Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi kịch liệt khắc khẩu dừng xuống, chỉ để lại xấu hổ nhàn nhạt.
Kỷ Linh đi đến bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, nghĩ nghĩ, hỏi anh ta: "Anh không sao chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Kỷ Linh, nói: "Tôi thì có thể có chuyện gì?"
Sương lạnh cùng tức giận trên mặt anh ta, dần dần biến thành tràn đầy mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này, thậm chí còn gây ấn tượng khắc sâu với Kỷ Linh hơn là phẫn nộ vừa rồi.
Phiền chán lại không thể nề hà, giống như ở trong mê cung mà không tìm thấy lối ra, giãy giụa giữa việc từ bỏ hay tiếp tục kiên trì.
Kỷ Linh nhẹ giọng hỏi anh ta: "Còn nuốt trôi cơm chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, nói: "Không đến mức đó, đi thôi."
Hai người lên xe Kỷ Linh, Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên cạnh Kỷ Linh, vẫn luôn không nói gì.
Hiện tại đúng vào giờ cao điểm, trên đường chen chúc mà náo nhiệt, nhưng hai người trong xe vẫn luôn trầm mặc, hình thành hai phía đối lập với bên ngoài.
Kỷ Linh nghĩ thầm tâm tình tốt ăn cơm bị phá hư mất rồi, cứ như vậy mà đi ăn có quỷ mới có thể ăn được, cùng với việc nuốt không trôi chi bằng đem rắc rối khai thông trước thì tốt hơn.
Hắn mở miệng hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Các anh vì cái gì mà tranh chấp vậy?"
Bởi vì là chuyện công ty, kỳ thật giữa các quản lý có tranh luận là chuyện bình thường, Kỷ Kinh trước kia cũng thường xuyên đập bàn đập ghế với người ta, nhưng thông thường là hướng về công việc không hướng về người, kiểu như Nghiêm Nghĩa Lễ rời khỏi công ty rồi mà vẫn còn muốn đuổi theo chất vấn thế này, thật sự hiếm thấy.
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn trầm mặc, Kỷ Linh thiếu chút nữa cho rằng anh ta sẽ không nói, nhưng anh ta lại mở miệng.
"Không có gì."
Chuyện này đâu phải một câu trả lời có lệ không có gì là có thể bỏ qua.
Kỷ Linh tiếp tục nói: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục phát giận cơ, kết quả anh còn khắc chế hơn so với tôi tưởng tượng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười lạnh một chút, nói: "Vậy không phải thật sự thành thiếu gia tùy hứng trong miệng người khác sao? Hơn nữa chuyện này cùng cậu không liên quan, có phát hỏa với cậu cũng vô dụng."
Kỷ Linh nghĩ thầm đúng là không liên quan tới tôi, nhưng là hai anh em cãi nhau, tôi đúng lúc gặp được, chẳng lẽ còn có thể làm bộ không phát hiện?
Hắn kiên nhẫn mà nói: "Bụng đều tức no rồi, không phát tiết ra lát nữa làm thế nào ăn cơm?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng: "Có nói cậu cũng không hiểu."
Kỷ Linh cười cười, nói: "Anh không nói thế nào lại biết tôi hiểu hay không, tôi cảm thấy, trên đời này không có chuyện gì tôi không hiểu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên ngó hắn liếc mắt một cái, nói: "Khẩu khí thật lớn, tôi cảm thấy cậu càng ngày càng tự luyến."
Kỷ Linh nói: "Không phải tự luyến, là tự tin."
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại hừ một tiếng, tâm tình tựa hồ tốt lên.
Kỷ Linh nói: "Nếu anh còn sinh hờn dỗi, đợi lát nữa ăn cơm cũng không vào, thật ra có thể đỡ được kha khá tiền cho tôi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng chẳng phải kẻ ngốc, biết Kỷ Linh đang trêu chọc, vừa rồi lúc cùng Nghiêm Nghĩa Lễ tranh chấp, cũng là Kỷ Linh xông ra giải vây cho mình, anh ta tự hỏi một chút, nói: "Là về chuyện công ty."
Kỷ Linh biết băn khoăn của anh ta: "Có muốn tôi thêm điều khoản bảo mật vào hiệp định không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc cười, sau khi cười xong anh ta lẳng lặng mà nói: "Thời gian trước có một nơi tổ chức đấu thầu một miếng đất lớn, lại gặp phải vấn đề chính sách, làm cho trúng thầu rồi cũng chưa khai phá được. Nghiêm Nghĩa Lễ ra chủ trương cùng người khác hợp tác khai phá, thành lập công ty hợp danh, nhanh chóng khởi động hạng mục này, tôi không đồng ý."
Kỷ Linh nghe xong nhíu nhíu mày: "Chuyện chỉ thế này?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục nói: "Miếng đất kia lúc trước đã tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng vẫn còn đang mất thêm nữa, chính sách càng ngày càng gấp, càng tiêu tốn nhiều tiền càng không khởi động được, năm nay tài chính công ty có điều ấm lại, vừa lúc là một cơ hội. Cùng người khác hợp tác khai phá, xem như cũng là một loại phương pháp giảm bớt tổn thất."
Nghe cũng không tệ lắm, theo cách nói của Nghiêm Nghĩa Tuyên, tựa hồ cũng không thực sự bài xích cách làm này, nhưng vì cái gì sau đó lại không thông qua đề án này.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ biết trong lòng Kỷ Linh đang nghĩ gì, anh ta nói: "Tôi không có khả năng sẽ đồng ý cùng người khác liên hợp, thành lập công ty hợp danh, miếng đất kia lúc trước vốn là người trong gia tộc tiến cử góp vốn mà chụp được, lúc ấy đã thống nhất tỷ lệ phân phối lợi nhuận rồi. Hiện giờ bởi vì chuyện khai phá kế tiếp có vấn đề, lại tiếp tục dẫn một doanh nghiệp khác vào, liên lụy tới ích lợi ở giữa sẽ rất phức tạp, nhất định sẽ chọc giận người bỏ vốn, tôi chỉ có thể trước tiên án binh bất động."
Ngay cả Kỷ Linh cũng phải nghẹn lời.
Xét từ góc độ công ty mà nói, nắm chặt cơ hội xử lý vấn đề tồn đọng lại, đem thứ tiêu tốn sửa thành kiếm tiền tất nhiên là có lợi hơn, nhưng đối với công ty gia đình mà nói, trong quản lý thường thường sẽ phải chú trọng nhân tình.
Mặc dù ở trên thương trường, cũng nên nói tới ân nghĩa, đặc biệt là công ty gia đình, cổ đông đã hỗ trợ trong lúc hoạn nạn, rất khó đắc tội, nếu chờ tình huống doanh nghiệp tốt lên mà lại đi hư hao lợi ích bọn họ đổi lấy sự phát triển của công ty, thật sự sẽ làm lòng người thất vọng, đối với sĩ khí cùng tài chính của người đầu tư kế tiếp cũng đều có ảnh hưởng rất lớn.
Nói đến nói đi, vẫn là phải xem người quản lý nắm chắc chừng mực thế nào.
Thân quen cùng công bằng, thật sự rất khó nắm chắc.
Kỷ Linh lại nghĩ tới trên người mình, năm đó ngay cả cha hắn, cũng từng bởi vì tranh chấp trong gia tộc mà sứt đầu mẻ trán.
"Nhưng là cũng không thể kéo dài lâu, bây giờ chính sách chặt chẽ, còn có ngân hàng trông nhìn, càng để lâu càng mất nhiều công sức." Kỷ Linh nói.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn nhìn Kỷ Linh, nói: "Cậu đúng thật là hiểu a."
Kỷ Linh cười cười nói: "Tôi nói rồi không có gì tôi không biết."
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục nói: "Cho nên Nghiêm Nghĩa Lễ nói tôi chỉ lo lấy lòng đại cổ đông, kéo bè kéo cánh, tổn hại lợi ích công ty."
Đây cũng là... Thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đang suy xét chính là có đáng để làm tráng sĩ cắt cổ tay, chọc giận nguyên lão gia tộc hay không; Mà ở trong mắt Nghiêm Nghĩa Lễ, quyết sách sai lầm thì phải nhanh chóng đền bù, sớm ngăn chặn tổn hại mới là chính đạo.
Kỷ Linh hỏi anh ta: "Anh chuẩn bị làm thế nào?"
Kỷ Linh không tin Nghiêm Nghĩa Tuyên chưa có lấy một ý tưởng gì, nếu không cũng sẽ không kiên quyết đối với lời chỉ trích của Nghiêm Nghĩa Lễ như thế.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Sắp tới sẽ có một đợt chính sách quản lý điều tiết được thi hành, lúc đó thị trường nhất định sẽ nâng lên, chỉ cần ngang bằng với giá trúng thầu, tôi sẽ lập tức chuẩn bị khai phá miếng đất kia, đến lúc đó sẽ vẽ ra một phần hạng mục khai phá làm dưỡng lão, xem như bồi thường."
Kỷ Linh gật gật đầu.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói xong, liền có chút hối hận, anh không nên đem chuyện công ty nói cho người ngoài nghe, chính là vừa rồi xung đột làm anh phiền muộn không thôi, vừa vặn có một người ở bên như vậy, có thể ôn nhu mà trêu chọc anh, có thể an tĩnh mà nghe lời anh nói, làm anh nhịn không được nói thẳng ra, mưu cầu giải thoát khỏi bức bối.
"Bất quá tôi cảm thấy việc mâu thuẫn trong quyết sách công ty cũng không hiếm thấy, anh cùng Nghiêm Nghĩa Lễ lại có thể ầm ĩ thành như vậy, phỏng chừng cũng không phải chuyện một sớm một chiều." Kỷ Linh nói.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại bắt đầu cười lạnh: "Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, bắt đầu từ khi Nghiêm Nghĩa Lễ tiến vào công ty, đối với quản lý công ty thường xuyên trách móc, anh ta cảm thấy so với tôi, anh ta càng có thể..."
Nghiêm Nghĩa Tuyên kinh ngạc nhận ra mình nói hơi nhiều, bèn nuốt câu kế tiếp vào.
Nhưng Kỷ Linh thực nhạy bén, đã biết ý của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh cảm thấy điểm kỳ quái nhất không phải bản thân chuyện Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ khắc khẩu.
Kỳ quái chính là lúc trước Nghiêm Tế Sinh cư nhiên có thể cho Nghiêm Nghĩa Lễ tham dự vào hội đồng quản trị của công ty.
Hoàng đế chọn Thái Tử, đều phải biết rằng sẽ khiến cho hoàng tử khác tị hiềm(*). Nghiêm Tế Sinh đem một chiếc bánh kem ở trước mặt hai đứa trẻ, có thể không dậy nổi tranh chấp hay sao?
((*) Tị hiềm: thù ghét, không hợp tác, không tin tưởng dẫn tới tránh mặt nhau)
Càng không đề cập tới thân thế nhạy cảm của Nghiêm Nghĩa Lễ, là không đặt lên được lên mặt bàn.
Thời điểm Nghiêm Tế Sinh để Nghiêm Nghĩa Lễ gia nhập, có xuy xét qua Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ rất khó xử hay không.
Kỷ Linh đột nhiên nghĩ đến chính mình.
Năm đó hắn khống chế em trai, cho em trai xuất ngoại đọc sách, kỳ thật cha hắn có biết, nhưng cha hắn bảo trì trầm mặc, áp dụng phương thức một mắt nhắm một mắt mở.
Nếu cha hắn duy trì Tống Quý Kỳ làm thương nghiệp, thì sau đó sẽ thế nào; Nếu hắn cùng em trai đổi chỗ cho nhau, thì lại sẽ thế nào.
Kỷ Linh quả thực không dám tưởng tượng.
Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn mang thần sắc phức tạp mà liếc mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên một cái.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau một chút, Nghiêm Nghĩa Tuyên cư nhiên từ trong ánh mắt Kỷ Linh thấy được lý giải cùng bao dung.
Nghiêm Nghĩa Tuyên chợt nảy một ý niệm, nhịn không được hỏi: "Nếu là cậu, đối mặt với loại tình huống này của công ty, cậu sẽ làm thế nào?"
Kỷ Linh có chút khó xử, nhưng hắn biết thứ Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn không phải là phù hoa an ủi bề ngoài, hắn nghiêm túc mà nói: "Tôi sẽ làm giống như Nghiêm Nghĩa Lễ."
Đây là phong cách xử sự quyết định của bọn họ, Kỷ Linh ở trong việc quản lý lại càng cường ngạnh sắt đá, nhưng hắn làm như vậy, không đại biểu là sẽ tốt hơn.
Trong mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên hiện lên một tia ảm đạm, nhưng anh thực mau sửa sang tốt lại tâm tình, bình tĩnh mà nói: "Tôi cũng có kiên trì của tôi."
Cho nên anh mới có thể tranh cãi cùng Nghiêm Nghĩa Lễ như vậy, hai người đều có điểm mấu chốt của chính mình, thủ vững tới cùng quyết không thoái nhượng,
Kỷ Linh cười cười, nói: "Tốt lắm, bất quá Nghiêm Nghĩa Lễ dám cùng anh gọi nhịp như vậy, tính tình cũng đủ lớn."
"Đó là bởi vì anh ta không cảm thấy mình là thấp đẳng so với tôi, anh ta cảm thấy anh ta mới là..."
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại lần nữa đem đuôi lời nói nuốt xuống.
Kỷ Linh cảm thấy hắn hôm nay đã tiếp xúc được tới rất nhiều tình huống của Nghiêm gia, nếu còn tiếp tục ép hỏi, sẽ khiến cho Nghiêm Nghĩa Tuyên phản cảm, hơn nữa xem Nghiêm Nghĩa Tuyên trút xuống nhiều như vậy, tâm tình tựa hồ tốt lên không ít, hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nói nhiều như vậy, có phải cảm thấy đã đói bụng hay không? Rốt cuộc có thể ăn cơm rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận mà quét mắt liếc hắn một cái, nói: "Cũng chỉ biết ăn."
Kỷ Linh cười nói: "Anh không biết đó thôi, tôi qua nơi khác chạy hoạt động phải ở khách sạn, lúc ăn đều là ăn cơm khách sạn, chỉ có thể nói là đáng sợ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên hờ hững nói: "Không ăn qua, không biết."
Kỷ Linh cười ha ha, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Đến nơi rồi, xuống xe đi thiếu gia."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên nghĩ, vừa rồi Nghiêm Nghĩa Lễ rống lên với anh, nói anh không cần vĩnh viễn làm một tiểu thiếu gia. Nghiêm Nghĩa Lễ gọi anh thiếu gia mà tràn ngập khinh thường cùng châm chọc, nhưng Kỷ Linh cũng luôn mồm gọi Nghiêm thiếu gia dài Nghiêm thiếu gia ngắn, anh lại không cảm thấy phản cảm.
Giữa châm chọc cùng thân mật, Nghiêm Nghĩa Tuyên tự nhiên là phân biệt ra được.
Tức giận vừa rồi theo dọc đường đi đã bị lặng yên hóa giải, Kỷ Linh nhìn như không nói thêm gì, nhưng lại từng bước từng bước một dẫn dắt anh thổ lộ ra, đều là tràn ngập dụng tâm.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đi xuống xe, nhìn Kỷ Linh chạy tới bãi đậu xe, có chút kinh hãi.
Chuyện anh cùng Nghiêm Nghĩa Lễ, nói ra ngoài sẽ khiến người gièm pha xấu hổ, anh vốn định không đi để ý tới, lãnh đạm xử lý, nhưng Nghiêm Nghĩa Lễ từng bước ép sát, oán hận chất chứa lâu dài dẫn đến hắn bộc phát ra, khiến anh cũng mất khống chế theo lên.
Khả năng áp lực đã lâu, phiền muộn trong lòng không được nói ra, cho nên mới hoàn toàn bùng nổ như vậy.
Bây giờ sau khi cùng Kỷ Linh nói chuyện, anh thế nhưng cảm thấy nhẹ nhàng lên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Kỷ Linh đã dừng xong xe đi tới.
Người này phảng phất như có ma lực vậy, luôn khiến người ta nhịn không được đi theo bước đi của hắn, chậm rãi rơi vào trong bẫy rập của hắn.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
_(:з" ∠)_ vấn đề thương nghiệp xin đừng tích cực.