Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Blanche
Editor’s note: Cách xưng hô ở đây có hơi lạ, tại vì mình thấy Lương Mạt là học sinh gương mẫu thì sẽ xưng “cậu-tớ”, còn Minh Trạm dân chơi xưng “anh-em” sẽ rất hợp và đáng yêu. Nếu mọi người thấy không ổn hãy góp ý cho mình nhé.
Khí trời càng ngày càng lạnh, lúc nói chuyện cũng có thể nhìn thấy hơi bay ra, trong sân trường cây ào ào rụng lá, trên hành lang vừa hết lớp liền có rất nhiều người chạy tới đó selfie.
Khí trời lúc lạnh lúc nóng, người bị cảm càng ngày càng nhiều.
Lương Mạt tới văn phòng cầm bài thi trở về, thời gian nghỉ trưa, trong phòng học túm năm tụm ba, có người đang đọc sách làm bài tập, có người đang ngủ, Lương Mạt quét mắt thấy chỗ ngồi Minh Trạm trống trơn. Phát xong bài thi, cầm lấy chai nước mang theo từ sáng sớm, đi tới phòng sinh hoạt hội, thấy được Minh Trạm đang nằm trên ghế salon phủ sách lên mặt.
Áo khoác đồng phục treo ở trên ghế, áo sơ mi trắng hơi nhăn.
Lương Mạt tự hỏi hắn ngủ như vậy, có thể bị cảm lạnh hay không, dù sao cũng không có lò sưởi ở đây.
Cậu đưa tay ra sờ thử tay Minh Trạm một chút, vẫn còn hơi ấm.
Lại bị Minh Trạm căn bản không ngủ say nắm chặt tay, tiện thể kéo đến trên người.
“Cậu… cậu làm tớ sợ muốn chết.”
Lương Mạt sợ hãi không thôi, nhỏ giọng nói.
Minh Trạm đại khái là nghỉ ngơi đủ rồi, đôi mắt rất sáng, như là một hồ nước phản chiếu trời sao. Lương Mạt không nhịn được nhìn đến thất thần.
Minh Trạm ôm lấy eo Lương Mạt, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, nói: “Lớp trưởng không cần quản lớp giờ tự học sao?”
“Có uỷ viên kỷ luật rồi.”
“Lớp trưởng vậy là rũ bỏ trách nhiệm à?”
“Mới không có.”
Lương Mạt nằm nhoài trên người Minh Trạm, không dám thả lỏng, dù sao mình cũng là nam sinh, tuy rằng cậu rất thích cùng Minh Trạm thân cận như vậy nhưng sẽ rất nặng.
“Đúng rồi.”
Thiếu chút nữa đã quên chính sự, Lương Mạt đem Minh Trạm kéo lên, sau đó đổ tuyết lê Tứ Xuyên hấp đường phèn trong bình nước ra, hầm như ngon miệng. Vừa mở ra, một mùi thơm ngát ngọt ngào của lê bay ra.
“Trời thu khô hanh, cái này rất nhuận phổi.”
Lương Mạt rót một chén cho Minh Trạm.
Minh Trạm rất kinh ngạc.
“Cậu làm?”
“Ừ.”
Hắn không nghĩ tới Lương Mạt sẽ làm cái này.
Sáng sớm Lương Mạt đã nếm thử rồi, rất ngon, tuy rằng có hơi ít đường.
Minh Trạm nhìn Lương Mạt, ánh mắt nghiền ngẫm, nói: “Thật hiền lành.”
“Cậu nói cái gì đó.”
Lương Mạt xấu hổ mà nhìn về phía vách tường, người này một khi thẹn thùng sẽ dời tầm mắt đi chỗ khác.
Minh Trạm một hơi uống hết.
“Thật ngọt.”
Không đâu, cậu rõ ràng bỏ ít đường.
“Vậy lần sau tớ lại làm… Đường bỏ hơi ít, đây là lần đầu tớ làm, không rõ lắm.”
Lương Mạt nhỏ giọng nói, trên mặt còn mang theo bất an cùng áy náy.
Minh Trạm ngoắc ngoắc tay, một bộ dáng thỏa mãn.
Lương Mạt đơn thuần đến gần, liền bị Minh Trạm nắm lấy cái cổ, chặt chẽ vững vàng hôn một cái.
Lương Mạt trợn to mắt.
Minh Trạm há mồm, duỗi ra đầu lưỡi, rồi thu lại.
Nói: “Muốn hôn lưỡi nữa.”
Lương Mạt lập tức bị lời nói thẳng thừng của hắn làm đỏ mặt.
Ngơ ngác không phản ứng.
Minh Trạm nhẹ nhàng sờ hầu kết của cậu, “Nhanh nào.”
Thúc giục.
Lương Mạt này mới phản ứng được, chậm rãi ôm lấy vai Minh Trạm, hé miệng dán vào.
Hai người ở trong phòng sinh hoạt hội hôn một hồi lâu, thời điểm dừng lại, cái miệng nhỏ của Lương Mạt thở hổn hển, ngồi xổm trên đùi Minh Trạm.
Cậu động đậy, muốn xuống dưới, sợ chính mình quá nặng.
Bị Minh Trạm vỗ lưng.
“Giãy cái gì.”
Lương Mạt mặt lại hồng, nói rằng: “Tớ rất nặng.”
Minh Trạm hôn một hồi, tâm tình rất tốt, mặt mang ý cười mắt hiện ra rõ ràng, Lương Mạt đặc biệt thích ánh mắt của Minh Trạm nhìn thẳng vào mình, cảm thấy tình yêu dành cho mình trong đó thật nhiều.
Tuy rằng cậu mỗi lần mà bị cái thần thái này nhìn sẽ không dễ chịu, nhưng vẫn thích.
“Vợ anh không có nặng chút nào.”
Minh Trạm sờ sờ gương mặt như táo chín của Lương Mạt.
Hai người chia nhau uống hết nước trong bình, mới cùng nhau trở về phòng học.
Lúc trở về Lương Mạt đi ngang qua gương, nhìn thấy trên mặt mình vẫn còn nét ửng hồng, lập tức cảm thấy vừa lúng túng lại có chút vui mừng.
Cho nên cố ý đi nhanh hơn chút, sớm về tới chỗ ngồi của mình.
Sau khi tan học Minh Trạm cùng Lương Mạt cùng nhau đi ra ngoài, từ khi bọn họ xác định mối quan hệ, thường thường đều là Minh Trạm đưa Lương Mạt về đến nhà, rồi mình mới đi, thế nhưng Lương Mạt cảm thấy mỗi ngày lên lớp đã đủ mệt rồi, mà Minh Trạm còn thích chạy ngược chạy xuôi như vậy. Cậu muốn nói rằng cậu có thể tự về nhà, cậu không phải nữ sinh.
“Anh chỉ muốn cùng vợ anh ở lâu thêm một chút, em không vui sao.”
Minh Trạm cầm lấy tay Lương Mạt, cười híp mắt nhìn Lương Mạt lúng túng đỏ mặt.
“Tớ chỉ muốn cậu nghỉ sớm một chút.”
Lương Mạt nói.
“Anh cũng muốn, nhưng mỗi đêm đều nhớ em ngủ không được.”
Bọn họ cố ý đi con đường nhỏ xuyên qua rừng cây, vào lúc này không có người nào, Minh Trạm nhẹ nhàng áp môi lên tay Lương Mạt, Lương Mạt thật nhanh thu tay về, nhìn bốn phía không có ai mới yên tâm.
“Tiết hoá học hôm trước cậu ngủ trong lớp…”
Lương Mạt nói.
Minh Trạm ủy khuất. Vợ nhỏ là một học bá nghiêm túc, có lúc thật sự không phải là việc tốt.
“Cuộc thi tháng lần trước cậu xếp hạng mấy?”
Minh Trạm không nói lời nào, lúc thường một mặt khí chất thanh cao, hiện tại ủy ủy khuất khuất mà nhìn Lương Mạt, nhìn đến mức Lương Mạt thấy chột dạ.
“Thứ bảy.”
Lương Mạt trên mặt lộ ra thần sắc vẫn được.
“Vậy cậu nhớ về học lại cho kỹ, tranh thủ lần sau tiến thêm một hạng.”
“Không thưởng, không động lực.”
Minh Trạm tùy tiện ngồi xuống một cái ghế dài trong công viên, chân dài vung vẩy trên đất, như là đang dỗi.
Lương Mạt đi tới trước mặt bạn trai, ngồi chồm hỗm xuống, ngón tay sờ sờ chân Minh Trạm, bị Minh Trạm nắm lấy.
“Đừng sờ loạn.”
Minh-tiểu-Trạm nhe răng như sói nhỏ.
“Có thưởng.”
Lương Mạt nói.
“Tiến một hạng hôn một cái.”
“Quá ít.”
“Hai cái?”
“Mười phút.”
“…”
“Được thôi.”
Bạn nhỏ Minh-tiểu-Trạm vui vẻ, nhiệt tình như lửa mà chuẩn bị thi tháng.
Thời điểm có xếp hạng thi tháng, Lương Mạt đi trước lấy danh sách của lớp, ở trên đường đụng phải Lâm Chiều Yêu.
“Chị dâu nhỏ!”
“Cậu đừng gọi linh tinh.”
“Hì hì, tớ không nhịn được mà.”
Lương Mạt thừa nhận mặt ngoài thì tức nhưng cậu rất thích danh xưng này.
“Cậu chuẩn bị học tiết thể dục?”
“Đúng rồi. Cậu cầm cái gì đấy? Bảng xếp hạng thi tháng? OMG, tớ lần này khẳng định thi rất kém, lại bị mẹ tớ nói chết rồi…”
Lâm Chiều Yêu nhìn tên đầu tiên trong danh sách: “Chị dâu nhỏ chị thật là lợi hại, đứng nhất…”
Sau đó liền thu tầm mắt lại, một bộ tôi không muốn làm bạn với những người não to như cậu.
“Minh Trạm thành tích cũng rất tốt, cậu có thể hỏi hắn nhiều hơn.”
“Xì, hắn sẽ không giảng cho tớ đâu, còn nữa, hắn không thích học tí nào đâu, thái độ thì lồi lõm, tớ còn lâu mới hỏi hắn…”
“Cũng không đến mức đấy đâu.”
Lương Mạt nhìn thấy tên Minh Trạm ngay dưới mình, khẽ mỉm cười.
“Nếu không chị dâu nhỏ cậu dạy tớ đi…”
“Hả?”
“Kết quả thi lần này của tớ khẳng định rất dở, lý hoá tớ căn bản là nghe không hiểu a, chị dâu nhất định muốn giúp tớ một chút, nếu không mẹ tớ sẽ mắng tớ xuyên kỳ nghỉ đông mất…”
“Được… được rồi.”
Xem như nể tình vì cậu gọi tôi là chị dâu.
Sự thực chứng minh, Lâm Chiều Yêu là một người lúc học cũng không quên tạo sóng gió.
Cho nên cô ấy quyết định học nhóm tại nhà Minh Trạm.
Tuy rằng thời điểm Minh Trạm mở cửa, như mới bò ra khỏi giường. Lúc nhìn thấy Lương Mạt ở cửa hai mắt sáng lên, kéo người ngay giữa cửa hôn một cái chào buổi sáng.
“Ôi chao nha các người làm gì gấp thế, có thể tém tém lại tí không.”
Lâm Chiều Yêu giả vờ bụm mặt nhìn lén.
“Cô tới làm gì?”
Minh Trạm lạnh nhạt mà nhìn Lâm Chiều Yêu.
“Là em nhờ chị dâu đến dạy học bổ túc, mượn thư phòng nhà anh dùng một lát.”
Mà Minh Trạm rõ ràng đối với danh xưng này cũng rất hài lòng, nói với Lương Mạt: “Anh đi rửa mặt trước, em vào ngồi trước đi.”
Rồi đi lên lầu.
Lâm Chiều Yêu thấy anh họ mình đi rồi, liền lặng lẽ nói: “Chị dâu nhỏ, có muốn vào phòng ngủ anh họ nhìn một cái không, có khi giấu bí mật kì quái gì đó đấy nha…”
Nụ cười trên mặt cô càng ngày càng thiếu đạo đức.
Lương Mạt không đành lòng nhìn thẳng, hắng giọng một cái, nói: “Đi thư phòng.”
Nói học bổ túc thật sự là học bổ túc, Minh Trạm chỉ đến thư phòng liếc nhìn liền đi ra ngoài, lưu lại Lâm Chiều Yêu bị thầy giáo Lương ân cần giáo dục.
Mãi đến tận Lâm Chiều Yêu lăn lội cầu nghỉ ngơi cầu buông tha, Lương Mạt nhìn đồng hồ, sắp đến trưa rồi, liền nói được rồi.
Lâm Chiều Yêu nói: “Tớ xuống dưới lầu tìm chút gì ăn, cậu nhanh đi tìm anh họ tớ đi.”
Sau đó như không kịp chờ đợi chạy xuống dưới lầu cosplay tiểu trong suốt.
Nhà Minh Trạm rất lớn, cậu chậm rãi đi tới phòng ngủ Minh Trạm, gõ cửa một cái.
Chỉ chốc lát cửa liền mở ra, Minh Trạm đã thay đổi quần áo, nhìn qua thư thích nhàn nhã.
“Lương lão sư tan lớp?”
Lương Mạt ngón tay chọt chọt xương quai xanh Minh Trạm.
“Cậu chế nhạo tớ.”
“Tiểu nhân không dám.”
Sau đó đem Lương Mạt kéo vào trong, tiện thể đá cửa đóng lại.
Lương Mạt lúc này mới nhìn thấy phòng ngủ Minh Trạm, toàn bộ đều là màu xám, sạch sẽ lại lạnh nhạt, vách tường sáng bóng, bên trên treo một ít tranh nghệ thuật hoa khô, dưới chân là thảm xốp trải sàn, gian phòng liên với cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng ngời.
Còn có mùi tinh dầu đàn hương.
Minh Trạm ngồi ở trên giường, giang hai tay.
“Lại đây ôm một chút.”
Lương Mạt thật không tiện.
“Cũng không phải trẻ con.”
Cậu nói rồi ngồi xuống một cái ghế cao màu đen, bên cạnh là thanh ngang trang trí, Lương Mạt một tay chống đỡ ở phía trên, chân không chạm đất, hoảng sợ một chút.
“Em thấy người anh, nhìn thấy giường của anh, thế mà không muốn ngủ một chút sao.”
Minh Trạm oán giận.
Lương Mạt cười khẽ, trên mặt liền khôi phục vẻ nghiêm túc nói rằng: “Bạn học Minh Trạm, tôi có đạo đức của một thầy giáo.”
Minh Trạm vài bước đi tới trước người Lương Mạt, hai tay bao lấy cậu.
“Vậy thầy Lương, lần thi này có hài lòng với em không?”
Lương Mạt nhìn khuôn mặt tinh tế của Minh Trạm, từng chút từng chút khuếch đại, và nổ tung như chiếc kính vạn hoa trong tim cậu.
Cậu học điệu cười lúc thường của Minh Trạm, không giống Minh Trạm như vậy thành thạo điêu luyện, nhiều hơn một phân nhẹ nhàng.
“Thoả mãn.”
“Vậy phần thưởng thầy cho em đâu?”
Minh Trạm tiếp tục mặt mày mang ý cười.
Lương Mạt bị Minh Trạm ôm đến trên xà ngang, xà ngang rất hẹp, một nửa sức nặng của cậu dựa vào trên người Minh Trạm, muốn bám lấy chân ghế cao, mà Minh Trạm lại đứng ở giữa hai chân cậu, phảng phất bị Minh Trạm dồn đến cực điểm, chỉ có thể mở ra chính mình nghênh tiếp hắn.
Tay Lương Mạt bắt được quần áo mềm mại của Minh Trạm, nhanh chóng mò lên lưng Minh Trạm, so với quần áo mềm mại thì cơ lưng rắn chắc mạnh mẽ càng mang đến cảm giác an toàn, thật giống cả người đều phải treo trên Minh Trạm, khẩn cấp, lực bất tòng tâm lại tủi thân.
Minh Trạm tay vòng tới đặt dưới mông Lương Mạt, nâng người, tựa như ôm một đứa nhỏ.
Lương Mạt sợ đến hoảng loạng mà cắn vào đầu lưỡi Minh Trạm, sau đó một giây, thật nhanh ôm chặt Minh Trạm, ghế tựa bị đẩy xuống, rầm, đổ lên thảm trải sàn, Minh Trạm ôm Lương Mạt, ngã xuống giường.
Lương Mạt quả thực cũng bị động tác của Minh Trạm hù chết.
Cậu sợ mình đè bẹp Minh Trạm.
Tình thế đột nhiên biến thành Minh Trạm nằm, tay đặt trên eo lưng Lương Mạt, mà Lương Mạt ngồi trên hông Minh Trạm, mặt đỏ hồng, mắt ẩm ướt.
Miệng mở ra còn chưa kịp khép lại, lộ ra một màu đỏ tươi.
Lương Mạt tựa hồ trống rỗng một giây, liền nghĩ tới phải làm gì, nằm úp sấp trên người Minh Trạm, như lữ nhân trên sa mạc khao khát nguồn nước, chủ động tìm kiếm giải thoát.
_TOÀN HOÀN VĂN_