Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Blanche
Lương Mạt rốt cục cũng tìm được người tại giảng đường rồi.
Phòng học to lớn, chỗ ngồi xếp thành tầng cao, tại hàng cuối cùng bên trong góc, Minh Trạm đang nằm nhoài lên bàn ngủ, mái tóc nâu quăn nửa ẩn trong áo sơ mi trắng, nửa lộ ra bên ngoài.
Lương Mạt một hai bước mà đi tới phía sau Minh Trạm, không chút lưu tình đạp vào ghế ngồi của hắn một cước, phịch một tiếng, làm cả dãy ghế như đều rung chuyển.
“Tỉnh lại đi.”
Lương Mạt là lớp trưởng, bị mọi người kí thác tìm đến Minh Trạm, chính là vì khuyên bảo hắn tham gia vào trận bóng rổ của trường.
Cũng không biết tin tức này là từ đâu truyền đến, tỷ như là “Minh Trạm chơi bóng rổ rất lợi hại.” “ Minh Trạm từng là thiếu niên đạt giải quán quân trong giải bóng rổ thành phố.”
Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng tận tình mà vỗ vai Lương Mạt khuyên nhủ: “Không chỉ là vinh dự của lớp, trường học cũng giao vinh dự này cho em, lớp trưởng!”
Lương Mạt nghĩ: “Liệu tôi có thể từ chức không?”
Sở dĩ nhiệm vụ này gian khổ, vì Minh Trạm cái người này, thật ra là không thân quen.
Nói như thế nào đây? Cậu cùng Minh Trạm cùng lớp hai năm, hai người cũng không hay gặp nhau, chỉ là thình thoảng sẽ nhìn thấy hắn chơi trên sân bóng rổ, hoặc là tại nhà ăn siêu thị, nghe thấy nữ sinh say mê Minh Trạm. Hoặc là, chính tại trong phòng học, nhìn thấy hắn ngủ, một tay chống đỡ đầu, một tay giả cầm đọc sách.
Luôn là một bộ dáng ta rất ngầu ta rất đáng gờm.
Có thể coi là như vậy, người cùng hắn xưng huynh gọi đệ rất nhiều, nữ sinh đưa cho hắn đồ ăn vật cũng nối liền không dứt.
Thậm chí có rất nhiều người, thừa dịp đi muộn mà chạy tới phòng học của họ, chính là vì muốn nhìn xem Minh Trạm.
Lương Mạt đối với loại hành vi này, đều cảm thấy khô hạn lời.
Quan trọng nhất là, nghe nói gia đình Minh Trạm với trường học quan hệ không tệ, cho nên lãnh đạo nhà trường cũng không tiện tạo áp lực cho hắn, cho nên thầy giáo liền tìm đường thoát thân, đi nhờ Lương Mạt.
Mà làm lớp trưởng, Lương Mạt chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.
“Minh Trạm!”
Xem người kia hoàn toàn nằm nhoài lên bàn, Lương Mạt liền khuếch đại thanh âm kêu to một tiếng.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người kia chậm rãi ngồi dậy, Lương Mạt nhanh bước tới chỗ ngồi phía trước Minh Trạm, hai người mặt đối mặt, Lương Mạt thấy được gương mặt xinh đẹp vô cùng của Minh Trạm, thần sắc vẫn còn ở trạng thái mông lung. Tuy rằng không đúng, nhưng nhìn qua có chút đáng yêu, đây là xảy ra chuyện gì?
Ôi chao nha, mình đang nghĩ gì vậy, Lương Mạt tự gõ chính mình.
“Lần này có trận đấu bóng rổ, cậu có đi hay không?”
Lương Mạt nói thằng.
“Không đi.”
Con ngươi màu xám của Minh Trạm liếc qua Lương Mạt, lại biến thành lười biếng, một tay đỡ đầu.
“Tại sao? Cơ hội lần này rất khó, đối với cậu, đối với trường học, đều vô cùng vinh dự.”
“Không đi.”
Đôi môi mỏng của Minh Trạm lời ít ý nhiều phun ra hai chữ.
“Vì sao?”
Lương Mạt không buông tha, chăm chú nhìn Minh Trạm.
Ngược lại đột nhiên Minh Trạm quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với Lương Mạt. Tâm bỗng nhảy lên một cái.
Lương Mạt mất tự nhiên rời đi tầm mắt, sờ sờ mũi, hỏi: “ Cậu muốn thế nào mới chịu đi? Cậu đang lo lắng gì sao?”
Cậu cảm thấy Minh Trạm không đi nhất định là có nguyên nhân. Nếu như hỏi ra nguyên nhân, nói không chắc có lẽ sẽ tìm được biện pháp giải quyết.
“Lười đi.”
Mà Minh Trạm cũng không phụ Lương Mạt kì vọng, nói ra một cái như làm Lương Mạt cảm thấy người này trước sau như một vẫn trả lời kiểu như vậy.
“Cậu sợ là làm lỡ thời gian học tập sao? Đúng là làm tốn thời gian sau khi học của cậu, nếu là như vậy, tôi có thể cùng thầy giáo …”
Minh Trạm đột nhiên đứng lên, nghiêng người lại gần, hắn so với Lương Mạt cao hơn nửa cái đầu, Lương Mạt cảm thấy trước mắt đều tối sầm.
“Lớp trưởng, cậu có thấy phiền hay không.”
Minh Trạm quả thât là không nhịn được. Khoé mắt đuôi mày đều lộ ra ý người này sao lại nhiều lời như vậy, nói nhiều, còn không mau cút đi.
Ánh nhìn không kiên nhẫn này khiến Lương Mạt trong thời gian ngắn khó có thể phản bác, thậm chí có điểm bất an tới nghẹt thở.
Cậu cũng không muốn đến, thế nhưng, ai bảo cậu là lớp trưởng, ai bảo cậu không có bản lĩnh từ chối thầy giáo cùng kỳ vọng của bạn học? Cho nên, đáng đời cậu phải đến chịu đựng tính khí của Minh Trạm đúng không? Tâm lý liền cảm thấy oan ức, thế nhưng, Lương Mạt vẫn cố hô hấp, kiên trì nói rằng: “Cậu suy nghĩ thật kỹ một chút, có vấn đề gì chúng ta có thể đồng thời cùng giải quyết, thầy giáo cùng các bạn học đều rất kỳ vọng cậu tham gia giải đấu này…”
Dưới tầm mắt Minh Trạm, âm thanh Lương Mạt càng ngày càng thấp, mãi đến tận nuốt cả vào cổ họng những lời còn lại. Cậu cũng không biết nên nói cái gì.
“Tôi.”
Tôi về trước.
Lương Mạt muốn nói.
Vừa định lui về phía sau, tay lại bị đè lại.
Bị Minh Trạm đạt lên mặt bàn, thân thể Lương Mạt bị ép gần sát bên bàn.
Áo Minh Trạm trắng bóc, bàn tay áp trên tay cậu, khớp xương rõ ràng.
Lương Mạt cụp mắt liếc nhìn, muốn rút ra. Hậu quá chính là bị Minh Trạm trực tiếp nắm lấy, ly khai mặt bàn, giơ lên giữa hai người, có chút đau, không thể thoát.
“Cậu … cậu buông tay.”
Lương Mạt tức giận nhìn về phía Minh Trạm, Minh Trạm mặt ngoài ý muốn biến mất vẻ không kiên nhất, ngược lại ý tứ sâu xa, nhìn qua trái lại khiến người ta có chút sợ sệt.
“Lớp trưởng, mắt cậu đỏ rồi này.”
Minh Trạm áp sát vào Lương Mạt,dùng tay phải nhàn rồi, ngón trỏ xẹt qua mắt Lương Mạt.
“Không có, cậu nói linh tinh gì thế?”
Lương Mạt không dám xác định đôi mắt mình hiện giờ có hồng hay không, mà vừa này trong nháy mắt oan ức đúng là có, bây giờ bị người này nhìn thấy, trái lại càng thêm quẫn bách, quăng cả mặt mũi đi, bộ dáng giấu đầu lòi đuôi càng rõ ràng.
Hoàn toàn không nghe rõ tiếng cười khẽ bên tai, Lương Mạt đột nhiên bị đẩy lên trên tường, phía sau là bệ cửa sổ bằng gạch sứ, chạm vào sống lưng.
Mà Lương Mạt bị Minh Trạm hoàn toàn khống chế hai tay.
“Minh Trạm!”
Tức đến nổ phổi gọi tên hắn.
“Tôi ở đây.”
Người kia ôn nhu mà trả lời một câu.
Tình huống giống như ngược lại, cố tình gây sự là Lương Mạt, mà rộng lượng biến thành Minh Trạm.
Lương Mạt đối với tình huống này cảm thấy bất ngờ cùng bất đắc dĩ và phẫn nộ.
“Cậu buông tôi ra!.”
“Không buông.”
“Cậu ——”
Nhìn Lương Mạt tức giận đến đôi mắt đỏ lên, thần sắc giận dữ, giống như con sóc bị trộm quả phỉ, xù lông đuôi, giơ móng vuốt ngắn ngắn.
“Tôi có chút thay đổi chủ ý …”
Minh Trạm nói xa xôi. Cứ như đang bàn luận khí trời hôm nay.
“Đáp ứng yêu cầu của cậu, không phải là không thể …”
Lương Mạt bị kinh hỉ thình lình ập tới có chút ngây người, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý nguyên nhân thay đổi cùng ánh mắt không có ý tốt của Minh Trạm.
“Cậu đồng ý tham gia?”
Minh Trạm nhìn thấy người trước mắt như trút được gánh nặng, kích động mà nhìn bộ dáng của mình. Có chút buồn cười, hắn liền nở nụ cười, không tiếng động mà nhìn Lương Mạt, “Tôi nghĩ cậu có thể hiểu sai ý tôi rồi …”
Thanh âm Minh Trạm lành lạnh, xẹt qua bên tai.
“Cái gì?”
Lương Mạt bị làm cho hồ đồ rồi.
“Tôi tham gia trận bóng rổ liên kết, không phải vì muốn, mà vì cậu cầu tôi …”
Lương Mạt chớp mắt. Như hiểu mà không hiểu.
“Con người của tôi, không bao giờ thích để người khác nợ mình.”
“Hả?”
“Nếu cậu muốn cùng tôi làm giao dịch, phải chuẩn bị tốt giá trao đổi …”
Minh Trạm tại thời điểm Lương Mạt còn đang sững sờ mà buông tay ra, tách xa khoảng cách.
“Cho cậu hai ngày cân nhắc, lớp trưởng.”
Chờ Minh Trạm rời đi, Lương Mạt tựa như mới kịp phản ứng lại, ngồi trên đất.
Âm thanh gọi lớp trưởng kia, như ghim vào trong lòng.