Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoành Nguyên cung tọa lạc ở bên trái Hoàng cung, thanh u trữ tĩnh, hồ quang thủy sắc, quả thật là một nơi rất thích hợp để bảo dưỡng thân tâm.
Thân thể của lão Thái thượng hoàng càng ngày càng suy yếu, bất quá tinh thần vẫn còn rất sáng sủa. Mùa đông, khí hậu dần dần chuyển lạnh, bên hồ cũng thiếu đi vài chú chim nhỏ ngày thường thích ở trong sân phơi nắng, đùa giỡn líu lo. Mỗi ngày sau giờ ngọ, Diệu đế bệ hạ đều tới đây vấn an, bồi lão nhân gia chơi cờ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trong viện có một cây cổ thụ tham thiên (chọc trời) rất lớn, thân cây thô tráng, e rằng cũng cần phải có ba người mới có thể ôm hết được, cây đại thụ này không biết đã sừng sững đứng ở đây bao nhiêu năm rồi, trải qua bao ngày sương gió, vỏ cây khô cằn lấp đầy những vết tích của năm tháng, vào đông, thân cây trơ trụi càng thêm hết sức tiêu điều. Thế nhưng một gốc cổ thụ già nua như thế lại vì Hoành Nguyên cung che mưa che nắng, hệt như một người khổng lồ đang dốc lòng thủ hộ chốn tĩnh mịch thanh u này.
Quân vương một thân long bào ngồi ngay ngắn trước thạch bàn, trong tay vân vê một viên bạch tử (cờ trắng) óng ánh mườn mượt, tựa hồ như đang suy xét gì đó.
Thái thượng hoàng thản nhiên ngồi ở đối diện, hai chân được phủ một tấm chăn lông, đạm đạm nói: “Thế nào?”
Quân vương buông xuống con cờ, không chút nào để ý bạch tử trên bàn cờ bằng ngọc đã bị một mảng lớn hắc tử vây quanh, khe khẽ cười nói: “Phụ hoàng tinh trạm (tinh thông) kỳ nghệ, trẫm tự quý bất như.” (tự quý bất như: tự thẹn với bản thân)
Thuận tay hạ xuống một quân cờ, Thái thượng hoàng khẽ nâng lên mí mắt, có thâm ý mà nhìn nhi tử của mình, thản nhiên nói: “Kỳ nghệ tinh trạm là một chuyện, có chuyên tâm hay không lại là một chuyện khác, bàn cờ cũng giống như trên chiến trường, thử hỏi một vị tướng lĩnh trong lòng có tâm tư khác thì làm sao có thể chuyên tâm mà đánh bại địch quân?”
Bàn tay đang cầm quân cờ của Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên khựng lại, kinh ngạc mà đưa mắt nhìn phụ hoàng của mình, trên hai gò má thương lão (già nua) của đối phương lại không có chút nào vẫn đục, chỉ có duệ trí và thông thấu (thông suốt thấu hiểu) của một người từng trải mà thôi.
Quân vương cười khổ nói: “Quả thật không thể giấu được phụ hoàng.”
Thái thượng hoàng thở dài, chậm rãi đứng lên vỗ vỗ bờ vai y, đi tới bên điểu giá tiện tay cho chim ăn, lơ đãng hỏi: “Có người nói ngươi không muốn lập hậu, còn đem những đại thần gián ngôn (khuyên giải) ra mắng một trận?”
“Không sai.” Huyền Lăng Diệu thần sắc đạm nhiên, tựa hồ đã sớm đoán trước được câu hỏi.
“Vì sao?” Thái thượng hoàng quay đầu liếc nhìn y, cái nhìn ấy dường như có thể nhìn thấu được sâu trong nội tâm của Hoàng đế bệ hạ, sau một cái chớp mắt liền dời đi chỗ khác.
Huyền Lăng Diệu thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc cũng tới rồi.
“Trẫm vừa mới đăng cơ, quốc sự bất ổn, việc lập Hậu có thể tạm hoãn vài năm nữa.”
“Tạm hoãn?” Thái thượng hoàng khẽ giương mi đầu, “Còn muốn mấy năm nữa? Ngươi cũng đã lớn rồi, hiện giờ còn chưa có con nối dòng a! Tần phi trong cung cũng ít, ngươi nếu không thích thì cứ nạp thêm vào.”
Huyền Lăng Diệu nhíu mày, cũng không đáp lời. Các đại thần nêu ý kiến, y có thể mắng, có thể khiển trách, có thể bác bỏ, thế nhưng đối diện là phụ thân mình, cho dù mình có là thiên tử đi nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, nghe lời dạy bảo mà thôi. Lão nhân gia nói mệt rồi, còn muốn bưng một chén trà lên nhuận nhuận hầu, uống xong lại tiếp tục nói.
Đương nhiên, nghe là một chuyện, có làm hay không lại là một chuyện khác a.
Thái thượng hoàng xem thấu tâm tư của y, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tươi cười, nếp nhăn dồn vào một chỗ, lại quỷ dị đến mức khiến Huyền Lăng Diệu thấy phát lạnh.
“… Ngươi kiên trì không lập Hậu, là vì trong lòng có người rồi đúng không?”
Nghe nói như thế, Hoàng đế bệ hạ thật không biết nên làm ra biểu tình gì nữa, cứ tựa như một chiếc bánh bao thuần khiết, bất động thanh sắc.
Thái thượng hoàng chăm chú nhìn y, mãi đến khi khiến Huyền Lăng Diệu không được tự nhiên mà khụ khụ vài tiếng, mới chậm rãi phun thêm một câu như sấm sét: “Người này… Là Tiêu vương gia.”
Đây không phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Sắc mặt đạm nhiên của Diệu bệ hạ rốt cuộc cũng thay đổi, đôi môi mỏng manh khẽ mím lại, chỉ trong chốc lát liền hỏi: “Phụ hoàng, khi nào thì nhìn ra được?”
Tuy rằng Thái thượng hoàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng trong lòng vẫn mong có thể nghe được một câu phản bác nào đó, ấy vậy mà Huyền Lăng Diệu lại mặc nhận vô nghi (thừa nhận không nghi ngờ), đánh vỡ kỳ vọng của ông.
Thái thượng hoàng hừ lạnh một tiếng, có chút mất hứng nói: “Tri tử mạc nhược phụ (rõ con chỉ có cha), nhãn thần ngươi nhìn Thục Xuyên vương có thể giấu được người khác, làm sao có thể qua mắt được phụ hoàng ngươi?”
“Không dám gạt phụ hoàng, việc này thật sự ảnh hưởng quá nhiều, ta và Sơ Lâu cũng không muốn nói ra.” Huyền Lăng Diệu lại cười khổ nói, “Chỉ là việc lập hậu…”
Chú ý tới tự xưng của Hoàng đế từ “Trẫm” biến thành “ta”, Thái thượng hoàng chăm chú nhìn vào đôi mắt của nhi tử mình, thấy được sự chấp nhất kiên cường ở trong đấy, âm thầm thở dài một tiếng.
“Trong lòng ngươi yêu ai cũng được, gia thế có tốt hay không cũng không sao, là nam hay nữ đều được, thế nhưng…”
Huyền Lăng Diệu khẽ rùng mình, đằng sau “Thế nhưng” mới là trọng điểm a.
Quả nhiên, Thái thượng hoàng thu lại thần sắc thản nhiên của mình, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoàng đế, chậm rãi nói rõ từng chữ từng câu: “Bệ hạ, ngươi đừng quên, từ sau cuộc bình loạn lần trước, huyết mạch hậu duệ của Hoàng thất Đông Huyền ta cũng chỉ còn lại Linh Gia và ngươi thôi, mà Linh Gia dù sao cũng là nữ nhi, vì vậy chân chính có thể kéo dài huyết thống của Hoàng thất Đông Huyền cũng chỉ còn một mình ngươi!”
Huyền Lăng Diệu mím môi, trầm mặc không nói được lời nào.
Thái thượng hoàng thở dài một tiếng, nhẫn thần bỗng nhiên trở nên duệ lợi: “Phụ hoàng biết trong lòng ngươi vẫn còn muốn thống nhất thiên hạ, thế nhưng phụ hoàng đã già rồi, nói không chừng một ngày nào đó vừa ngủ liền đến miền Tây Phương cực lạc tìm mẫu thân ngươi, tương lai không ai biết trước được, còn hơn cái chuyện nhất thống thiên hạ xa vời gì đấy, quan trọng nhất vẫn là phải kéo dài hương hỏa của Huyền gia ta a! Phụ hoàng càng ngày càng già, kết quả là tóc bạc tiễn tóc đen, chỉ còn lại ngươi một đứa con trai, ngươi còn muốn để ta chết không nhắm mắt hay sao?!”
Lời này quả thật như một mũi khoan! Nói xong lời cuối cùng đã là thanh sắc câu lệ, tự tự châu tâm, đâm thẳng vào tim Huyền Lăng Diệu. Y nhớ tới ngày đó ở Phượng Tê cung, Hoàng hậu quyết tuyệt tự sát, trưởng hoàng tử và Tam đệ chết thảm, còn có nhãn thần cực kỳ bi thương, hầu như khiến y không thở nổi của phụ hoàng.
“Phụ hoàng!”
Hoàng đế bệ hạ dưới ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng bi ai của phụ thân mình mà đại kinh thất sắc, nhịn không được liền tiến lên cầm lấy bàn tay gầy gò đầy nếp nhăn của đối phương, nhìn mái tóc hoa râm của người — nguyên lai cũng không biết từ lúc nào, có lẽ là vào cái đêm lôi vũ đẫm máu ấy, dường như người đã trong một đêm mà càng thương lão hơn.
Huyền Lăng Diệu lúc này mới hết sức thanh tỉnh mà nhận rõ một việc, phụ thân của y đã không còn là Thụy Đế bệ hạ bạc nhược vì y che mưa che gió thời thơ ấu nữa…
Phụ thân trước mắt chỉ là một lão nhân tương hành tự mộc, nhật bạc tây sơn (*), một chân đã bước vào quan tài thì chân còn lại bất cứ lúc nào cũng có thể bước theo.
(*) Tương hành tự mộc: sắp vào quan tài. Nhật bạc tây sơn: mặt trời sắp lặn.
Quan quả cô độc!
Lão mà vô thê là quan. Không người thân cận là quả. Tang mẫu độc tồn (ko cha ko mẹ) là cô. Lão mà vô tử là độc!
(Quan là góa vợ, ko có vợ. Quả là nhạt nhẽo, vô vị. Cô trong cô nhi, cô đơn. Độc là duy nhất, đơn độc)
Tựa như cây lão thụ trong viện ấy, dần dần tiêu tán sinh lực, nói không chừng một ngày nào đó, dưới cơn giông tố cũng sẽ bất chợt đổ sập xuống.
Diệu đế bệ hạ bi ai nhớ tới ngày ấy mình đứng trước Hoàng lăng, lưu thủy thê lương, gió thu hiu quạnh.
Phụ hoàng bước vào rồi, thì lúc nào sẽ đến phiên y đây?
Thái thượng hoàng mắt thấy nhi tử mình dao động, liền nện thêm một búa nữa: “Phụ hoàng biết ngươi từ trước đến nay luôn hiếu thuận, việc này vốn cũng không gấp, thế nhưng ngươi cũng nên biết, hôm nay tam thiên đại thế, Thục Xuyên và Đông Huyền kết minh, Tây Sở đương nhiên sẽ cảm thấy bị uy hiếp, chiến tranh hết sức căng thẳng. Cho dù thiết kỵ vô địch của Tây Sở có lợi hại như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng địch nổi chúng ta, lần này, đối với Tây Sở mà nói, muốn thu được thắng lợi chỉ có một biện pháp đơn giản nhất!”
Đôi mắt hồn trọc (vẩn đục) của vị lão giả sắp bước vào quan tài này bỗng nhiên lóe lên một tia tinh quang: “Đó chính là — ám sát ngươi!”
“Bởi vì Hoàng thất Đông Huyền không có người thừa kế!”
Đôi đồng tử đen láy của Diệu đế bệ hạ chợt thít chặt lại.
Đạo lý này quả thật rất đơn giản, chỉ cần mình chết, phụ hoàng càng không có khả năng chịu đựng hết nỗi thống khổ tam tử tử tuyệt (3 con đều chết) lúc tuổi già, công chúa còn sót lại của Hoàng thất cũng không hề có uy tín, chỉ có thể trở thành bàn đạp cho bọn loạn đảng và những thế gia có dã tâm tranh chấp đoạt quyền mà thôi.
Đến lúc đó, Đông Huyền như rắn mất đầu, mà minh ước với Thục Xuyên cũng sẽ vì cái chết của y mà hóa thành một lời nói suông!
Toàn bộ quốc gia chắc chắn sẽ rời vào cuộc hỗn chiến tứ phân ngũ liệt, mà một nước có dã tâm bừng bừng như Tây Sở tất sẽ đem thiết kỵ tiến đánh, khiến Đông Huyền rơi vào kết cục tất tử.
Nghĩ tới đây, trái tim Huyền Lăng Diệu bỗng thít chặt lại, chờ y hồi phục tinh thần, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Y nhẹ thở một hơi, nhanh chóng trấn định xuống, ngẩng đầu nhìn phụ thân, trầm giọng nói: “Tây Sở nếu muốn ám sát trẫm, cũng không phải là chuyện đơn giản, dù cho Yểm hoàng giáo giáo chủ là đại tông sư đi nữa, nhưng Đông Huyền đã có Lai Phúc công công, còn có Thục Xuyên vương. Cho dù Tây Sở quốc sư được xưng là đại tông sư thần bí nhất thiên hạ, cũng không có khả năng địch nổi hai vị đại tông sư cùng nhau liên thủ…”
“Thủ vệ của Đông Huyền vương cung ta luôn luôn nghiêm ngặt, một vị tông sư có lợi hại thế nào đi nữa, trước mũi tên của thiên quân vạn mã, cũng chỉ có thể cúi đầu chịu trói mà thôi.”
Một bên nói, một bên phi khoái suy tư, trong mắt Diệu đế bệ hạ liền lộ ra một vẻ kiên định ngạo nghễ: “Huống chi, chỉ cần hắn có gan ly khai Tây Sở bước vào cảnh nội Đông Huyền, trẫm sẽ phái tuyệt đỉnh cao thủ lẻn vào Tây Sở, đem toàn bộ vương thất Tây Sở giết không chừa một mống!”
“Trẫm ngược lại muốn nhìn xem, là Tây Sở vong trước, hay là Đông Huyền diệt trước!”
“Nói hay lắm!” Thái thượng hoàng nghe phân tích của y, nhàn nhạt nở nụ cười, tựa hồ rất khoái úy: “Ai, ngươi so với phụ hoàng mấy năm trước, càng thêm quyết đoán, càng có dũng khí và trí tuệ… Tuổi trẻ khí thịnh a.”
Thái thượng hoàng dời mắt, du di (dao động) bất định, dường như muốn nhìn thấu qua làn mây khói ở phía xa trên bầu trời kia.
Huyền Lăng Diệu lẳng lặng ngồi ở một bên, chờ đợi câu nói tiếp theo.
“… Ngươi quả thật nói không sai, thế nhưng ngươi đừng xem thường vị quốc sư Tây Sở kia, cũng đừng xem thường Vương thất Tây Sở.” Thái thượng hoàng tựa hồ rơi vào trong hồi ức khi xưa, trầm tư một hồi lâu mới mở miệng: “Vai vế của Yểm hoàng giáo giáo chủ, thậm chí so với phụ hoàng còn lớn tuổi hơn một chút, Lai Phúc đối với hắn mà nói, chỉ có thể làm vãn bối mà thôi, huống chi là Thục Xuyên vương gia tuổi trẻ nọ a.”
“……” Huyền Lăng Diệu sững sốt, cái này y lại không biết.
“Vài thập niên trước, Yểm hoàng giáo chủ đã là nhất đại tông sư, cùng với Vương thất của Tây Sở có quan hệ thập phần thân mật, một thế hệ vương tử đều là đệ tử của hắn, Tây Sở khi đó có thể nói là như lang như hổ, mà Đông Huyền ta mãi đến ba mươi năm gần đây mới có vị đại tông sư Lai Phúc tới tọa trấn. Nếu như Yểm hoàng giáo chủ thật sự quyết tâm muốn giết một người, như vậy người đó vô luận là ai đi nữa, nhất định sẽ chết!”
Lời này nói xong như đinh đóng cột, khiến Diệu đế bệ hạ không khỏi chấn động: “Thế nhưng…”
“Phụ hoàng biết ngươi muốn hỏi cái gì.” Thái thượng hoàng cười khổ nói, “Dù cho Thục Xuyên vương và Lai Phúc liên thủ, quả thật có thể đánh đuổi hắn, thế nhưng cũng lưu không được hắn, mà một người tuyệt thế cao thủ đầy quỷ dị như hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể núp ở một bên, khiến người khác ăn ngủ bất an. May là, vị tông sư này tính tình thập phần cổ quái, không hề bước khỏi Tây Sở nửa bước, hơn nữa hai mươi năm trước bởi vì khiến hậu cung Tây Sở loạn hỏa, hắn hình như đã có khoảng cách với Vương thất, huống hồ với thân phận và địa vị của hắn, nếu Tây Sở chưa có chuyện gì phát sinh, thì hắn sẽ không làm những chuyện mất thân phận như xuất thủ ám sát đâu.”
Huyền Lăng Diệu thở dài, trầm giọng nói: “Ngay cả như vậy, chúng ta cũng không thể hy vọng địch nhân sẽ thủ hạ lưu tình được.”
“Không sai.” Thái thượng hoàng gật đầu, cuộn người nằm ở trên ghế, nói một hồi lâu, cổ họng có chút khô khan, bèn cầm lấy chén trà uống một ngụm.
Gió nổi lên, nhánh cây của cổ mộc đại thụ nhẹ nhàng rung động, hồ nước lăn tăn gợn sóng.
Diệu đế bệ hạ nhìn phụ thân cười cười, ngồi xổm xuống đắp lại tấm chăn lông lên đùi ông — giống như những khi còn bé, phụ hoàng hay ngồi xổm xuống nâng y dậy mỗi khi y chơi đùa té ngã.
Thái thượng hoàng nhắm mắt lại, chậm chạp quay về trọng tâm câu chuyện: “Phụ hoàng nói nhiều như vậy, chính là muốn ngươi hiểu rõ, thân là vua của một nước, không phải chuyện gì cũng tùy hứng mà làm. Ngươi có minh bạch nỗi khổ tâm của phụ hoàng không?”
Huyền Lăng Diệu chỉ trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói: “Nhi tử minh bạch.”
Câu trả lời không mặn không nhạt như vậy khiến Thái thượng hoàng không hài lòng, ông lẳng lặng nhìn Hoàng đế bệ hạ một hồi, chậm rãi nói: “Niên kỷ của Thục Xuyên vương cũng không còn nhỏ nữa, nghe nói Thục Xuyên có nhiều mỹ nữ, bất quá Đông Huyền ta đất rộng của nhiều, cũng chẳng hề thua kém, Tiêu vương gia hình như còn chưa kết hôn a, vừa lúc Linh Gia cũng đã tới tuổi xuất giá, không bằng…”
“Phụ hoàng, người….” Đáy lòng Huyền Lăng Diệu chợt lạnh lẽo, ***g ngực như vừa bị cái gì đó xuyên qua, cay đắng vô biên vô hạn trong lòng bỗng chốc tràn ngập khắp nơi, “Sơ lâu… Sẽ không đồng ý cưới Linh Gia đâu.”
Thái thượng hoàng xen vào lời y: “Làm sao ngươi biết Thục Xuyên vương sẽ không đồng ý? Hay là, trong lòng Tiêu vương gia đã chọn được Vương phi rồi, chỉ là ngại ngươi nên mới không chịu thành thân?”
Không đợi Huyền Lăng Diệu trả lời, ông lại nói tiếp: “Ngươi cũng không phải là hắn a, làm sao có thể thay hắn quyết định? Huống chi, ngươi có xác nhận rằng Tiêu Sơ Lâu yêu ngươi hơn cả Thục Xuyên không? Phải biết rằng, cho dù Thục Xuyên thế tập (thừa kế) vương vị, đó cũng là điều kiện tiên quyết để lập nên người thừa kế của Thục Xuyên a!”
“Tiêu Sơ Lâu là nhân vật như thế nào, ngươi chẳng lẽ cho rằng, hắn sẽ bởi vì ngươi mà đem Tiêu gia thế đại kinh doanh đã có từ trăm năm của Thục Xuyên, tay không dâng cho Đông Huyền hay sao?!”
Huyền Lăng Diệu trong nháy mắt cứng đờ cả người, tựa như vừa bị vạch ra vết sẹo không muốn cho ai biết nhất, rồi lại tựa như một cái tát vô hình quật vào mặt y, đau đến nóng rát.
Những lời này đã đánh thẳng vào nơi yếu ớt nhất bên trong Huyền Lăng Diệu, trực tiếp đánh vỡ tất cả huyễn tưởng mà y luôn lừa mình dối người, không chút lưu tình!
Đông Huyền đế vương thống khổ nhắm lại hai mắt, ngay cả một câu cũng không thể phản bác.
Y chỉ biết Tiêu Sơ Lâu không thích thân cận nữ tử, nhưng y cũng chưa từng hỏi qua. Làm như vậy, dưới đáy lòng còn có thể âm thầm vui mừng một chút.
Thế nhưng Huyền Lăng Diệu y dựa vào cái gì chứ?!
Thậm chí, Tiêu Sơ Lâu cho tới bây giờ còn chưa từng nói qua, ta thích ngươi!
Đế vương cho dù thân ở trong cơn sinh tử tuyệt cảnh cũng chưa từng khom lưng, nay bỗng nhiên lại hoảng cả lên, bàn tay ở sau người nhẹ nhàng run rẩy. Mi đầu của y gắt gao cau lại, hàng lông mi thanh mảnh khẽ che lấp đi nỗi khổ ẩn sâu trong đôi mắt đen láy ấy.
Y cứ như vậy đứng lặng ở một chỗ, rất lâu rất lâu, mãi đến khi cơn gió đầu đông mạnh thổi tới, khiến cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lá vàng khô héo xào xạc rơi rụng.
Thật lạnh.
“…Trẫm hiểu rồi.” Đế vương hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo nhập vào trong phổi, tựa hồ có thể làm cho y thanh tỉnh thêm một chút. Y ngưng mắt nhìn Thái thượng hoàng, chậm rãi nói, “Đối với việc này, vô luận Sơ Lâu làm ra quyết định gì, trẫm sẽ không ép buộc hắn, cũng sẽ không ngăn cản hắn.”
Thái thượng hoàng yên lặng nhìn đứa con độc nhất của mình trong chốc lát, chán nản thở dài, “Chấp niệm a…”
Rốt cuộc cũng không đành lòng nhìn nhi tử rơi vào lưỡng nan, ông liền nhượng bộ một chút, nói: “Ngươi yên tâm, Thục Xuyên vương quyết định như thế nào, phụ hoàng đương nhiên sẽ không can thiệp, Linh Gia là nữ nhi duy nhất của ta, Tiêu vương gia mặc dù là đại nhân vật hiếm thấy, nhưng cũng chưa chắc sẽ xứng với nàng. Chỉ là ngươi… Việc lập Hậu tuy có thể hoãn lại, thế nhưng tuyệt đối không thể không có con nối dòng, ngươi trở lại hảo hảo suy ngẫm đi.”
Huyền Lăng Diệu cũng không nói thêm gì nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là ly khai Hoành Nguyên cung.
Nhìn theo bóng lưng gầy gầy cô độc của nhi tử dần dần tiêu thất trong cơn gió lạnh, Thái thượng hoàng lại cảm thấy có chút mệt mỏi, ông đã luôn sủng ái Huyền Lăng Diệu từ nhỏ, bây giờ khiến cho lòng y khó xử làm một phụ thân như ông sao lại thấy dễ chịu cho được?
“Người đã đi rồi, ra đi, Tiêu vương gia.” Thái thượng hoàng nâng lên mi mắt, chăm chú nhìn về phía cây cổ thụ già yếu ở đằng kia.