Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vận tốc tàu tốc hành là 100km/h, kéo dài ba mươi tư tiếng, phát đi phát lại bài Black Car, mặt trời mọc rồi lặn, tôi biết phương hướng của đích đến nhưng không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi biết rằng, rồi có một ngày, tôi sẽ men theo con đường cũ trở về.
—— “Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang”
*
Đây là lần đầu tiên Thang Chi Niệm đi xa nhà, đi một mình, từ quê thị trấn Trầm đến thành phố hạng A Hằng Dự cách hơn hai nghìn cây số. Xe lửa giường nằm, mất tận ba mươi tư tiếng.
Vào mùa hè, tất cả hành lý mang theo chỉ là một chiếc ba lô màu đen, một túi đồ ăn và một chiếc điện thoại. Khi xe lửa sắp đến ga, đồ ăn còn sót lại trong túi chỉ là vài chiếc bánh quy ăn dở và một chai nước khoáng tiện tay nhét vào ba lô.
Nhìn thấy Thang Chi Niệm sắp đi, cô gái ngồi bên cạnh đứng lên chào tạm biệt, trên mặt lộ vẻ lưu luyến không nỡ.
Trong chuyến đi này, may nhờ Thang Chi Niệm dũng cảm bắt giúp tên trộm nên số tiền mặt cô ấy mang theo mới không bị rơi vào tay kẻ cắp. Sau đó nghĩ lại có chút sợ hãi, hỏi Thang Chi Niệm có sợ bị người khác trả thù không. Vẻ mặt Thang Chi Niệm không chút sợ hãi, nói rằng hiện giờ là xã hội pháp trị, khắp nơi đều có camera giám sát, ai dám động vào cô.
Hai người tầm tuổi nhau, nên suốt quãng đường đi họ nói cười vui vẻ, giải tỏa đi những mệt nhọc và buồn chán trên chuyến tàu.
“Thang Chi Niệm, cậu nhất định đừng quên tớ đó!”
“Ừ!”
“Sau này cậu đến thành phố Xuyên nhất định phải tìm tớ đi chơi nha!”
“Không thành vấn đề!”
“Cậu nhớ số điện thoại của tớ chưa?”
“Nhớ rồi, nhớ rồi.”
Sau khi tạm biệt, Thang Chi Niệm quay người xuống tàu, bóng dáng phóng khoáng.
Trước đó không lâu, mẹ Thang Nguyên gọi điện đến nói rằng tài xế riêng của chủ nhà là chú Lý sẽ tiện đường ghé đón cô, có gửi cả số điện thoại cho cô luôn rồi.
Thang Chi Niệm đã hai năm không gặp mẹ mình, cô sống cùng bà ngoại từ nhỏ đến lớn, mẹ cô quanh năm làm việc bên ngoài, một năm chỉ gặp được vài lần, nên cô sớm đã quen với việc này.
Mẹ đã làm việc cho chủ nhà này nhiều năm, lương khá cao, chủ nhà tin tưởng và cũng ỷ lại bà, dịp lễ Tết gì cũng có thêm lì xì. Điều bất lợi duy nhất có lẽ là trong những ngày nghỉ lễ không thể cho bà về nhà đoàn tụ.
Nhưng bây giờ thông tin liên lạc phát triển, có thể gọi video qua điện thoại.
Nhà ga cuối kỳ nghỉ hè đông nghẹt người, khác với lễ hội mùa xuân, hầu hết gương mặt đều là học sinh sinh viên.
Thang Chi Niệm tháo tai nghe ra, tạm dừng bài hát tiếng Anh Black Car trên máy nghe nhạc, buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, vuốt phẳng quần áo nhăn nhúm, đeo ba lô lên hòa vào đám đông. Cách đây hai tháng cô vừa tròn mười sáu tuổi, đã cao một mét sáu mươi lăm, đứng trong đám đông cũng không gọi là thấp, nhưng mà rất gầy, giống như cây giá đỗ suy dinh dưỡng vậy. Mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, phối với chiếc quần jean ngắn năm phân và một đôi giày trắng.
Dòng người đông đúc ở lối ra, đôi giày trắng sạch sẽ của cô bị giẫm thành hai dấu chân đen thui.
Thang Chi Niệm nhanh chóng gặp được chú Lý.
Chú Lý khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, gương mặt tươi cười, khóe mắt lộ rõ nếp nhăn. Khi chú cười, má trái có lúm đồng tiền rất dễ thương.
Thang Chi Niệm lễ phép chào hỏi: “Chào chú Lý.”
“Niệm Niệm phải không? Cháu ngoan quá.” Chú Lý nhìn kỹ gương mặt của Thang Chi Niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn, vầng trán đầy đặn, đôi mắt hình quả hạnh, sống mũi cao, có một nốt ruồi nhỏ trên mũi, dưới ánh mặt trời trông giống như một ngôi sao vậy.
Thang Chi Niệm cong khóe môi lên, mỉm cười khôn khéo. Cô giỏi nhất là diễn vẻ lương thiện bằng khuôn mặt vô hại của mình.
“Bé ngoan, đi thôi.”
Xe của chủ nhà là chiếc Rolls-Royce Ghost màu trắng mang biển số 6666, đậu trong bãi xe vô cùng bắt mắt. Xe phía trước và phía sau cố tình chừa ra một khoảng cách, người qua đường hai bên cũng chú ý họ nhiều hơn, như muốn dò xét thân phận của họ, ánh mắt phức tạp, nhưng vẻ mặt lộ rõ hơn là sự ghen tị.
Chú Lý không để ý tới những ánh mắt thăm dò đó, dẫn Thang Chi Niệm lên xe, nói hôm nay ra sân bay tiễn chủ nhà lên máy bay nên tiện đường đón cô luôn.
Khi chiếc xe ra khỏi bãi đậu xe dưới hầm, thành phố Hằng Dự dần dần hiện ra trước mắt Thang Chi Niệm. Những tòa nhà cao tầng tựa như những tòa bảo tháp pha lê xa không với tới, nguy nga đồ sộ, ngẩng đầu như không nhìn thấy chân trời, cúi đầu là dòng xe cộ tấp nập.
Nhỏ bé, là cảm giác trực quan nhất của Thang Chi Niệm trên suốt quãng đường này. Cô lớn lên ở một thị trấn hẻo lánh khu vực Tây Nam, đi xa nhất cũng chỉ đến các thành phố đô thị để tham gia các cuộc thi.
Lần chuyển trường này là một chương hoàn toàn mới trong cuộc đời của Thang Chi Niệm.
Thế giới quá rộng lớn, cô giống như một con kiến nhỏ bé, nhỏ đến mức không đáng được nhắc đến. Suốt chặng đường đi, cô luôn nghĩ về việc mẹ cô thật tài, có thể sinh tồn ở một thành phố lớn như vậy, tự nuôi sống bản thân, chăm lo được cho gia đình, còn có thể trả hết món nợ mà ba cô nợ trước đó.
Thang Chi Niệm rất nóng lòng muốn gặp được mẹ.
Quãng đường dài hơn Thang Chi Niệm nghĩ, mất khoảng bốn mươi phút.
Sau khi ra khỏi ga xe lửa, lên đường cao tốc, lái thẳng đến biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Do mùa hè năm nay thời tiết nắng nóng nên Cận gia đã chuyển đến một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố để tránh cái nóng.
Đã qua lập thu, so với cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè thì buổi chiều tối bây giờ rõ ràng là mát mẻ hơn.
Cổng lớn điện từ đã được mở sẵn, xe từ từ chạy vào tòa biệt thự. Lúc này Thang Chi Niệm mới biết được thì ra thế giới hiện thực còn khoa trương hơn trong phim ảnh.
Sau cổng vào là một con đường nhựa dài, hai bên đường trồng những cây sung tươi tốt, bên cạnh là những hàng cây cỏ xanh mướt, ngút tầm mắt.
Ánh nắng lốm đốm xuyên qua khoảng trống giữa những hàng cây xanh mướt, một góc tòa nhà màu trắng lộ ra ở cuối con đường rừng. Phong cảnh dọc đường rất đẹp, có hồ nước, có biển hoa hướng dương, còn có thảm thực vật mà Thang Chi Niệm không thể gọi tên, cảnh quan đặc sắc.
Nếu không nói đây là biệt thự của gia tộc nào thì dựa theo hiểu biết của Thang Chi Niệm, cô sẽ tưởng rằng đây là một công viên.
Sau khi lái xe khoảng hai trăm mét, toàn cảnh biệt thự phong cách kiến trúc lâu đài kiểu Anh thời trung cổ hiện rõ trước mặt Thang Chi Niệm. Biệt thự nhìn đã có tuổi đời vài năm, đơn giản mà trang nhã, có sân trước sau, thiên nhiên bao quanh, bên cạnh là biệt thự kiến trúc hiện đại với phong cách hoàn toàn khác.
Thang Chi Niệm vừa liếc mắt liền nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa sân.
Thang Nguyên ăn mặc chỉnh tề, cao một mét sáu, tóc dài búi sau gáy, trên mặt nở nụ cười vui vẻ đúng mực.
Thang Nguyên nghiêng người chào lão Lý và cảm ơn ông. Lão Lý quay vô lăng đi đỗ xe, nói khách sáo làm gì.
Thang Chi Niệm xuống xe, đi đến trước mặt mẹ, viền mắt đỏ hoe, nhẹ giọng gọi: “Mẹ.”
“Cao lên nhiều rồi, trưởng thành rồi, trưởng thành rồi.” Gọi video không nhìn ra được.
Thang Nguyên nhìn cô con gái đã hai năm không gặp từ trên xuống dưới, đáy mắt ngập tràn cảm xúc, mặt thì tươi cười, luôn giữ thái độ đúng mực.