Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỷ Linh rời khỏi tòa nhà Nghiêm thị, cũng tới công ty của mình.
Hắn bước vào cửa, trên đường đi đến văn phòng, phải đi qua hành lang công cộng sát khu vực làm việc chung, bên đường có người chào hỏi hắn, thế này thì không có gì, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm xem hắn.
Thậm chí có người còn ở trong phòng làm việc nhô đầu ra nhìn hắn.
Kỷ Linh hồ nghi mà nhìn lại, nhân viên của hắn lại chỉ cười: "Ông chủ, hôm nay hơi muộn nha."
Kỷ Linh thật ra vẫn luôn không rõ vì cái gì bọn họ không gọi hắn là Tổng tài hay gì khác, tất cả đều kêu ông chủ dài ông chủ ngắn, bất quá chuyện này cũng không sao cả.
Kỷ Linh hàm hồ đáp lại nói vừa ra ngoài có việc, rồi đi vào văn phòng mình.
Kỷ Linh nổi danh là gã cuồng công việc, ngoại trừ mỗi ngày đi sớm về muộn thì căn bản coi văn phòng là nhà, hôm nay vốn cũng không có lịch gì, tới muộn thế này khẳng định là vì việc riêng.
Kỷ Linh sau khi vào văn phòng, trước tiên xem tin tức tài chính và kinh tế như thường lệ.
Nghiêm thị quả nhiên lại có động tác, trước mắt cao tầng Nghiêm thị thay máu, bức thiết phải thổi vài ngọn lửa lên cho thị trường tin tưởng, tin tức nói Nghiêm Thị công bố kế hoạch dự án sau này, đưa ra mấy điểm quan trọng tới truyền thông.
Kỷ Linh cẩn thận xem nội dung, nhìn nhìn, đột nhiên vỗ đùi.
Quả thực trời cũng giúp ta.
Công ty con của Nghiêm thị công bố một vài hạng mục sắp tiến vào giai đoạn khai phá, đặc biệt là dùng thương mại để khai phá, bộ phận khai phá của Nghiêm thị khuếch trương ba bốn tuyến trong thành phố, họ cùng với chính quyền địa phương đã đạt thành quan hệ hợp tác, đồng thời cũng muốn chào mời các nhà máy, xí nghiệp, thương nhân tới cùng tham gia chiếm giữ thị trường.
Kỷ Linh xem xong tin tức tài chính và kinh tế, cho gọi Mạc Ngữ Lam vào.
Sau khi Mạc Ngữ Lam vào phòng, Kỷ Linh không dò hỏi tiến độ công việc của cô, mà hỏi việc khác.
"Cô cảm thấy Nghiêm Nghĩa Lễ sau khi lên làm phó chủ tịch sẽ có động tác gì?"
Mạc Ngữ Lam bị hắn hỏi mà sửng sốt, ở trong lòng hò hét, tôi làm thế nào mà biết được, tuy cô đã từng làm việc trong văn phòng đổng sự của Nghiêm thị, nhưng hướng đi của cao tầng như thế nào cô làm sao có thể ngẫm ra.
Hơn nữa vì cái gì đột nhiên hỏi chuyện này, liên quan gì đến công việc hiện giờ sao?
Cô rõ ràng đã thành nhân viên của Kỷ Linh, vậy mà vẫn còn muốn cô bồi ông chủ tán gẫu chuyện Nghiêm thị.
Mạc Ngữ Lam biết đây là chỗ giá trị của cô, chỉ có thể căng da đầu trả lời: "Tôi cảm thấy Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh trước tiên sẽ án binh bất động. Anh ta lần này lên làm phó chủ tịch, đã nắm giữ rất nhiều thực quyền, không cần phải dẫn phát tranh chấp vào thời điểm luân phiên này."
Kỷ Linh lắc đầu, nói: "Điều này cô sai rồi. Nghiêm Nghĩa Lễ hiểu rõ ưu thế cũng như nhược thế của mình, tuy hắn vừa mới nhậm chức, nhưng đồng dạng Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng vừa nhậm chức, thủ đoạn Nghiêm Nghĩa Tuyên củng cố xí nghiệp rất mạnh, càng kéo dài lâu càng bất lợi cho Nghiêm Nghĩa Lễ. Hắn chính là muốn tranh thủ thời điểm chuyển giao quyền lực, lòng quân bất ổn mà ra tay, lúc này mới là cơ hội lớn nhất."
Mạc Ngữ Lam hiểu ra, nói: "Vậy anh ta đoán chừng sẽ nghĩ cách tăng số cổ phiếu nắm giữ, tranh thủ quyền phát biểu hơn nữa."
"Chuyện này không phải vô nghĩa sao." Kỷ Linh nói.
"..." Anh rốt cuộc là muốn tôi thế nào? Mạc Ngữ Lam bất đắc dĩ nói, "Anh nói rõ ra đi ông chủ, đừng khảo xét tôi, tôi nếu mà lợi hại hơn anh, tôi đã là chủ rồi."
Kỷ Linh cười cười, nói: "Lúc trước khi Nghiêm Tế Sinh qua đời, Nghiêm Nghĩa Tuyên đã mua về rất nhiều cổ phiếu từ thị trường cấp hai(*) rồi, Nghiêm Nghĩa Lễ rất khó nhảy vào chiếm được chỗ tốt gì, hắn có thể ngồi vào vị trí phó đổng, là dựa vào tài sản thừa kế của Nghiêm Tế Sinh. Cho nên, hắn chỉ có thể xuống tay với các đại cổ đông khác, hắn cần phải vẽ ra một cái bánh lớn cho đại cổ đông, cho bọn họ nhìn thấy lợi ích, từ đó lựa chọn ủng hộ Nghiêm Nghĩa Lễ."
((*) Thị trường chứng khoán có 2 thị trường: thị trường sơ cấp và thị trường thứ cấp. Thị trường sơ cấp là nơi mua bán các loại chứng khoán mới phát hành, còn gọi là thị trường phát hành chứng khoán. Thị trường thứ cấp (thị trường cấp hai) là nơi mua bán chứng khoán đã được phát hành lần đầu thành công)
Mạc Ngữ Lam gật gật đầu, nói: "Sau đó anh ta có thể thông qua số phiếu của đại hội cổ đông mà ảnh hưởng đến hội đồng quản trị."
Kỷ Linh dùng ánh mắt khen ngợi nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Đúng vậy, trước mắt thành viên hội đồng quản trị phần nhiều vẫn thuộc phe Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Lễ muốn khống chế công ty, cần phải chiếm cứ càng nhiều ghế thành viên, hắn thậm chí có khả năng sẽ thông qua đại hội cổ đông ép buộc thành viên hội đồng quản trị."
Mạc Ngữ Lam nói: "Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên tiên sinh cũng không ngốc a, khẳng định sẽ đề phòng anh ta. Nói đến cùng vấn đề quan trọng trước mắt vẫn là phải biết rõ trên tay Nghiêm Nghĩa Lễ rốt cuộc có bao nhiêu cổ phần, Nghiêm thị là công ty gia đình, lại vừa mới cải tổ hội đồng quản trị, điều này khẳng định sẽ không công bố với bên ngoài."
Cô nói xong, dùng một loại ánh mắt thẳng thắn nhìn Kỷ Linh.
"..." Kỷ Linh hiểu ý cô, lại không có biện pháp mở miệng.
Mạc Ngữ Lam nín không được, nói thẳng: "Kỳ thật tôi đã sớm muốn nói, ông chủ nếu quan tâm Nghiêm thị như vậy, không bằng trực tiếp hỏi a, gần quan được ban lộc mà."
Kỷ Linh nghĩ thầm, hôm qua hắn vốn muốn hỏi rồi, nhưng khi vừa nhìn thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên thì mọi chuyện đều bị vứt ra sau đầu, tràn đầu óc toàn là tư tưởng khác, căn bản không kịp nói những việc này.
Hơn nữa, tuy là hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên chuyện gì nên làm, không nên làm đều đã trải qua, nhưng hắn vẫn không xác định được Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ tiết lộ tin tức cho hắn không.
Đây là chuyện mà hiếm khi Kỷ Linh không có tự tin, hắn không biết mình ở trong lòng Nghiêm Nghĩa Tuyên có bao nhiêu phân lượng, không biết mình có được anh ta tín nhiệm hoàn toàn hay không.
Những điều này không đủ để nói với Mạc Ngữ Lam, nhưng Mạc Ngữ Lam giống như biết ý nghĩ của hắn, nói: "Tôi từng ở phòng trợ lý một thời gian, biết rất nhiều chuyện của Nghiêm Nghĩa Tuyên tiên sinh, thậm chí trước kia còn thường xuyên yêu cầu trợ lý đi mua quà giúp anh ấy."
Mạc Ngữ Lam lộ ra biểu tình "Anh hiểu đấy", Kỷ Linh nhướn mày.
"Lúc anh ấy sắp xếp tôi qua bên này, tôi còn tưởng đây lại là thủ đoạn lấy lòng tân hoan, cho nên có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn." Mạc Ngữ Lam nói những chuyện trước kia, có chút áy náy, nhưng lại rất thản nhiên, "Nhưng mà từ khi đó, tôi cũng chưa thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên tiên sinh có thêm vị nào lưu luyến bên cạnh."
Kỷ Linh nghĩ, như vậy có thể nói anh ta có coi trọng mình, cũng không tính là tự mình đa tình đi.
Kỷ Linh biết mình có một cái tật xấu rất lớn, chính là tự tin quá mức, cũng là vì ở phương diện tình cảm này trước kia hắn chưa từng nghĩ nhiều, cho nên hắn do dự.
Bây giờ có được sự khẳng định từ người khác, hơn nữa còn có đêm ngọt ngào hôm qua, Kỷ Linh cảm thấy mình lâng lâng sắp bay lên trời.
Hắn vội vàng túm mình kéo xuống dưới, mạnh mẽ bình định tâm thần, đối với Mạc Ngữ Lam nói: "Tôi cần tin gì, tự nhiên sẽ hỏi anh ấy, tình hình chỗ cô thế nào rồi?"
Mạc Ngữ Lam nghĩ thầm, rốt cuộc anh cũng hỏi chính sự, cô hồi phục nói: "Khá thuận lợi, nhưng phải làm thêm nhiều điều tra nữa, tôi mới có thể hoàn thành bản quy hoạch, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta vượt lĩnh vực."
Kỷ Linh cười cười nói: "Đâu có thể gọi là vượt lĩnh vực được, tốt xấu gì tất cả đều là giới giải trí văn nghệ cả."
Mạc Ngữ Lam cười khổ nói: "Không giống mà, trước kia làm quảng cáo làm tuyên truyền, tuy có giao lưu nhiều với bên rạp chiếu phim, nhưng chân chính là phải qua môi giới, vẫn nên chuẩn bị nhiều hơn."
Kỷ Linh gật gật đầu, cổ vũ cô: "Trước mắt mảng marketing điện ảnh đang rất ổn định, thu nhập của chúng ta ổn định, lại cầm thêm tiền đầu tư của La Huyên, nên phải mở rộng nghiệp vụ mới. Cô tiếp tục chuẩn bị đi, chờ sau khi bản quy hoạch hoàn thành, thiếu cái gì bổ sung cái đó, hoặc đến lúc đó quan sát xem có giám đốc rạp chiếu phim nào thích hợp không lại đào về đây."
Mạc Ngữ Lam tỏ vẻ đã hiểu, đồng thời lại nói: "Hiện giờ kinh doanh rạp phim, cùng hợp tác doanh nghiệp điền sản là tốt nhất, Nghiêm thị là chủ xị ở đây, các công ty con dưới trướng cũng nhiều, quả thật là đối tượng hợp tác lý tưởng của chúng ta, bất quá không biết Nghiêm thị có nhìn thấy được chúng ta không."
Kỷ Linh nghe cô nói xong, đem tin tức tài chính và kinh tế vừa rồi chuyển ra, mở cho cô xem.
Mạc Ngữ Lam nhìn nhìn, toát ra thần thái giống hệt Kỷ Linh vừa rồi, cô vui sướng mà nói: "Đây là một cơ hội tốt."
Cho nên nói có bộ hạ thông minh chính là sướng, không cần nhiều lời là có thể hiểu.
Kỷ Linh nhếch khóe môi, nói: "Mấy vấn đề này cứ để tôi giải quyết, cô tiếp tục hoàn thành dự án quy hoạch là được." Ánh mắt hắn phiêu về phương xa, nói, "Cô đừng quên, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng là cổ đông của chúng ta."
Lúc ấy Nghiêm Nghĩa Tuyên cường ngạnh tiến vào chiếm giữ, vẫn là Mạc Ngữ Lam giúp anh xử lý.
Không nghĩ tới hiện tại lại thành ràng buộc giữa Kỷ Linh và Nghiêm thị.
Mạc Ngữ Lam đột nhiên hiểu được, vì cái gì lúc cô vừa mới vào cửa, Kỷ Linh liền hỏi cô chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ.
Cô vốn cho rằng Kỷ Linh chỉ là muốn dựa vào Nghiêm thị để phát triển sự nghiệp của mình, bây giờ xem ra anh ta còn có ý tưởng khác...
Mạc Ngữ Lam băn khoăn, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nói ra phỏng đoán của mình: "Ông chủ, anh muốn tham gia vào cuộc tranh đấu của Nghiêm thị sao?"
Kỷ Linh nghe xong, nở nụ cười, nói: "Người ta đánh nhau, chúng ta cái công ty nhỏ bé này, nào có bản lĩnh đi khuyên can." Hắn vẫn tỏ ra nhẹ nhàng, trấn an Mạc Ngữ Lam nói, "Nhưng nếu chúng ta muốn đáp lên con thuyền lớn Nghiêm thị, thì phải đứng vào hàng. Nghiêm Nghĩa Lễ vẽ cho cổ đông chiếc bánh lớn, vậy tôi sẽ đưa cho Nghiêm Nghĩa Tuyên một tấm vé tàu."
Hắn nói mơ hồ, lại một bộ khí định thần nhàn, Mạc Ngữ Lam từ lúc vào văn phòng hắn, hai người vẫn luôn nói chuyện sắp xếp công việc, nhưng lại càng giống như tán gẫu vui vẻ.
Mạc Ngữ Lam biết Kỷ Linh người này luôn lưu trữ chuẩn bị đằng sau, anh ta lộ ra cho mình ý định muốn đứng vào hàng này, khẳng định còn có việc khác không nói cho cô.
"Tôi cùng cô nói những chuyện này, là muốn khi cô làm quy hoạch sẽ có thêm thiên hướng đả động như thế nào tới Nghiêm thị, hơn nữa là đem bố cục ba bốn tuyến thương mại của Nghiêm thị kết hợp vào."
Mạc Ngữ Lam gật gật đầu, Kỷ Linh định liệu trước thái độ cho cô một viên thuốc an thần, cũng cho cô rất nhiều tin tưởng.
Kỷ Linh thấy cái gì nên nói đều đã nói, bèn để Mạc Ngữ Lam trở về làm việc.
Ngay lúc trước khi Mạc Ngữ Lam rời đi, Kỷ Linh đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi cô lại, hỏi: "Vì cái gì người bên ngoài nhìn thấy tôi đều cười ngây ngô vậy?"
Mạc Ngữ Lam nghe xong, cười đến đôi mắt nheo lại, cô nói: "Cười ngây ngô không phải bọn họ, mà là ông chủ anh a. Tất cả mọi người đều đang nghị luận đến tột cùng là anh gặp chuyện tốt gì, từ lúc vào công ty là mặt mày hớn hở."
Kỷ Linh ho khan một tiếng.
"Cho nên ông chủ, rốt cuộc có chuyện vui gì thế?" Mạc Ngữ Lam cười ép hỏi.
Kỷ Linh xua xua tay tống cổ cô đi ra ngoài: "Không có gì, cô đi làm đi."
Chờ Mạc Ngữ Lam đi rồi, hắn theo bản năng sờ sờ mặt mình.
Rõ ràng như vậy sao...
Tuy rằng chuyện hôm qua xác thật làm hắn vui sướng vô cùng.
Kỷ Linh nghĩ nghĩ, dùng tay đỡ lấy cái trán, lại thấp thấp nở nụ cười.
Hắn trước kia chưa từng nghĩ tới, sẽ có một người có thể bất động thanh sắc mà ảnh hưởng đến buồn vui của hắn như vậy.
——————————
Jojo: Ông chủ Kỷ xuân tình phơi phới a ~
(///∇///✿)