Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm khuya, trong Phù Diêu cung.
Thiên Diệu vệ Giáp Thập Tứ vội vã tìm đến Diệu bệ hạ, nhưng lại bị thái giám đang làm nhiệm vụ ngăn lại, báo cho hay rằng bệ hạ đã phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, nếu có việc thì đợi trời sáng hẵng đến. Giáp Thập Tứ nhíu nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là ly khai.
Ngoài cung gió đông lạnh lẽo, trong trướng gió xuân ấm áp.
Lúc này, trên long sàn hoa lệ rộng lớn có bóng người đang chập chờn lay động, một phen mây mưa không cần phải nói.
Có lẽ là vì hôm nay chơi đùa quá mức tận tình, hai người đều mệt mỏi hết cả, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Chẳng qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Tiêu Sơ Lâu cảm thấy được bản thân mình như đang ở trong bóng tối, có một tia sáng nhàn nhạt từ xa tiến đến gần, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm trò chuyện ầm ĩ, khi xa khi gần, nghe không rõ lắm.
Rồi dường như có thanh âm của phòng ốc bị sập mà ầm ầm kịch liệt, có tiếng khóc la thống khổ, cũng có tiếng kim loại ma sát rất chói tai, còn có tiếng máy móc dụng cụ trong bệnh viện vang lên tít tít tít tít…
Hắn tựa hồ thấy được đệ muội hắn đang khóc, nằm trên giường bệnh chính là cha mẹ hắn, sắc mặt tái nhợt — còn có một tấm vải trắng sắp được phủ lên…
Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Sơ Lâu cảm thấy mình như đang chạy trốn, tựa hồ như phía sau có cái gì đó kinh khủng đáng sợ đang đuổi lấy mình, chỉ cần dừng lại sẽ bị nuốt chửng mất!
Thiên hôn địa ám, đất chuyển núi rung!
Tiêu Sơ Lâu nỗ lực nhớ lại, hắn đang chạy trốn cái gì? Nơi này là chỗ nào? Vì sao phải chạy?
Khắp nơi trên mặt đất là những khe hở vỡ ra, không hề có dấu hiệu nứt nẻ nào…
Nơi này là… Tứ Xuyên?… Thục Xuyên?!
“A—” Tiêu Sơ Lâu mãnh liệt ngồi dậy, nhãn thần tán loạn, trầm trọng thở dốc, mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống hai má, phía sau lưng hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, quả thật cứ như là vừa được vớt từ trong hồ nước ra, vội vàng hút lấy vài ngụm khí vào phổi.
“Làm sao vậy?”
Thanh âm nặng nề mang theo chút khô khan sau khi hoan ái bỗng vang lên, Huyền Lăng Diệu bị động tĩnh bên người làm cho giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy vươn tay ôm lấy lưng đối phương, mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đều dính đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Sơ Lâu vô ý thức lắc đầu, hai mắt nhắm lại một hồi rồi lại mở, mới phát hiện đây chính là Hoàng cung Đông Huyền, nên rất nhanh từ trong ác mộng tỉnh táo lại. Hắn quay đầu lại hướng người nọ trấn an cười cười: “Không có việc gì…”
Huyền Lăng Diệu cau lại hai hàng lông mày: “…Gặp ác mộng sao?”
Y ngưng mắt nhìn vào hai mắt Tiêu Sơ Lâu — lúc này đã không còn thần thái như xưa nữa, cũng không giống với người vừa mới ngủ mê dậy, cặp hắc mâu ấy tựa hồ như không có tiêu cự, chỉ còn lại sự mỏi mệt, mê man vô cùng tận, thậm chí còn có chút sợ hãi và thống khổ khó mà phát hiện ra được.
“Ai…” Tiêu Sơ Lâu đưa tay phủ lên trán, tiện thể lau đi mồ hôi nhễ nhại trên ấy.
Quay đầu lại liền thấy thần tình nhàn nhạt sầu lo của người nọ, bàn tay của đối phương còn đang chậm rãi xoa xoa trên lưng mình — giống như đang lặng lẽ quan tâm an ủi mình vậy.
Trong lòng Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên nóng lên.
Nguyên lai a, hắn đâu có cô đơn một người đâu.
Thế nhưng…
Thế nhưng…
“Ta mơ… thấy một vị hảo hữu của ta.” Tiêu Sơ Lâu trầm mặc một lúc lâu, giọng nói khàn khàn chậm rãi mở miệng, hắn cúi thấp đầu tựa ở đầu giường, theo thói quen mà vươn tay lấy cái tẩu thuốc — nhưng lại chả thấy đâu, lúc này mới chợt nhớ ra nơi đây cũng không phải là Vương phủ nhà mình a.
Hắn tự giễu mà nhếch lên khóe miệng, một nửa khuôn mặt ẩn dưới làn tóc mái mờ ám.
Diệu đế bệ hạ từ lâu đã không còn buồn ngủ nữa rồi, y vẫn duy trì tư thế ngồi như vừa nãy, yên lặng lắng nghe.
Tiêu Sơ Lâu nói rất nhẹ rất chậm, nhãn thần phiêu hốt như rơi vào hồi ức: “Hắn… là trưởng tử trong nhà, phụ mẫu ngay từ khi hắn còn nhỏ đã gửi gắm rất nhiều kỳ vọng cho hắn, quản giáo rất nghiêm, đối với đệ đệ muội muội nhỏ hơn năm sáu tuổi, lại sủng ái hơn rất nhiều. Có cái gì ăn có cái gì mặc, đều đem cho hai tiểu oa nhi kia trước.”
“Thế nhưng hắn lại rất ngang bướng, lúc ấy trong nhà cũng không hề giàu có gì — a, kỳ thật là rất nghèo, hắn khi còn bé thường chạy sang nhà hàng xóm, trộm một chút thịt còn thừa lại mà người ta để cho chó ăn, sau đó bị con chó săn hung ngoan đó rượt khắp đầu đường xó chợ, cuối cùng còn bị cắn tới cả người đầy thương…”
“Phụ thân đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc, những lúc như vậy sẽ lấy gậy trúc đánh hắn một trận, mang hắn sang nhà hàng xóm xin lỗi — hầu như cứ cách mấy tháng là phải thay một cây trúc mới, bởi vì hắn bị đánh rất tàn nhẫn, đến nỗi cả cây gậy trúc còn bị gãy đoạn nữa là…”
“Có một lần, hắn lại mang theo một thân đầy thương trở về, phụ thân không nói hai lời, chính là nghiêm khắc đánh cho một trận, hắn không rên một tiếng, cuối cùng thậm chí còn đau đến hôn mê — thương mới thương cũ cứ chồng chất lên nhau, nhiễm trùng sinh mủ, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có tiền đi khám đại phu, chỉ có thể dùng phương pháp dân gian ở nông thôn để chữa trị, mỗi ngày ăn thêm một chút cháo trắng.”
“Lúc ấy, mẹ hắn ban ngày sau khi làm xong việc nhà nông, còn nhận làm thêm việc may vá, sau đó còn dành thời gian chăm sóc đệ muội, rồi buổi tối còn phải trông nom hắn, rất sợ ban đêm bệnh tình sẽ nặng thêm… Cả ngày lẫn đêm, ngay cả một giấc cũng chẳng thể ngủ được.”
“May mà thân thể hắn từ nhỏ đã cường tráng, hắc hắc, đương nhiên là vẫn có thể xuống giường được.”
” — Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện ra, ngày đó có thể bước xuống giường được, là vì trong bát cơm hắn ăn có một miếng thịt nhỏ.”
Nói đến đây, Tiêu Sơ Lâu trầm mặc một hồi lâu, lúc mở miệng thì thanh âm lại mờ ảo trầm trầm, như có như không, mang theo vị đắng chát nồng đậm: “Hắn khi đó còn không biết, đừng nói là miếng thịt đó, ngay cả tiền mua thảo dược, đều là cha của hắn bỏ cả mặt mũi mà chạy đến nhà hàng xóm vừa quỳ xuống vừa cầu xin mới mua được — mà dường như ngay cả cha hắn lúc đó cũng không biết, hắn là bởi vì bị một vài đứa con nhà phú gia nhục mạ cha mẹ, mới thiếu kiên nhẫn mà đánh nhau với bọn họ.”
“Cha của hắn là một người cực kỳ ngạo khí, đầy bụng kinh luân, chỉ là suốt đời thất bại…”
“Cuộc cách mạng năm ấy…” Phát hiện ra mình có hơi lỡ miệng, Tiêu Sơ Lâu lập tức thay đổi từ, “Lúc đó gặp phải một cuộc văn tự ngục (*), toàn gia đều bị liên lụy, phụ thân cũng bị đánh túi bụi, vốn là một người trí thức, cũng chỉ có thể dựa vào chút thể lực để nuôi sống gia đình…”
(*) Văn tự ngục: là danh từ chỉ việc bức hại văn nhân, loại trừ kẻ dám trái ý mình của nhà cầm quyền, là động từ chỉ việc lợi dụng đặc quyền hãm hại kẻ trái ý mình, là hình dung từ diễn tả sự hà khắc của kẻ thống trị đối với người bị trị. Hán Ngữ đại tự điển giải thích “văn tự ngục” là “Nhà thống trị thời xưa cố ý trích dẫn câu chữ nhằm bức hại người trí thức”, Trung Quốc đại bách khoa toàn thư giải thích “Là loại hình ngục thời Minh – Thanh bày ra để loại trừ kẻ trái ý”.
“Một lão nam nhân quật cường như vậy, thanh cao như vậy, suốt đời chỉ có một lần duy nhất quỳ xuống, chỉ để —”
“…Chỉ để đổi lấy một miếng thịt nho nhỏ!”
Thanh âm nhẹ nhàng của Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên có chút run rẩy, ngón tay giấu ở trong chăn đều gắt gao siết lại đến trắng bệch.
Huyền Lăng Diệu thở dài thật sâu — y từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, địa vị tôn sùng, đương nhiên không có khả năng sống như một người dân thường hèn mọn như loài giun dế như thế.
Y chỉ đơn giản cảm thấy thương xót cho một kẻ đáng thương như vậy, một hài tử hèn mọn, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, một hài tử sống dưới đáy xã hội vậy mà lại có thể trở thành bằng hữu của Thục Xuyên vương a.
Mà ngữ khí trần thuật của đối phương, hầu như khiến y có một loại ảo giác, Tiêu vương gia như đang nhớ lại quá khứ của chính mình.
Đế vương tôn quý không khỏi vì sự mẫn cảm của mình mà cảm thấy có chút buồn cười.
Vừa nói, Tiêu Sơ Lâu vừa khép mi mắt lại, tiếp tục nói những lời tự giễu nhàn nhạt:
“Phụ thân hắn từng nói, nếu không đau đến tận xương tủy, thì không thể nhớ lâu được… Khi đó, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện, làm sao lại không oán cơ chứ?”
“Oán hận bần cùng, oán hận địa vị thấp kém, oán hận thế đạo bất công, oán hận cuộc sống quá mức gian khổ, oán hận cha độc ác, oán hận mẹ bất công… Cũng oán hận chính mình, không bản lĩnh.”
“…Kỳ thực hắn rất may mắn, hắn là hài tử duy nhất trong nhà có thể đến trường, hắn không cần vì học phí của mình mà phát sầu.”
“Có lẽ là do tính khí thích phản nghịch, hoặc có lẽ là đã sớm quen với đòn roi rồi, thế nên khi còn bé hắn luôn luôn trốn học, không biết quý trọng. Cha càng đánh hắn, hắn lại càng trốn học thường xuyên.”
“Đệ đệ muội muội còn rất hâm mộ hắn, nửa đường bỏ học đi làm công, nga, chính là tìm việc gì đó làm, kiếm chút đỉnh tiền.”
Đầu ngón tay Tiêu Sơ Lâu lơ đãng vuốt ve tấm chăn gấm mềm mại hoa quý, hắn hoảng hốt nghĩ rằng, đây chính là đồ cổ thật a, nếu như đem về hiện đại bán, đổi thành ngạnh tệ còn có thể để hắn tiêu đến chết!
Có lẽ là nhìn ra hắn đang thất thần, Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt hỏi: “Sau thì như thế nào?”
“Sau đó… qua rất nhiều năm,” Thục Xuyên vương hơi nghiêng đầu, ánh mắt mê ly, trầm thấp nói, “Hắn đọc sách rốt cuộc cũng nhừ cả đầu, năm ấy khi hắn vào được cao đẳng học phủ (trường cao đẳng), phụ thân ngã bệnh.”
“Thời gian đó, hắn mới phát hiện, lão phụ thân cư nhiên chỉ còn có một quả thận, nguyên lai ông đã từng bán đi một cái, để có tiền cho hắn đi học…”
Thấy Huyền Lăng Diệu nghi hoặc mà nhướng nhướng mi, Tiêu Sơ Lâu mới dừng một chút, giải thích: “Đại khái là, thân thể đã bị tổn thương rất lớn, hơn nữa vĩnh viễn cũng không có cách nào chữa khỏi được.”
“Lúc ấy, cha mẹ hắn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi mà thôi, vậy mà đầu tóc đều hoa râm, cứ như là đã sáu mươi rồi. Hai mươi năm tuổi, dùng để sống sót, để nuôi gia đình, vì — hắn, đứa con trai này… phải trả giá bao nhiêu gian khổ cay đắng cơ chứ?”
Tiêu Sơ Lâu ngừng lại, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Không thể đếm hết được…”
“Đúng vậy a, thương thay cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, vô luận là giàu hay nghèo, cũng đều như nhau cả…” Có lẽ là vì nhớ tới mẫu phi của mình, quân vương khe khẽ gật đầu, gương mặt lộ ra thần sắc hồi ức.
“Thời gian đó, hắn mới hiểu được nhiều năm như vậy, hắn ở trong cái nhà đó, đã lấy được rất nhiều thứ, mà trả giá thì chả có bao nhiêu — hắn hẳn phải là cái người gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, phụng dưỡng phụ mẫu cao tuổi, chăm sóc đệ muội còn thơ — thế nhưng, hắn còn chưa kịp đi làm…”
“Không kịp?” Huyền Lăng Diệu hơi nâng cao âm cuối, có chút kinh ngạc hỏi.
Tiêu Sơ Lâu ngẩng đầu lên hướng y cười cười, trong nụ cười ấy tựa hồ ẩn chứa điều gì đó, khiến mi đầu Huyền Lăng Diệu gắt gao cau lại.
Nghe hắn tiếp tục nói: “Một mặt vừa đến trường, một mặt vừa đi khắp nơi làm công, trong mấy năm, hầu như việc gì hắn cũng làm qua cả rồi, từ rửa chén bồi bàn trong quán ăn, cho tới công nhân khuân vác trên công trường, rồi lại mang cái mặt dày đi làm chào hàng tiếp thị, ừm, chính là đến cửa nhà người khác bán đồ vật này nọ, lúc vận khí tốt thì được người ta nhận làm bảo an… Chính là làm trông cửa cho nhà người ta á, còn lúc vận khí không tốt, thì phải lang thang trên đường, lượm rác móc bọc cũng phải làm thôi…”
“Mãi về sau, cơ duyên xảo hợp mà được gia nhập quân đội, cuộc sống nghèo hèn hơn hai mươi năm rốt cuộc cũng chuyển hướng.”
“Lúc mới vừa vào, hắn quả thật nghĩ rằng… Nơi đó là chỗ thần tiên a, không chỉ được ăn được ở, còn có tiền công nữa…” Khóe miệng Tiêu Sơ Lâu khẽ nhếch, tựa hồ rất là hài lòng, “Tuy rằng huấn luyện mỗi ngày đều rất mệt nhọc, sớm tối gì cũng phải chạy bộ hơn mười công lý (km), lại còn phải đứng bất động trong vài canh giờ, huấn luyện đường dài dã ngoại, tay không chiến đấu, các loại điều lệnh rất nghiêm khắc, thế nhưng đối với hắn mà nói, thật sự là rất dễ dàng.”
“Cuộc sống đơn độc ngày qua ngày trong quân doanh kỳ thật là rất khô khan, bất quá, cũng có vài chiến hữu, huynh đệ đồng cam cộng khổ với mình, còn có cấp trên hào sảng, lâu ngày, dần dần cũng có lạc thú.”
Huyền Lăng Diệu mỉm cười nói: “Nói như vậy, người kết giao với hắn trong Thục Xuyên quân sao?”
Tiêu Sơ Lâu sửng sốt, mới kịp phản ứng, nhếch miệng cười khẽ: “A, cứ cho là vậy đi.”
“Hắn ở trong quân đội lăn lộn vài năm, cứ như là cá gặp nước, cũng thăng được mấy cấp, còn nhận được lời khen từ cấp trên, lần kia vừa vặn hắn được tuyển chọn, làm đội viên dự bị cho một đặc chủng đội đến Tây Nam chấp hành nhiệm vụ. Đây mới thật sự là chiến trường a, có người chết, có người bị thương, có người giết người, có người bị giết…”
Tiêu Sơ Lâu dùng bốn chữ “có” nọ mà khinh miêu đạm tả một cảnh chiến trường kinh tâm động phách như vậy, trầm mặc trong giây lát, cuối cùng lại nói, “…Đó cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến, từng sinh mệnh còn đang tươi sống bỗng chốc biến thành một chữ số băng lãnh, bất quá hắn cũng không thấy nôn mửa như những tân binh khác, trái lại còn dị thường đạm mạc.”
“Kỳ thật người sống trên đời, có bao nhiêu người có thể vô tư chân chính? Hắn khi đó chỉ cảm thấy rằng, chỉ cần người chết không phải là hắn, hoặc là người mà hắn quan tâm, thì những người khác… lại có liên quan gì tới hắn chứ?”
“Đồng tình và thương hại chỉ là một lớp mặt nạ để mọi người biểu thị cái vẻ nhân từ của họ tới những người không liên quan đến họ mà thôi, ông trời cho tới bây giờ vẫn luôn không công bằng a,” Tiêu Sơ Lâu tự giễu mà cười cười, “Ai nói không đúng chứ?”
“Như vậy,” Huyền Lăng Diệu tựa sát vào người hắn, “Về sau hắn sẽ nổi trội hơn người khác sao?”
Tiêu Sơ Lâu ngẩn ra, đầu tiên là gật đầu, sau đó là lắc đầu.
“Sau lần đó, hắn dùng một thân đầy thương của mình lập được công lao, rất thuận lợi mà tiến nhập vào đội đặc chủng, vài năm sau đó, hắn đã phải chịu đựng sự huấn luyện vô cùng nghiêm khắc trong binh đội này, mà trong đó, có rất nhiều nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, hắn đều hoàn thành rất tốt, cũng không thiếu những lần cận kề sinh tử, nhưng mà hắn rất may mắn sống sót qua.”
“Những năm ấy, hắn học được rất nhiều thứ, không đơn giản là vì những kiến thức kỹ năng vì hoàn thành nhiệm vụ và cầu sinh nữa, mà trọng yếu hơn là — tâm trí duệ biến. Không còn là thiếu niên ngây ngô luôn phản nghịch như trước nữa, biết gánh vác, chịu trách nhiệm, có ý chí kiên cường, nguyên tắc kiên định.”
Cười cười, Tiêu Sơ Lâu bổ sung nói: “Đương nhiên, còn luyện sao cho da mặt so với cái thớt gỗ còn dày hơn a… Học được cách gạt người thì mặt không đổi sắc, biết hư tình giả ý, biết dương phụng âm vi (bằng mặt ko bằng lòng), biết tiếu lý tàng đao, biết đùa giỡn tâm nhãn.”
Huyền Lăng Diệu có chút vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn.
Lập tức lại nghe Tiêu Sơ Lâu giải thích.
“Trên đời này chưa từng có thánh nhân nào thập toàn thập mỹ cả, mọi người vẫn luôn cần một lớp ngụy trang để bảo vệ chính mình — cũng không có gì là không tốt, người thiện lương làm việc ác, so với một người ác làm việc thiện lương còn tốt hơn rất nhiều a.”
Lời này lại thật sự chính xác, Hoàng đế bệ hạ nghe xong liền khẽ cười: “Đã như vậy, vì sao còn lắc đầu?”
Trầm mặc một trận.
Im lặng chỉ trong chốc lát, Tiêu Sơ Lâu mới chậm rãi đáp: “Bởi vì hắn — đã chết.”
“Đã chết?” Có lẽ là đầu với đuôi tương phản quá lớn, Huyền Lăng Diệu kinh ngạc mà há mồm, nhất thời không thể tiếp thu được kết cục như vậy.
Tiêu Sơ Lâu nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, mới nói: “Khi ấy, một bộ tộc ở Tây Nam phát sinh nội loạn, người lãnh đạo len lén trốn đi, lưu lại một đống cục diện rối rắm, đại đội của hắn tới làm nhiệm vụ, ở cái nơi tuyết phủ dày đặc ấy hết nửa năm, mà một năm đó, xảy ra rất nhiều chuyện, phía nam hạ đại tuyết, gây nên tuyết tai, cha của hắn… Khi đó đã chống đỡ không nổi nữa, mẫu thân rốt cuộc cũng bệnh nặng, đại phu nói, ước chừng chẳng sống qua được mấy tháng…”
“Thật giống như trụ cột trong nhà đều sắp sụp đổ — đệ đệ muội muội còn nhỏ, không có cách nào khác mà tự mình đảm đương. Vừa lúc đó nhiệm vụ của bọn họ cũng kết thúc, hắn mới vào đại đội xin xuất ngũ, một lòng vội vã chạy về nhà, sau đó nghĩ sẽ buôn bán làm ăn nho nhỏ, an an phận phận mà làm một tiểu lão bách tính, cùng người trong nhà an an ổn ổn sống qua ngày…”
Thanh âm của Tiêu Sơ Lâu càng ngày càng chìm, tựa hồ rất cố sức mới có thể nói đến kết cục.
“Thế nhưng rất không may, vận khí tốt cả đời hắn đều đã dùng hết rồi, trên đường về nhà… Ha ha, ngươi đoán xem hắn chết như thế nào?”
Quay đầu lại nhìn Huyền Lăng Diệu, ý vị giễu cợt trên khóe miệng Tiêu Sơ Lâu càng ngày càng đậm.
Không đợi y trả lời, thì hắn đã tự mình nói:
“— Cư nhiên lại đụng phải động đất trăm năm khó gặp a — Ha, ngươi nói hắn có xui xẻo hay không chứ? Sống trên đời hết ba mươi năm, gian khổ như thế nào cũng đã trải qua, mưa bom bão đạn, hắn cũng đã xông vào, thế nhưng hết lần này tới lần khác, bị chết như thế thật rất uất ức a!”
Tiêu Sơ Lâu cúi đầu cười, tiếng cười dần dần lớn hơn, hầu như là cười ra nước mắt: “Ngươi nói hắn có xui xẻo hay không?”
Không trả lời, Huyền Lăng Diệu chỉ bi thương mà nhìn hắn, không biết nên làm thế nào mới an ủi được.
Cuối cùng, y ôm lấy vai nam nhân, từng chút từng chút một mà khẽ vuốt tấm lưng ấy, thở nhẹ một tiếng thản nhiên nói: “Đừng buồn nữa, người chết không thể sống lại, loại sự tình này, dù sao cũng không phải là chuyện con người có thể nắm trong tay được…”
“Người chết không thể sống lại…” Đôi mắt đen láy của Tiêu Sơ Lâu chợt lóe lên một tia sáng quỷ dị, lặp đi lặp lại những lời này, thì thào tự nói, “Nếu như có thể phục sinh thì sao? Nếu… có thể nắm trong tay thì sao…”
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm của hắn cực nhỏ, Huyền Lăng Diệu hầu như không thể nghe được.
Tiêu Sơ Lâu nằm trong lòng y, khép lại mi mắt, nhẹ giọng nói: “Không có gì.”
Huyền Lăng Diệu cũng không hỏi nữa.
Y biết đối phương cất giấu tâm sự, tâm sự rất nặng. Y thậm chí còn cho rằng, Tiêu Sơ Lâu cùng với vị “Bằng hữu” này, đã từng có cái gì đó “không giống với tình bằng hữu”, nhưng thế nào cũng không ngờ được chân tướng không.thể.tưởng.tượng.nổi ẩn sâu trong đó.
Lúc này, Diệu đế bệ hạ chỉ cảm thấy rằng, mặc kệ Tiêu Sơ Lâu trước đây có yêu ai đi nữa, nếu người kia đã chết, vậy vĩnh viễn chỉ có thể là hồi ức mà thôi — mà cái loại hồi ức này, không có khả năng thay đổi được hiện tại.
Bây giờ, Tiêu Sơ Lâu chỉ thuộc về riêng y, vậy là đủ rồi.
Một đêm này, quân vương ôm tình nhân ở trong lòng, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ rất sâu rất trầm.
Khi trời vừa mới sáng, Tiêu vương gia lại chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, thật sâu mà ngắm nhìn người nọ lần cuối cùng.
Trong ánh mắt kia, không chút nào che giấu mà bộc lộ hết bao nhiêu lưu luyến cùng ôn nhu không nói nên lời.
Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể nhìn như vậy một lát, liền vội vã dời đi chỗ khác, rất sợ sẽ lại nhìn thêm nhiều lần nữa.
Tiêu Sơ Lâu diện vô biểu tình mà mặc quần áo tử tế, chần chờ một chút, rốt cuộc cũng đi tới cạnh lư hương mà bỏ một chút an thần hương vào trong đó.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, bông tuyết khẽ bay bay.
Ánh nến yếu ớt trên giá nến chập chờn hoảng động, Tiêu vương gia xuất thần mà nhìn nó một hồi, mới tiếp tục khoác kiện áo khoác cuối cùng lên người, chậm rãi bước về phía cửa.
Bầu trời ở phía Đông thoáng hiện lên màu thanh bạch, có vài cụm mây đen hôn ám bất minh, không hiểu sao lại có chút vị đạo khiến người áp ức.
Khoảng cách chỉ có vài bước đi mà thôi, nhưng lại tựa như phải mất hết cả năm tháng suốt một đời, gió lạnh thổi bay mái tóc dài đen nhánh của hắn, hắn bước từng bước đi ra khỏi Phù Diêu cung, rốt cuộc cũng nhịn không được mà xoay người đi vòng trở lại.
— Dừng bước ở trước cửa tẩm điện.
Tiêu Sơ Lâu thẳng người đứng ở ngoài cửa điện màu son nọ, không có đẩy ra, chỉ là xuyên qua khe hở nho nhỏ trên song cửa, len lén, len lén mà nhìn gương mặt trầm tĩnh đang say ngủ của Huyền Lăng Diệu.
Hắm âm thầm đếm ngược ở trong lòng, ba, hai, một…
Hắn dừng lại một chút, rồi đếm tiếp, lẻ chín, lẻ tám… (0.9, 0.8)
Lúc này, Diệu đế bệ hạ đang an tĩnh nằm trên giường bỗng nhiên khẽ động.
Tiêu Sơ Lâu động cũng không dám động, như là bị đinh đóng cứng ngắc ở tại chỗ, khẩn trương mà ngừng thở.
Tay trái của hắn đánh đố với tay phải, nếu như Huyền Lăng Diệu tỉnh lại lúc này, nếu như…
— Biết đâu, hắn có thể thử lưu lại…
Đáng tiếc, bệ hạ chỉ là trở mình một chút, sau đó cũng không có động tĩnh gì cả.
Tiêu Sơ Lâu có chút mất mát, lại có chút tự giễu, lại dường như là nhẹ nhõm thở một hơi.
Hắn quay đầu lại nhìn tiểu thái giám Ngũ Thuận cách đó không xa đang lẳng lặng hầu ở một bên — Đó cũng chính là tai mắt cuối cùng của hắn ở trong cung.
Tiêu vương gia hướng y nháy mắt ra hiệu, sau đó mới chậm rãi xoay người, càng đi càng xa, trên thiên sách nguyên niên (*) năm ấy, bóng lưng đó tiêu thất trong trời đông giá rét đầy phong tuyết, xa đến mức không bao giờ nhìn thấy được nữa…
(*) Thiên sách nguyên niên: Thiên Sách là niên hiệu của Diệu Diệu sau khi lên ngôi Hoàng đế, nguyên niên là năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa