Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
La Giáng tựa hồ đã biết kịch bản của Kỷ Linh, hắn mà tới tìm thì nhất định là lại có ý tưởng hoạt động mới.
"Ai, tôi cảm thấy tôi lỗ vốn rồi." La Giáng để trợ ký châm trà cho hai người, nhìn Kỷ Linh đang ngồi đối diện hắn nói.
"Nói như thế nào?" Kỷ Linh nhướn mày.
"Tôi chỉ là cổ đông, nhưng là mọi việc cậu đều tới hỏi tôi, tôi cố vấn này so với chức giám đốc của người ta còn chuyên nghiệp hơn, cậu có phải hẳn là nên trả cho tôi một phần tiền lương hay không." La Giáng nói.
Kỷ Linh mỉm cười nói: "Lúc trước là anh nói muốn tham dự quản lý."
"Ai, lúc ấy tôi không phải là không yên tâm cậu sao, nếu là cậu đem tiền của tôi ném bỏ thì làm sao bây giờ."
"Vậy ý của anh là, hiện tại đã an tâm rồi?" Kỷ Linh bắt lấy kẽ hở trong lời nói của La Giáng.
La Giáng cười nói: "Cậu biết rõ còn cố hỏi? Thật ra tôi mặc kệ cũng được, cậu mỗi lần tới chỗ này của tôi, trong lòng đều có quyết sách rồi, hỏi tôi bất quá cũng bởi vì là cậu đối với ngành giải trí không quen thuộc, yêu cầu tôi nói cho cậu một chút quy tắc. Sau này chờ cậu đối với cái vòng luẩn quẩn này nhuần nhuyễn rồi, có tôi hay không thì cũng không còn quan trọng nữa."
Kỷ Linh mỉm cười.
La Giáng nói chính là đúng.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên hắn tiến vào cái ngành này, khó tránh khỏi có chỗ không hiểu biết, có La Giáng ở đây không phải tiện lợi sao?
"Cho nên nói, lần này lại yêu cầu tôi cung cấp thông tin tình báo gì?" La Giáng là một người thực bằng phẳng, đối với việc Kỷ Linh dùng hắn làm cố vấn cũng không có gì bất mãn.
Kỷ Linh nói: "Lần này tôi phát hiện cái gọi là marketing giải trí, phát triển mở rộng sản phẩm giải trí, càng khó làm toàn bộ dự án."
La Giáng gật gật đầu: "Đúng vậy, sau khi công ty của cậu làm thâm nhập thị trường xong, thì phải bắt đầu lựa chọn phương hướng. Hoặc là chuyên chú với thương vụ cấy quảng cáo vào tiết mục, làm chỉnh hợp nội dung tiết mục với nhãn hiệu sản phẩm; Hoặc là chuyên chú với kế hoạch mở rộng, cung cấp dịch vụ tuyên truyền là chính. Một công ty độc lập rất khó chú ý cả hai bên, cho dù cậu có thể chú ý được cả hai, phía xuất phẩm đầu tư điện ảnh lớn cũng sẽ không đem trứng đặt vào cùng một rổ, cho cậu toàn quyền xử lý."
Kỷ Linh hỏi La Giáng: "Anh cảm thấy tôi hẳn là nên hướng bên nào phát triển thì tốt?"
La Giáng đáp: "Cậu không phải đã sớm có đáp án rồi sao? Cậu từng nói với tôi cậu muốn đi xuống dưới du tẩu."
Kỷ Linh thừa nhận: "Đúng vậy, tôi vẫn là muốn hướng tới con đường tuyên truyền mở rộng này mà đi."
Kỷ Linh không nói cho La Giáng, trước kia hắn làm nghiệp vụ cấy quảng cáo vào là bởi vì hắn đối với công việc ở ngành giải trí này không quen thuộc, chỉ có thể tìm một thứ hắn quen thuộc để thâm nhập vào, tốt xấu gì hắn đối với công việc quảng cáo còn tính là có hiểu biết, cho nên mới tiếp nhận rất nhiều dự án cấy quảng cáo như vậy.
Mà hiện tại hắn dần dần có hiểu biết với ngành giải trí rồi, nếu còn tiếp tục làm nghiệp vụ cấy quảng cáo thì càng giống với công ty quảng cáo, mà thực sự thì hắn muốn làm truyền thông tuyên truyền cơ.
Trước mắt có rất nhiều tập đoàn lớn đều thành lập mảng văn hóa, còn không phải là vì muốn ở khu vực giải trí phân một chén canh hay sao?
Làm tuyên truyền quảng cáo cho điện ảnh sẽ có thể tiếp xúc càng nhiều với rạp chiếu phim cùng các kênh truyền thông đại chúng, đối với nghiệp vụ mở rộng về sau sẽ càng có lợi.
Mọi người cho rằng Nghiêm gia muốn mượn tay hắn từ từ tiến quân vào ngành giải trí, vậy thì cứ dứt khoát nương theo ngọn gió Đông này, đẩy mạnh tiến lên phía trước mới tốt.
"Oa, mỗi lần cậu lộ ra loại biểu tình tính kế này, lại khiến cho tôi cảm thấy thực đáng sợ." La Giáng thấy hắn không nói lời nào, biết hắn đang tự hỏi.
Kỷ Linh cười khẽ: "Tôi không phải tính kế, tôi là đang quy hoạch."
La Giáng bất đắc dĩ nói: "Đã có ai nói cậu là người cuồng công việc chưa? Thời thời khắc khắc đều suy nghĩ bước tiếp theo làm như thế nào. Tôi vốn dĩ cho rằng đại ca đã rất khủng bố rồi, vậy mà cậu đối với công việc so với anh ấy còn cuồng nhiệt hơn nữa."
Kỷ Linh cười cười nói: "Tôi vẫn cảm thấy còn chưa đủ."
Đối mặt với Nghiêm Nghĩa Tuyên, đối mặt với em trai, thậm chí đối mặt với bản thân La Giáng, đều xa xa không đủ.
Hắn khát vọng vị trí của hắn có trọng lượng lớn hơn nữa, hy vọng có thể cùng bọn họ cùng ngồi cùng ăn.
La Giáng lại không rõ tâm tư của hắn, chỉ nói: "Cậu đã rất không tồi rồi, gần đây người hỏi thăm tôi về cậu càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều muốn cùng cậu hợp tác."
Kỷ Linh lập tức liền hỏi: "Thật vậy? Có chuyện này sao?"
La Giáng cười, vỗ vỗ bả vai Kỷ Linh, nói: "Đừng lại vội vàng lao đầu vào công việc như thế chứ, thả lỏng chút, cậu chắc vừa mới từ nơi khác trở về, đã lập tức chạy tới chỗ này của tôi rồi, nghỉ ngơi một chút có phải tốt không?" Hắn đột nhiên tới gần Kỷ Linh, thần bí mà nói, "Chẳng hạn như nói chuyện tình yêu tình báo gì đó?"
"..." Như thế nào đột nhiên lại kéo tới mặt này rồi.
"Có muốn tôi giới thiệu giới thiệu cho cậu hay không?"
Lần đầu tiên Kỷ Linh gần như là chạy ra khỏi Giải Trí Thiên Thịnh.
Kỷ Linh xem như nửa hội báo nửa thông báo mà cùng La Giáng thương thảo xong hướng đi sau này của công ty, công việc lại vào giai đoạn có tính tiến triển, như La Giáng nói, hắn có thể hơi thả lỏng chút.
Mắt thấy sắp phải tới giờ cơm, Kỷ Linh nghĩ, hắn rốt cuộc có thể thực hiện lời hứa hẹn của mình, bèn gọi điện thoại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp điện thoại rất nhanh.
"Anh đang ở đâu vậy?" Kỷ Linh hỏi anh ta.
"Còn có thể ở đâu? Ở công ty a."
Khẩu khí Nghiêm Nghĩa Tuyên khá nặng, tựa hồ đang đè nén tức giận, Kỷ Linh không nghĩ tới anh ta sẽ như vậy, hỏi: "Làm sao vậy, còn đang bận sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ bình phục một chút, nói: "Không có việc gì, vừa mới mở hội nghị, đã kết thúc rồi."
Kỷ Linh hỏi tiếp anh ta: "Vậy Nghiêm thiếu gia có chịu cho tôi hãnh diện cùng tôi ăn một bữa cơm hay không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc cũng cười, ngữ khí nhẹ nhàng lên: "Bữa cơm này của ông chủ Kỷ thật sự không dễ hẹn, nói từ lâu như vậy, bây giờ mới lại nhớ tới."
Kỷ Linh thấy anh ta chịu trêu chọc mình, biết tâm tình anh ta đã khôi phục, bèn nói: "Ai, không kiếm đủ tiền nào dám tìm Nghiêm thiếu gia ăn cơm."
"Tôi đang ở công ty, cậu tới đón tôi đi." Nghiêm Nghĩa Tuyên lười cùng hắn tranh cãi, trực tiếp phân phó hắn.
Kỷ Linh sau khi nghe xong thì cười.
Không biết Nghiêm Nghĩa Tuyên có phát hiện ra không, anh ta vốn thích mang theo tài xế tới đón Kỷ Linh, dần dần qua vài lần gần đây đã quen với việc để Kỷ Linh tới đón anh ta rồi.
Kỷ Linh lái xe chạy tới tòa nhà Nghiêm thị, giống như lần trước, ở trước thang chuyên dụng chờ Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại chậm chạp chưa tới, Kỷ Linh nghĩ hay là dứt khoát trực tiếp đi tìm anh ta.
Hắn nghĩ xong, đứng dậy đi tới cửa thang máy, chuẩn bị gọi điện thoại để Nghiêm Nghĩa Tuyên cho hắn đi vào.
Kết quả sau đó hắn lại thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Cùng với Nghiêm Nghĩa Lễ.
Hai người bọn họ một trước một sau bước từ thang máy ra, Nghiêm Nghĩa Tuyên đầy mặt không vui, lạnh như băng mà đi đằng trước, Nghiêm Nghĩa Lễ thì cau mày, vội vàng đi theo đằng sau.
"Này." Nghiêm Nghĩa Lễ lên tiếng gọi Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói với Nghiêm Nghĩa Lễ: "Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh, có chuyện gì mời nói trong giờ làm việc, bây giờ tôi phải về nhà."
Nghiêm Nghĩa Lễ thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên đã đứng lại, đi lên phía trước, nói: "Vừa rồi ở trong hội nghị..."
Nghiêm Nghĩa Tuyên không kiên nhẫn mà đánh gãy hắn: "Chuyện liên quan tới hội nghị, vừa rồi đều đã quyết định xong, nếu anh còn có ý kiến gì, mời trở về làm đề án, sau đó nộp lên cho hội đồng quản trị."
Nghiêm Nghĩa Lễ nói đều nói không xong, cũng có chút bực bội, hắn nói: "Nghiêm Nghĩa Tuyên, cậu nói đàng hoàng lắm, nhưng cả cậu cũng nhìn ra được miếng đất kia mà hợp tác khai phá thì tương đối tốt, cậu lại kiên quyết không đồng ý, cậu cứ khư khư cố chấp, đến lúc đó sẽ mang đến tổn thất cho công ty."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đã phiền lòng cực độ, anh ta càng tức giận phiền muộn, biểu tình trên mặt càng lạnh, ngữ điệu đã thấp đến độ khiến người phát run: "Đây là kết quả sau khi thảo luận trên hội nghị quản lý cao tầng của tập đoàn, cũng không phải quyết định của một mình tôi."
"Người của cậu ở trong hội đồng quản trị khá nhiều, nhưng bọn họ chưa chắc đã thật tình cho rằng cậu đúng." Nghiêm Nghĩa Lễ chỉ trích Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn nói: "Cậu đừng vì cái nhìn của cậu đối với cá nhân tôi mà làm ảnh hưởng tới quyết sách của tập đoàn!"
Nghiêm Nghĩa Tuyên quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng, anh ta tức giận đến mức muốn cười: "Nghiêm Nghĩa Lễ, anh quá xem trọng anh rồi, anh cho rằng tôi không đồng ý với cách làm của anh chính là vì muốn cùng anh đối nghịch sao? Tôi làm hết thảy đều xuất phát từ góc độ công ty, tôi có ý nghĩ của tôi, không cho phép anh tới nghi ngờ!"
Hai người đứng ở cửa thang máy mà khắc khẩu, tuy rằng phía trước thang chuyên dụng của đổng sự cũng không có nhiều xe, nhưng bọn họ hoàn toàn không hề kìm nén thanh âm của mình, khiến cho người ở xa phải chú ý.
Nghiêm Nghĩa Lễ biết việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng, hắn cuối cùng trầm mặc một chút, sau đó dùng một loại khẩu khí cao ngạo nói: "Nghiêm Nghĩa Tuyên, hy vọng cậu thật sự có thể giống như lời cậu nói, từ đại cục xuất phát. Tùy hứng cũng có mức độ của nó, đừng làm công ty trở thành vật hy sinh cho cá tính của cậu."
Những lời này kỳ thật đã thực quá mức, đã vượt qua đối thoại giữa những người quản lý công ty, biến thành chỉ trích người nhà.
Liên tưởng đến thân thế của Nghiêm Nghĩa Tuyên, quả thực làm người ta cảm thấy thần kỳ.
Hiển nhiên Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng ý thức được điểm này, lời nói của Nghiêm Nghĩa Lễ làm anh ta tức giận tới cực điểm, anh ta xoay người, chỉ vào Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Nghiêm Nghĩa Lễ, chú ý thân phận của anh!"
Sắc mặt Nghiêm Nghĩa Lễ nháy mắt thay đổi, hắn cười lạnh nói: "Thân phận của tôi? Tôi trước nay không cảm thấy thân phận của tôi có vấn đề gì, nhưng thật ra là cậu, cậu không có khả năng vĩnh viễn làm một tiểu thiếu gia!"
Thân hình Nghiêm Nghĩa Lễ cao lớn, lúc này cực kỳ phẫn nộ, đứng ở đó liền có cảm giác áp bách thật lớn.
Nghiêm Nghĩa Tuyên thu hồi ngón tay chỉ vào Nghiêm Nghĩa Lễ, mặt phủ sương lạnh, gắt gao nắm chặt tay.
"Thiếu gia thì làm sao vậy, lão gia không ở, một nhà từ trên xuống dưới còn không phải dựa vào thiếu gia?"
Kỷ Linh đột nhiên nói chuyện, đi lên phía trước hai người, đánh gãy giằng co giữa bọn họ.
Nghiêm Nghĩa Lễ tựa hồ hiện giờ mới phát giác sự tồn tại của Kỷ Linh, hơi hơi có chút kinh ngạc. Mà Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không nhìn về phía Kỷ Linh, cũng không nhúc nhích gì.
Kỷ Linh nhàn tản mà chào hỏi cùng Nghiêm Nghĩa Lễ: "Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh, có muốn cùng chúng tôi ăn cơm hay không? Vừa ăn vừa nói chuyện không tốt hơn đứng ở bãi đỗ xe cho nhân viên của các anh xem náo nhiệt sao?"
Hắn nói giống như bát nước lạnh giội lên đầu hai người, hai người nháy mắt thanh tỉnh lại.
Nơi này vẫn là công ty, hai vị cao tầng lại ở đây mà cãi nhau, quả thực còn ra thể thống gì.
Nghiêm Nghĩa Lễ không đáp lại Kỷ Linh, mà đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Cư nhiên còn đưa tới công ty, hy vọng cậu có thể có chút đúng mực."
Nghiêm Nghĩa Lễ bỏ lại những lời này, rồi lướt qua Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhanh chóng rời đi.
Thời điểm Nghiêm Nghĩa Lễ đi qua liếc nhìn nhìn Kỷ Linh, ánh mắt hai người giao nhau một chút, trong mắt Nghiêm Nghĩa Lễ lại lộ ra loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
Kỷ Linh chờ Nghiêm Nghĩa Lễ đi xa mới bước lên phía trước.
Lúc này Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn còn xanh mặt, cả người bao phủ bầu không khí lạnh băng người sống chớ đến gần.
Kỷ Linh không phải chưa từng thấy qua Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ xung đột, nhưng đó đều chỉ là âm thầm châm chọc mỉa mai.
Còn lần này hai người là làm thật đánh thật ồn ào lên, hơn nữa còn là vì vấn đề mang tính quyết sách của công ty.
Thoạt nhìn bọn họ không chỉ có việc riêng không hợp, mà ngay cả việc công cũng có xung đột.
Hơn nữa loại xung đột này, còn càng ngày càng nghiêm trọng.