Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Trước khi Cận Vu Thân đi tới, Thang Chi Niệm đã gọi điện cho cậu.
Người cách đó không xa dừng lại, nhấc điện thoại lên bấm nút nghe, mắt vẫn dán chặt vào khu khán giả bên này.
Khí thế trên người cậu quá mãnh liệt, cậu hơi nheo mắt lại như đang kiểm tra tù nhân.
Thang Chi Niệm đặt cuốn sách xuống, quả nhiên nhìn thấy Cận Vu Thân đang nhìn về phía mình, một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại lên nghe: “Cậu làm gì vậy? Nước của tôi đâu?”
Thang Chi Niệm hít sâu một hơi: “Chỗ của cậu không có nước hả? Sao cứ phải lấy của tôi?”
Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướng vừa từ tạp hóa bê hai thùng nước vào, hiện giờ chúng được đặt ở vị trí nổi bật nhất của sân bóng rổ. Nếu Cận Vu Thân muốn uống nước thì có thể đến lấy bất cứ lúc nào.
Đầu bên kia cười trừ: “Vậy thì tôi cần chân sai vặt như cậu làm gì? Mau đem qua đây.”
“Không muốn.”
Cận Vu Thân nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cậu nói lại lần nữa?”
“Cậu có biết cậu rất thu hút không?”
“Tôi biết.” Người nào đó có vẻ rất đắc ý.
Đâu phải ngày đầu tiên được người ta thích vậy đâu.
Cận Vu Thân quen lâu rồi.
Thang Chi Niệm nói bằng giọng điệu năn nỉ: “Có rất nhiều cô gái thích cậu, ai cũng muốn đưa nước cho cậu. Nếu bây giờ tôi đi đưa nước, người khác sẽ nghĩ nhiều lắm.”
“Nghĩ nhiều cái gì?”
Giọng Cận Vu Thân hơi trầm xuống, giọng nói của cậu truyền vào màng nhĩ của Thang Chi Niệm từ điện thoại, giống như một chiếc loa siêu trầm của violin trêu ghẹo.
Thang Chi Niệm nói thẳng: “Chắc chắn sẽ hiểu lầm tôi có ý với cậu. Nếu đúng lúc cậu nhận chai nước của tôi đem qua, ai biết mọi người sẽ nghĩ gì trong lòng.”
“Nghĩ gì được?”
Người này là máy lặp từ hả?
Thang Chi Niệm hít sâu một hơi: “Cậu không hiểu hả?”
“Không hiểu.”
Thái tử thật sự không hiểu, cậu không có nhiều suy nghĩ vòng vo như vậy. Nếu nói có gì thật, chắc là cảm thấy thú vị khi sai bảo Thang Chi Niệm. Hành vi này rất xấu xa, Cận Vu Thân cũng biết điều đó. Nhưng cậu vừa giúp cô phụ đạo tiếng Anh vừa đưa tiền cho cô mà, nên coi như là công bằng rồi.
“Không hiểu thì thôi, dù sao tôi cũng không đưa nước cho cậu đâu.”
Trận đấu sắp bắt đầu, tiếng còi vang lên.
“Được.” Cận Vu Thân nghiến răng nghiến lợi, lười đôi co với cô, “Cậu cứ ngồi im ở đó, dám đi thử xem.”
Còn nhiều thời gian tính sổ với cô sau.
“Tôi…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã cúp.
Lướt qua đám đông và hàng ghế khán giả, Cận Vu Thân ngẩng đầu nhìn về phía Thang Chi Niệm, quăng cho cô một cái liếc. Quay lại và sải bước lớn về phía giữa sân.
Thang Chi Niệm thật sự không muốn để ý tới cậu, đứng dậy định nhấc chân rời đi, nhưng nghĩ lại... ở nhờ nhà người ta không thể đắc tội.
Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vẫn nên đợi thì hơn.
“Ủa, sao Cận Vu Thân đi rồi?”
“Vừa rồi anh ấy đang nhìn chúng ta phải không? Đúng chứ đúng chứ?”
“Chắc không phải đâu, anh ấy đâu quen biết chúng ta.”
“Ôi Chúa ơi, tớ phấn khích kinh khủng.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Nhìn kìa, Cố Hình cũng đến rồi.”
“Ôiiiiiiii, trận đấu hôm nay thật là bắt mắt.”
Thang Chi Niệm cầm cặp của mình và chồng sách, tìm một chỗ ngồi khác, tránh xa tiếng ồn, ngồi xuống ở một chỗ tương đối yên tĩnh, vị trí không ai có thể làm phiền.
Khi tiếng còi vang lên, một quả bóng rổ màu vàng đen được các chàng trai trên sân giành lấy.
Các cầu thủ đang chạy, tiếng giày thể thao của họ cọ vào sàn phát ra âm thanh “kít kít kít”. Khán phòng lúc này yên tĩnh và mọi người đang chờ đợi quả bóng đầu tiên được ném vào rổ.
Trường Quốc tế Hằng Dự giành được bóng trước, Diệp Khai Sướng chuyền bóng cho tạ Bành Việt, Tạ Bành Việt tiếp tục chuyền bóng cho Cận Vu Thân ở cách đó không xa.
Cận Vu Thân dẫn bóng, thực hiện động tác ba bước vào rổ, thành công ghi điểm đầu tiên của trận đấu. Đây là một khởi đầu tốt.
Sân đấu vang lên tiếng vỗ tay và la hét ầm ĩ, thậm chí có cả tiếng huýt sáo.
Thang Chi Niệm không biết gì về bóng rổ, cũng không có hứng thú, chỉ liếc nhìn sân một cái, sau đó cúi đầu lật sách ra.
Một trận bóng rổ cộng lại kéo dài hơn một giờ.
Vẫn phải đợi.
Đắm chìm trong việc học, thời gian luôn trôi rất nhanh. Dù trên sân đấu náo nhiệt thế nào, ngoạn mục đến đâu, cũng không liên quan gì đến cô.
Tỷ số của đôi bên rất sát nhau.
Trường Trung học Quốc tế Hằng Dự dẫn trước một điểm, trường Trung học Thực Nghiệm Hằng Dự giành lại một điểm. Khi trường Trung học Thực Nghiệm Hằng Dự dẫn trước một điểm, phút tiếp theo trường Trung học Quốc tế Hằng Dự giành lại một điểm về, đôi bên hòa nhau.
Trận đấu thế này khiến người xem hồi hộp nhất, bởi vì cả hai bên đều là những đối thủ thực lực, cao thủ cạnh tranh với nhau, mỗi một chiêu thức đều đẹp mắt.
Trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự cũng có cầu thủ “ngôi sao” của riêng mình, là một học sinh lớp 11 tên Cố Hình.
Cố Hình có chiều cao tương đương Cận Vu Thân, cũng chơi ở vị trí tiền đạo. Thoạt nhìn, hai người này thực lực ngang nhau.
Đội cổ vũ của trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự hét rất lớn, đều là Cố Hình, Cố Hình, Cố Hình.
Trường Trung học Quốc tế Hằng Dự bên này cũng không chịu thua, Cervine dẫn đầu trong tiếng hét: “Zak cố lên! Zak cố lên!”
Hai tiền đạo trong sân ra sức rượt đuổi, bóng vào rổ, bên dưới từng làn sóng hò hét vang lên.
Thang Chi Niệm thi thoảng bị tiếng hét của khán giả làm cho giật mình, sau đó cô ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn sâu hơn, cũng không chú ý tới ánh mắt của Cận Vu Thân mấy lần nhìn về phía khán giả, cô lại tiếp tục cúi đầu đọc sách của mình, rất tập trung.
Không lâu sau, Chu Hiểu Dao xong việc tìm đến chỗ Thang Chi Niệm, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu biết không? Zak rất lợi hại, một mình cậu ấy ghi một nửa số điểm.” Chu Hiểu Dao không giấu được sự phấn khích.
Hôm nay, trường Trung học Quốc tế Hằng Dự xem như rửa được nỗi nhục trong quá khứ.
Lúc này Thang Chi Niệm mới ngẩng đầu, nhìn về phía sân.
Với rất nhiều chàng trai đang chạy, nhưng cô vẫn nhanh chóng tìm được Cận Vu Thân, vì con số 8 trên áo cậu, rất dễ nhớ.
“Điểm số hiện tại của trường chúng ta là bao nhiêu?” Thang Chi Niệm chỉ thấy điểm trên sân, nhưng thực sự không biết bên nào là điểm số của trường mình.
Chu Hiểu Dao nói: “Màu đỏ là của trường chúng ta. Hiện tại 84 vs 83, chúng ta tạm thời dẫn trước một điểm.”
“Mới chỉ dẫn trước 1 điểm hả?”
“Đã giỏi lắm rồi. Cậu không biết đó thôi, năm ngoái trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự đã giành giải nhất trong cuộc thi bóng rổ thành phố đó! Cố Hình của trường bọn họ rất mạnh.”
“Trường của chúng ta thì sao?”
“Hình như bị loại từ vòng sơ tuyển…”
“... Ồ.” Hóa ra Trường Trung học Quốc tế Hằng Dự không phải giỏi mọi thứ.
“Nhưng năm ngoái, đàn anh Kelsen và Zak đều không tham gia. Cậu xem tình hình năm nay hoàn toàn khác rồi.”
“Ừm.” Thang Chi Niệm thật sự không nhìn ra được gì khác biệt.
Trong lúc nói chuyện, trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự thực hiện một cú ba điểm, sân bóng ngay lập tức sôi sục với những tràng pháo tay, tiếng la hét và tiếng huýt sáo.
Như vậy thì, một điểm dẫn đầu vừa rồi của trường Trung học Quốc tế Hằng Dự, bây giờ lại kém hai điểm rồi.
Đây chắc được coi là một sự khiêu khích.
Thang Chi Niệm vô thức nhìn sang Cận Vu Thân, phát hiện ra cái người luôn nóng nảy kia giờ phút này lại rất bình tĩnh, phớt lờ sự khiêu khích của đối phương, quay sang phối hợp với các thành viên trong nhóm, vẻ mặt nghiêm túc.
Một Cận Vu Thân thế này mang lại cho Thang Chi Niệm một cảm giác hoàn toàn khác, không tệ nha. Nó làm cô nhớ lại cái đêm họ ở biệt thự bên cạnh, cậu cẩn thận lắp ráp chiếc xe thể thao trong khi cô ngồi một bên làm bài tập về nhà.
Sẽ thật hoàn hảo nếu Cận Vu Thân không mở miệng.
Chu Hiểu Dao chỉ vào người vừa mới ghi quả bóng ba điểm nói: “Người đó chính là Cố Hình, nghe nói là nam thần của trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự, tớ còn tưởng chỉ là tin đồn thôi, không ngờ chơi bóng rổ giỏi vậy.”
Thời kỳ hưng thịnh của nam giới rất ngắn, chỉ đẹp trai thôi thì không có ích gì.
Thang Chi Niệm hỏi: “Thành tích học tập của cậu ấy thế nào?”
“Thành tích của cậu ấy cũng rất tốt, cậu ấy đứng thứ ba toàn khối. Hiện giờ cậu ấy đang học lớp 11 thôi, nhưng nghe nói được xét tuyển thẳng vào Thanh Hoa và Bắc Đại rồi.”
“Lợi hại vậy!” Thang Chi Niệm có ánh nhìn khác về Cố Hình.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nghe nói gia cảnh Cố Hình rất bình thường, bố cậu ấy từng ở tù, mẹ cậu ấy mất khi cậu ấy còn rất nhỏ."
“Ồ.”
Thế mới nói, đầu thai là một môn kỹ năng sống.
Thấy sân đấu náo nhiệt vậy, Thang Chi Niệm cũng cất sách vào, xem xem cuối cùng thì trường nào giành chiến thắng.
Trận đấu đã vào hồi kết hiệp hai, đến giai đoạn gây cấn nhất, các cầu thủ hai bên đều dốc hết sức.
Nhưng cũng chỉ là một trận giao hữu nên đâu cần phải liều đến vậy?
Trong ba phút cuối cùng, tỉ số hai bên vẫn bám sát nhau, trường Quốc tế Hằng Dự vẫn bị dẫn trước hai điểm, vừa bắt kịp, lại bị trường Thực nghiệm Hằng Dự vượt lên.
Các học sinh trường Thực nghiệm Hằng Dự bắt đầu hét lên: “Thực nghiệm Hằng Dự cố lên! Thực nghiệm Hằng Dự cố lên!
Các học sinh đến từ trường Quốc tế Hằng Dự cũng không chịu lép vế: “Quốc tế Hằng Dự cố lên! Quốc tế Hằng Dự cố lên!”
Chu Hiểu Dao không nhịn được cũng theo đám đông hô to: “Đàn anh Kelsen cố lên!”
Cuối cùng Thang Chi Niệm cũng là người phát hiện ra tâm tư kia của Chu Hiểu Dao, mỉm cười nhìn cô ấy.
Chu Hiểu Dao phát giác ánh mắt của Thang Chi Niệm, hai má đỏ bừng: “Cậu nhìn tớ làm gì? Xem trận đấu kìa.”
“Trận đấu không thú vị bằng cậu.”
“A!” Chu Hiểu Dao vừa xấu hổ không chỗ chui, cố ý làm bộ bóp cổ Thang Chi Niệm: “Không được cười tớ!”
“Tớ không cười cậu. Tớ thật sự thấy cậu thú vị hơn trận đấu nhiều.”
Trong khi hai cô gái đang đùa giỡn thì tiếng còi vang lên, đã hết giờ. Trọng tài dùng tay ra hiệu dừng trận đấu, trận đấu chính thức kết thúc.
Mắt Thang Chi Niệm hơi ửng đỏ.
Điểm trên bảng.
Cuối cùng, Quốc tế Hằng Dự thua một điểm cho Thực nghiệm Hằng Dự.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Theo quan điểm của Thang Chi Niệm, thua một điểm cũng không coi là thua, hơn nữa đây chỉ là trận giao hữu.
Bên ngoài trời đã tối, trận đấu đã kết thúc, các học sinh trong nhà thi đấu lần lượt rời đi.
Chu Hiểu Dao phải xuống phụ giúp, chào tạm biệt Thang Chi Niệm rồi chạy xuống.
Thang Chi Niệm chán chường tiếp tục ngồi trên khán đài một lúc, đợi mọi người đi gần hết, cô mới từ từ di chuyển vị trí. Cô phải ôm một chồng sách và rảnh một tay để cầm chai nước khoáng.
Bên kia sân, dù trường Quốc tế Hằng Dự thua trận nhưng trên khuôn mặt các cầu thủ không hề có vẻ thất vọng. Các cầu thủ hai bên bắt tay và nói những lời khách sáo động viên lẫn nhau.
Cận Vu Thân quấn một chiếc khăn quanh cổ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng đọng nước.
Hơi thở của cậu vẫn chưa ổn định, lồng ngực phập phồng, tiện tay lau giọt mồ hôi trên má.
Tìm được điện thoại, gửi tin nhắn cho Thang Chi Niệm, kêu cô qua đây.
Thang Chi Niệm đi xuống bậc thang của khán đài, đặt đồ đạc của mình sang một bên, đang định đưa nước cho Cận Vu Thân thì vô tình đụng phải một người.
Người kia cao lớn cường tráng, cả người nóng hổi.
Cố Hình nắm lấy cánh tay Thang Chi Niệm, nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Chai nước khoáng trong tay Thang Chi Niệm rơi xuống đất, lăn ra ngoài.
Cố Hình cúi người nhặt chai nước lên đưa cho Thang Chi Niệm: “Xin lỗi, bất cẩn đụng phải bạn.”
“Không sao.”
Thang Chi Niệm nhìn lại Cố Hình, nhìn từ khoảng cách gần, có thể thấy ngũ quan của người này rất tinh tế, không kém gì Cận Vu Thân.
Cô lấy nước đi về phía Cận Vu Thân cách đó không xa.
Cận Vu Thân đứng đó với dáng vẻ không nghiêm túc, khăn vẫn quấn trên cổ, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, dựng đứng như gai nhím vậy.
Cậu khoanh hai tay lại, chứng kiến toàn cảnh va chạm của Thang Chi Niệm và Cố Hình.
Thang Chi Niệm bước nhanh hơn, đưa nước cho Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân không nhận.
Thang Chi Niệm: “Không phải cậu muốn uống nước sao?”
“Nếu thật sự phải đợi cậu mang nước tới, có lẽ tôi đã chết khát rồi.” Lời nói cũng như có gai, có thể đâm người.
Nhưng Thang Chi Niệm cũng có thể hiểu được, hôm nay thái tử thua trận chắc tâm trạng không tốt.
Biết sao giờ.
Dỗ dành thôi.
“Tôi thấy cậu đã chơi rất giỏi, chỉ thua một điểm thôi, đã tuyệt lắm rồi.”
“Tuyệt ở đâu?”
“Tôi thấy cậu úp rổ rồi, rất lợi hại! Cậu là người ghi điểm đầu tiên trong trận đấu nữa!”
Cận Vu Thân không phải là loại người chán nản chỉ vì thua một trận đấu. Từ nhỏ đã tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ, nếu trái tim mỏng manh dễ vỡ như vậy sao mà sống tới giờ được?
Cậu liếc nhìn Thang Chi Niệm: “Cậu có xem trận đấu hả?”
“Tất nhiên!”
Cận Vu Thân hừ một tiếng, không thèm vạch trần lời nói dối của cô.
Sau trận giao hữu kiểu này, theo lệ họ thường dùng bữa cùng nhau.
Cận Vu Thân lười tham gia vụ náo nhiệt này, nên chào đám Tạ Bành Việt rồi chuẩn bị về nhà.
Tạ Bành Việt kéo Cận Vu Thân lại: “Sao cậu lại như vậy? Ăn bữa cơm cũng không đi, giờ biến thành “trạch nam” rồi hả?”
“Anh quản được hả?”
“Học kỳ này đã rủ cậu đi mấy lần rồi, cậu đều không chịu ra.”
“Chẳng phải anh thích hẹn mấy em gái sao? Hẹn tôi làm gì?”
Trong khi nói chuyện, Cận Vu Thân quay qua thì thấy Thang Chi Niệm và Cố Hình lại dính với nhau từ bao giờ.
Nói chính xác thì là Cố Hình chủ động đến tìm Thang Chi Niệm, thậm chí còn bắt chuyện bằng chiêu cũ rích: “Hình như tớ gặp cậu ở đâu rồi.”
Nguyên văn lọt thẳng vào tai Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân cười nhạt.
Được.
Thang Chi Niệm, cậu giỏi lắm!