Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi hoãn lại một đoạn thời gian cắt nối biên tập lại một lần nữa, bộ điện ảnh của Thẩm Đông Thanh rốt cuộc có thể chiếu phim.
Bởi vì bỏ lỡ ngày 5-1, ở giữa lại trì hoãn một thời gian, nên đã trực tiếp tới kỳ nghỉ hè. Đối với bộ điện ảnh này mà nói, nghỉ hè quả thực là tràng ma quỷ, một lượng lớn phim nhập khẩu cùng với các phim chuyển thể đứng đầu lượt yêu thích của giới trẻ thay phiên nhau ra trận, các anh hùng Âu Mỹ cùng các tiểu thịt tươi phân cao thấp lẫn nhau, căn bản không có chỗ cho phim nghệ thuật chen chân.
Bên phát hành đã đem hết toàn lực đi các rạp chiếu phim lớn tranh thủ quảng cáo, nhưng là số điện ảnh đặt trước phòng bán vé vẫn cứ miên man bất tận.
Kỷ Linh ở Giải Trí Thiên Thịnh gặp được Thẩm Đông Thanh, hắn vẫn một bộ dạng lão thần khắp nơi, tựa hồ một chút cũng không quan tâm doanh thu bán vé phim của mình, ngược lại còn an ủi Kỷ Linh.
"Một nhát lại một nhát thành quen, nổi liền mấy năm như vậy, phần lớn thời gian đều nằm liệt giữa đường, không bằng bày ra tư thái cao, ít nhất có thể làm một nhát đẹp chút."
Thẩm Đông Thanh là diễn viên, tự nhiên có suy diễn trừu tượng của hắn, nhưng Kỷ Linh thì không giống như vậy, Kỷ Linh là thương nhân.
Thương nhân không có lợi thì không dậy sớm, cả ngày tâm tính đều nhẹ nhàng như vậy, tiền cũng sẽ không tự rơi từ trên trời xuống.
Vào lúc các bộ điện ảnh đang ra sức chiếu phim, trên trang web chính thức rốt cuộc có một bài viết mở rộng cho điện ảnh của Thẩm Đông Thanh, tiêu đề có viết: Kể lại câu chuyện tình yêu từ cái thời cha mẹ chúng ta, cuối cùng hô hào người trẻ tuổi mang cha mẹ đi xem bộ điện ảnh này. Về phương diện khác, phía sản xuất cũng lấy ra vé bổ sung, áp dụng một ít ưu đãi dành cho người mua vé lớn tuổi, thậm chí còn đẩy ra bộ vé gia đình, đem nhóm người mục tiêu đặt ở những người thế hệ trước.
Kết quả, ngày đầu bán vé của bộ điện ảnh thế nhưng bạo phát, tỷ lệ người trung niên đến xem đạt được kỷ lục mới trong lịch sử.
Kỷ Linh xem như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng là tiểu vương tử phun tào bạn học Hà Hiểu Quang lại không nín được.
"Cái này thật sự không phải là bắt cóc sao? Mẹ em cũng gọi điện đến đây đòi em mua vé cho bà, không mua thì chính là không yêu bà, chẳng lẽ tình cảm mẹ con lại chỉ đáng giá một tấm vé ba mươi đồng thôi hả? Chủ yếu là em bỏ ra ba mươi đồng mua vé cho bà, sau đó còn phải bỏ ra ba mươi đồng nữa đưa bà đưa xem, nhưng em là muốn đi xem phim khác cơ. Đây căn bản là không có khả năng được tự do lựa chọn."
Kỷ Linh nghĩ thầm, thứ điện ảnh này, đạo diễn cùng diễn viên khả năng sẽ còn đi theo đuổi nghệ thuật, nhưng một khi đã đi tới bước phát hành tuyên truyền này rồi, thì hoàn toàn bị coi là thương phẩm.
Bán được chính là thắng lợi, trước nay đều không có tự do lựa chọn đường sống.
Hà Hiểu Quang mắt thấy liền phải tốt nghiệp, theo công việc kinh doanh của Kỷ Linh càng ngày càng lớn, những thứ yêu cầu theo cũng sẽ nhiều hơn, Hà Hiểu Quang cá tính ngay thẳng, lúc bắt đầu còn có thể kiên nhẫn tính tình viết bài, về sau lại phun tào càng ngày càng nhiều.
Tuy rằng Kỷ Linh rất dung túng hắn, bởi vì hắn chỉ là học sinh làm cộng tác viên.
Nhưng hắn vẫn là không thích hợp với mảng marketing này, Kỷ Linh dựa theo suy nghĩ lúc trước, tự mình làm chủ, cùng Giải Trí Thiên Thịnh đánh tiếng, để Hà Hiểu Quang qua bên kia nhận lời mời vào bộ phận chế tác, Hà Hiểu Quang cũng vui vẻ đồng ý.
Bộ điện ảnh lần này, tuy rằng Nghiêm Duyệt Thi biểu đạt rằng cô cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng Kỷ Linh vẫn gửi cho cô một đôi vé suất chiếu đầu, coi như lễ vật.
Tốt xấu gì cũng là em gái Nghiêm Nghĩa Tuyên, lấy lòng một chút luôn là hữu dụng.
May mà bộ điện ảnh này tuy lúc mới bắt đầu là dựa vào khách hàng trung niên để ổn định giai đoạn đầu, nhưng bản thân bộ phim vốn là để kiếm giải thưởng đi, nên chất lượng cũng không có gì phải bàn. Thẩm Đông Thanh trong phim khi hóa trang lúc trẻ, rất có bóng dáng cậu học trò u buồn, các cảnh đó được cắt chụp ra, nhan sắc và khí chất của Thẩm Đông Thanh nháy mắt lại hấp dẫn rất nhiều phái nữ tới xem, hơn nữa hắn còn có một đám fans đáng tin, nhân cơ hội vì ảnh đế mà tự chia sẻ tuyên truyền một đợt, làm cho bộ điện ảnh về sau có số thanh niên tới xem dần dần tăng mạnh lên.
Kỷ Linh lúc này mới hiểu được, Thẩm Đông Thanh cũng chẳng phải thằng ngốc, ở giới giải trí này lăn lộn nhiều năm như vậy đã thành lão bánh quẩy, miệng thì nói nằm liệt giữa đường, kỳ thật tâm lý thật sự thông thấu, phim mà chân chính liệt giữa đường chỉ sợ hắn căn bản tiếp cũng chẳng thèm tiếp đâu.
Kỷ Linh không khỏi cảm khái, Thẩm Đông Thanh kiểu người hư hư ảo ảo thật giả khó phân biệt này, cư nhiên có thể cùng La Giáng dạng người ngay thẳng này tiến đến cùng nhau, cũng coi như là nhờ tạo hóa.
Doanh thu phòng vé đã đạt tiêu chuẩn, nếu có thể kết thúc thuận lợi thì xem như dệt hoa trên gấm, Kỷ Linh rốt cuộc có thể kê cao gối mà ngủ, cho bài toán của Giải Trí Thiên Thịnh một lời giải vừa lòng. Cuối kỳ chiếu phim hắn cũng không tự mình chạy bên ngoài nữa, trực tiếp tọa trấn ở công ty chỉ huy.
Hắn một bên ở văn phòng xem các loại số liệu thống kê, một bên dùng máy tính phát chương trình tài chính và kinh tế, vừa nhìn vừa nghe.
Hắn vẫn luôn chú ý tới hướng đi của thương trường, đặc biệt là tin tức Tống thị, các hạng bố trí của Tống Quý Kỳ làm hắn thực lo lắng.
Hiện giờ lĩnh vực của hắn thật sự bất đồng, từ sau lần từ biệt ở siêu thị thành phố N, hắn không còn được gặp em trai, hắn không cách nào tiếp xúc với đầu não Tống thị, chỉ có thể thông qua các loại tin tức mà tìm kiếm một ít dấu vết để lại.
Bất quá như vậy cũng thuyết minh Tống Quý Kỳ đã làm không tồi, nếu hắn thật sự ra quyết sách sai lầm làm cho Tống thị có vấn đề gì mà nói, người thứ nhất không ngồi yên được chính là Kỷ Linh.
Kỷ Linh nghe tiếng nói trong máy tính, ánh mắt lại dừng ở con số trên bảng biểu trong tay, chỉ khi nghe thấy tin tức hữu dụng, mới liếc qua nhìn màn hình.
Kết quả Kỷ Linh nhìn nhìn, liền nghe thấy MC chương trình nói.
"Sau đây xin mời khách quý của chúng ta, Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh."
Kỷ Linh đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn thấy Nghiêm Nghĩa Lễ xuất hiện ở trên màn hình, làm khách quý chương trình tài chính và kinh tế, vì mọi người phân tích hướng đi thị trường bất động sản.
"..."
Đây là cái thao tác gì, quá trừu tượng đi.
Kỷ Linh buông tài liệu trên tay xuống, ôm ngực dựa vào ghế xem Nghiêm Nghĩa Lễ đĩnh đạc phát biểu.
Nghiêm Nghĩa Lễ ở trong chương trình có vẻ phá lệ thân sĩ, thái độ tự nhiên, phát biểu vấn đề chuyên nghiệp, đạo lý rõ ràng.
Đầu tiên là lên tạp chí, giờ lại tham gia chương trình, Nghiêm Nghĩa Lễ đây là có ý gì?
Kỷ Linh bây giờ tràn đầu óc toàn là tư duy giới giải trí, hành động xuất hiện trước mắt công chúng quá độ này Nghiêm Nghĩa Lễ chẳng lẽ là muốn xuất đạo hay sao?
Vào lúc mà Kỷ Linh đang tự hỏi, di động của hắn vang lên.
Là Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Thế này cũng quá trùng hợp đi, Kỷ Linh ấn xuống nút tắt tiếng máy tính, nhận điện thoại, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình, nhìn miệng Nghiêm Nghĩa Lễ lúc đóng lúc mở.
"Cậu thế nào lại thân quen với em gái tôi?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên mở đầu chính là chất vấn.
Kỷ Linh cười, hắn còn tưởng là có chuyện gì.
"Oan uổng quá, thiếu gia." Hắn yên lòng, bắt đầu trêu chọc, "Tôi làm sao dám làm thân cùng tiểu thư, thiếu gia cũng không cho a."
"Vậy sao cậu còn gửi tặng vé xem phim lấy lòng con bé?" Nghiêm Nghĩa Tuyên mới không để ý tới Kỷ Linh, tiếp tục hỏi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên bảo hộ em gái cũng thật thái quá, chỉ là gặp nói chuyện mà thôi, vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà cố ý gọi tới đây chất vấn.
Hơn nữa vì cái gì lấy lòng cô bé, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn không rõ sao?
Kỷ Linh không làm rõ, chỉ ăn ngay nói thật: "Lần trước tôi ở bên ngoài rạp chiếu phim bất ngờ gặp Nghiêm tiểu thư, thuận tiện hàn huyên hai câu, lúc ấy có nhắc tới công việc của tôi, tôi bèn thuận tiện đưa hai tấm vé."
Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc này mới hừ một tiếng.
Kỷ Linh âm thầm cảm thấy buồn cười, nói: "Thật là thương tâm, Nghiêm thiếu gia lại không tín nhiệm tôi như vậy, cảm thấy tôi xấu xa thế sao?" Hắn nghĩ nghĩ, ngữ khí xoay chuyển một vòng, từ trêu chọc biến thành ái muội, nói, "Hay là Nghiêm thiếu gia cảm thấy, tôi gửi vé cho Nghiêm tiểu thư, lại không gửi cho anh, làm anh không vui?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên tốt xấu gì cũng là một tay già đời, mới không ăn bộ này, nói: "Kể cả cậu có đưa vé cho tôi, tôi cũng không có thời gian đi xem."
Anh ta ở bên kia tạm dừng một chút, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, hỏi Kỷ Linh: "Cậu cùng em gái tôi hàn huyên chuyện gì?"
Kỷ Linh lần này hoàn toàn bất đắc dĩ, nói: "Đại thiếu gia của tôi ơi, anh cũng quá nghi thần nghi quỷ rồi, chúng tôi chỉ tùy tiện nói hai câu thôi." Hắn cố ý nói, "Nghiêm tiểu thư toàn bộ quá trình đều nói xấu anh."
"Nó không nói mới là kỳ quái." Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với việc em gái oán giận không để bụng, "Em gái tôi có mấy cân mấy lượng tôi đều rõ ràng, con bé đụng phải cậu, cũng chỉ có nước ngoan ngoãn nói theo."
Kỷ Linh cơ hồ muốn đầu hàng, hỏi: "Tôi thế nào lại đi dụ dỗ cô ấy nói chuyện? Nói cứ như tôi là bọn buôn người lừa bán phụ nữ không bằng."
"Cậu không phải hỏi con bé chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ sao?"
Kỷ Linh lúc này mới hiểu được... Nghiêm Nghĩa Tuyên là lúc trước hỏi thăm Nghiêm Duyệt Thi, sau đó mới lại gọi điện tới đây chất vấn hắn.
Nghiêm Duyệt Thi đã sớm đem những gì họ nói với nhau nói cho Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi.
Nguyên Duyệt Thi đơn thuần, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên thì không, anh ta vừa nghe là biết ngay có nhiều chuyện đều là Kỷ Linh cố ý hỏi.
Kỷ Linh lúc này mới ngay ngắn lại, biết Nghiêm Nghĩa Tuyên đánh cuộc gọi này không phải là để nói đùa, hắn nói: "Nghiêm thiếu gia, đến nỗi phải gián điệp trong gián điệp như vậy sao?
Ngữ khí Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nghiêm túc lên, nói: "Cho dù lần trước cậu đã thấy tôi với Nghiêm Nghĩa Lễ tranh chấp, thì đó cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, cậu không có biện pháp mà cũng không cần phải tham dự vào."
Kỷ Linh nghĩ thầm, đây là ý nói hắn bớt lo chuyện người sao.
Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên càng như vậy, càng chứng tỏ thật sự đã có việc xảy ra.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với chuyện này nhạy cảm đến mức hơi quá, anh ta càng khác thường, Kỷ Linh càng để ý.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ do dự một chút, nhưng là vẫn tiếp tục nói: "Đình chỉ lòng hiếu kỳ của cậu đi, làm tốt chuyện của chính cậu là được."
Kỷ Linh biết Nghiêm Nghĩa Tuyên bắt đầu hối hận đã tiết lộ cho hắn quá nhiều.
Kỷ Linh nghĩ, cho dù hắn có làm Nghiêm Nghĩa Tuyên rửa mắt mà nhìn, nhưng ở trong mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên hắn rốt cuộc vẫn chỉ là người ngoài.
"Anh đến tột cùng là đang sợ cái gì?" Kỷ Linh hỏi.
Càng mâu thuẫn phòng bị, càng nói lên phòng tuyến bản thân đang yếu ớt dễ bị chọc phá.
"Kỷ Linh, cậu đang tìm tòi nghiên cứu cái gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên không trực tiếp trả lời, mà trầm trầm truyền đạt nghi vấn qua ống nghe sang.
Kỷ Linh cầm điện thoại nghe, mắt lại lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính.
Trên đó là hình ảnh Nghiêm Nghĩa Lễ đang hướng MC cười ổn trọng, tuy rằng Kỷ Linh không nghe thấy hắn nói gì, nhưng cũng có thể đoán ra hắn nhất định đang tự tin mà phân tích thế cục bất động sản này.
Nghiêm Nghĩa Lễ ở trước màn hình tự tin trấn định, cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trong điện thoại do dự ngờ vực hình thành đối lập.
Nghiêm Nghĩa Lễ gióng trống khua chiêng như thế, Nghiêm Nghĩa Tuyên làm sao lại có thể không biết.
Kỷ Linh quyết định không vòng vo tới lui nữa, trực tiếp dò hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên.
"Nghiêm Nghĩa Lễ ở Nghiêm thị có được bao nhiêu cổ phần."
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Anh, cái bộ điện ảnh này cảm giác quen thuộc quá mạnh, kỳ thật không chỉ là ở Trung Quốc, Sơn tra thụ chi luyến (*) thời xưa rồi dần dần nhiều bộ phim tình cảm cũng đều là cái kịch bản này (ノω\)
Jojo: (*) Sơn tra thụ chi luyến, hay nói cách khác là "Chuyện tình cây sơn trà", là một bộ phim của Trung Quốc tái hiện một câu chuyện tình yêu cảm động và thuần khiết, đây là câu chuyện có thật xảy ra trong cuộc Cách mạng văn hóa đầu những năm 70 của thế kỷ trước... (Trích tranthingocthi14cbc.wordpress.com)