiên đang cười?!
Tiếng cười trầm thấp nho nhỏ ấy lại làm cho hai người đường đường là thống lĩnh đại nhân và thái phó đại nhân bỗng nhiên phát lạnh cả lên.
Đây là một loại ngạo nhiên đạm bạc, khinh thường tất cả. Đây không phải là sự tự cao tự đại của một kiêu binh hãn tướng, mà là khí phách sau mấy chục năm qua ở trên chiến trường thử thách sinh tử, bách kiếp dư sinh! (Bách kiếp = 100 kiếp, dư sinh = sống sót sau chiến tranh)
Hoa Lâm Hạo dưới mệnh lệnh của Tiêu vương gia mà bước ra khỏi hàng, trên mặt y cũng mang theo dáng dấp tươi cười đầy quỷ dị cùng hưng phấn, nghiêm nghị hô lên bốn chữ: “Hướng đông, xuất phát!”
Ngay sau đó, vạn người đồng thời quay về bên trái, bước đều.
Trong nháy mắt, tiếng bước chân đều nhịp dường như chấn động mà lung lay cả sườn núi, những con ngựa cao to ẩn núp trong sơn lâm đều bị tiếng động vang rền ấy dẫn dắt ra, vô số tước điểu vì hoảng sợ mà bay tứ tán.
Ngay khi quân đoàn Kẻ Hủy Diệt lẳng lặng xuất hiện ở cấm cung trong Đông Huyền đế đô, phía bên kia, Diệu điện hạ đã chỉ huy Ngự lâm quân tiến về cổng phía Tây của đế đô, hội hợp cùng với một người mà tuyệt đối sẽ khiến cho Đại hoàng tử không tưởng tượng được.
Hoàng tử điện hạ một thân quân trang đen sẫm, cao cao ngồi trên lưng ngựa, tóc dài đen như mực tung bay dưới trận cuồng phong, thổi bay cả một thân phòng trần mệt mỏi. Y kéo cương ngựa, chậm rãi nghênh đón nam nhân đang đứng đối diện cùng với ba trăm thân binh củng vệ của mình. Thường Bùi đứng bên cạnh y, kích động mà nhìn nam nhân như quân thần ở trước mắt.
Toàn thân nam nhân được một chiếc áo giáp bạc bọc lấy, sống lưng thẳng tắp, giữa đôi mày kiếm còn mang theo vẻ phong sương, cả người tựa như một thanh lợi kiếm có thể sẵn sàng rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Ba trăm người đi theo hắn lặng lẽ xuống ngựa, chỉnh tề nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Tham kiến Diệu điện hạ!”
“Bắc Đường, không cần đa lễ.” Được nhìn thấy vị hảo hữu trung thần đáng tin cậy này, trên gương mặt trầm ngưng của Huyền Lăng Diệu liền lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa.
Bắc Đường Ngang ngưỡng đầu nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Diệu điện hạ, thời gian trôi nhanh cứ như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã rất nhiều năm rồi, hắn rốt cuộc cũng quay về đây, vẫn như trước mà đứng bên cạnh y, không cần biết ở phía trước có cái gì đang chờ đợi bọn họ, vô luận là tự đầu la võng (tự chui đầu vào lưới) hay là phong quang đại thắng, Bắc Đường Ngang hắn cũng sẽ không bao giờ lùi bước.
Lần này Bắc Đường Ngang không tuân theo thánh chỉ, tự ý ly khai Hổ Khẩu quan, nguyên nhân trọng yếu nhất đương nhiên là vì Diệu điện hạ cần hắn, ngoài ra còn có một nguyên nhân khiến hắn cực kỳ yên tâm, đó là đã biết Diệu điện hạ đã cùng Thục Xuyên vương làm đồng minh, cùng nhau thực hiện kế hoạch.
Chủ soái của Thục Xuyên Tiêu vương phủ, đệ nhất tướng lĩnh – Lãng Phong.
Tên này đối với đại đa số tướng lĩnh trong thiên hạ mà nói là cực kỳ có danh tiếng, tựa như tiếng sấm bên tai, đương nhiên cũng bao gồm cả Bắc Đường Ngang. Hiếm có ai biết rằng, tám năm trước trong trận chiến Thục đạo quan ấy, Lãng Phong chính là người chỉ huy tiền tuyến của quân đoàn Kẻ Hủy Diệt.
Trước đó không lâu, Lãng Phong đã mang theo ba trăm Kẻ Hủy Diệt cùng với một cây quân kỳ đi tới Hổ Khẩu quan, cùng hắn thương lượng kế hoạch “đánh tráo”. Biên cảnh sẽ do Đằng Long quân và Kẻ Hủy Diệt phô trương thanh thế cùng phòng thủ, còn Bắc Đường Ngang thì len lén mang theo ba trăm thân binh của mình hỏa tốc chạy về đế đô.
Lấy uy tín của Bắc Đường Ngang và Đằng Long quân, cũng đủ để huy lệnh toàn bộ Ngự lâm quân và Cấm vệ quân trong kinh thành, đồng thời uy hiếp toàn bộ bọn phản quân kia. Đương nhiên, nếu muốn đánh bại hết bọn phản quân ấy, đành phải dựa vào hai vạn Ngự lâm quân của mình và một vạn Kẻ Hủy Diệt đang âm thầm đột nhập của Thục Xuyên mà thôi.
Có thể việc này sẽ khiến những người khác còn có tâm nghi kỵ, dù sao thân cũng là quân của Thục Xuyên, lại chạy đến Đông Huyền giúp người thủ thành, còn khiến danh tướng quan trọng nhất của Đông Huyền mạo hiểm chống lại thánh chỉ, một vạn Kẻ Hủy Diệt cũng đủ để uy hiếp bất cứ tòa hùng thành nào lúc bấy giờ lại lén lén lút lút mà tiến vào Đông Huyền đế đô, đây là có ý gì?
Nhưng mà Bắc Đường Ngang lại biết rõ rõ ràng ràng, Tiêu vương gia làm như vậy, cũng chẳng khác gì muốn đem Thục Xuyên hư hư thực thực mà phơi bày ra trước mặt mình và Diệu điện hạ.
Thục Xuyên vương cùng với tam đại thống lĩnh Phong Hoa Tuyết không có ở Thục Xuyên, thậm chí vương bài quân vốn không có nhiều lắm cũng đã điều đi hết một phần ba, nếu tin tức này bị lộ ra ngoài, e rằng nơi loạn lên trước hết chính là Thục Xuyên chứ chẳng chơi.
Đây, cũng chính là thành ý của Tiêu vương gia dành cho Đông Huyền rồi.
Đột nhiên —
Trên không trung của Hoàng thành bỗng nở rộ lên một đóa pháo hoa thật lớn.
Huyền Lăng Diệu chợt ngẩng đầu, giương giọng nói: “Là tín hiệu của Sơ Lâu, Ngự lâm quân, theo ta tiến cung!”
Mọi người nhất tề đáp lời, thanh âm vang dội.
Pháo hoa rực rỡ chậm rãi tiêu tán trong mắt Diệu điện hạ, sườn mặt y bỗng nhiên trở nên lãnh tuấn mà cường ngạnh, giơ cao tay phải lên, tựa như một thanh đao mà chém xuống.
Thủ thế vừa hạ, toàn bộ quân đội trong cơn cuồng phong liền giục ngựa lao nhanh, tựa như một cổ cương thiết hồng lưu (dòng nước lũ kiên cường) chưa từng có từ trước đến nay mà hướng về phía đế đô đầy khói lửa.