Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phiên ngoại: Trọng sinh (1)
"Ông chủ, ông chủ? Chủ tịch!"
Kỷ Linh mở choàng mắt.
Hắn còn có chút chưa rõ tình hình, cảm giác bị đánh thức làm cho hắn trở nên chậm chạp, nhưng nháy mắt sau hắn lại bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn lực chú ý.
Hắn vốn dĩ hẳn đang nằm trên giường lớn ở Cẩn Viên, cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên an ổn mà ngủ, nhưng trong lúc mơ ngủ hắn cảm giác có người gọi hắn, hắn mở to mắt, phát hiện chính mình ở trong một chiếc xe.
Mà chiếc xe này đang cấp tốc chạy băng băng trên đường, bên ngoài xe một màu đen nhánh, mưa to giàn giụa, nước mưa nện trên thân xe phát ra tiếng vang rất lớn, cửa sổ xe bị bao phủ trong màn mưa, cần gạt nước nỗ lực làm việc, ý đồ mở ra một tầm nhìn nhỏ nhoi.
Kỷ Linh không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt, cảnh tượng này, làm sao quen thuộc như vậy!
Hắn ngồi ở ghế sau xe, nhìn về phía vị trí tay lái, người ngồi nơi đó chính là cựu trợ lý của hắn.
"Tôi còn tưởng ngài đã ngủ rồi." Trợ lý nói, gã dừng một chút, tiếp tục: "Lần đầu ông chủ đi Mỹ lại không định trước ngày về."
Càng nghe càng thấy quen tai, nhưng Kỷ Linh lại bị thân thể của mình hấp dẫn lực chú ý.
Hắn nâng tay lên, nhìn cổ tay áo sơ mi lộ ra khỏi áo khoác, đường viền tơ vàng, bên trên đính một cái nút tay áo bằng đá quý hình vuông ổn trọng.
Hắn thu năm ngón tay lại, xương tay hiện lên rõ ràng, bàn tay rất lớn, cùng bàn tay trắng nõn thon dài của Kỷ Linh không giống nhau.
Trợ lý không thấy hắn đáp lại, tự mình nói tiếp: "Mặc kệ thế nào, ông chủ nói vậy là đã sắp xếp ổn thỏa. Ngài chính là như vậy, không chấp nhận được người khác không làm theo suy nghĩ của ngài, ngài có biết không ngài kỳ thật là một người cuồng khống chế?"
Kỷ Linh tựa hồ vẫn không nghe lời gã nói, mà xoay đầu.
Bên ngoài là mưa đêm đen, đèn đường đều như bị nước mưa dập tắt, chút ánh sáng hắt lại đây cũng không rõ ràng, ánh đèn bên trong xe chiếu lên cửa sổ xe, làm cho tấm kính có tác dụng như một tấm gương soi.
Kỷ Linh nhìn khuôn mặt hiện lên trên cửa sổ xe, đường nét khắc sâu, ngũ quan lập thể, diện mạo điển hình của người phương Bắc, cùng khuôn mặt tuấn tú tinh xảo trong gương ngày thường hoàn toàn khác biệt.
Kỷ Linh xác định ra một chuyện, làm hắn khiếp sợ.
"... Nam nhân như ngài vô cùng có mị lực, ở bên cạnh ngài rất khó không thích ngài... Ngài lấy tình yêu làm trò tiêu khiển, lại không biết người khác chân thành."
Trợ lý còn đang đứt quãng mà nói, gã càng nói nhiều, biểu hiện cảm xúc trên mặt càng dần dần mất khống chế.
Kỷ Linh đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời gã.
"Tôi biết."
Trợ lý sửng sốt.
Kỷ Linh tiếp tục nói: "Tôi biết chân thành là thế nào."
Trợ lý có chút ngốc lăng, nhưng gã vẫn nói: "Ngài lại ý đồ đoạt lại quyền chủ động, tôi không phải những tình nhân gặp dịp thì chơi của ngài, tôi ở bên cạnh ngài thời gian dài như vậy, tôi hiểu rõ ngài, một khi ngài nắm giữ được tiết tấu, ngài sẽ bắt đầu khống chế tôi."
Kỷ Linh nghiêm túc mà nói: "Tôi không khống chế cậu, cậu biết tôi là người thế nào, tôi cũng không cuồng khống chế."
Trợ lý tựa hồ không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời lâm vào hoang mang.
Kỷ Linh tiếp tục nói: "Tôi hiểu rõ tâm ý của cậu, tôi sẽ dùng thái độ thận trọng cho cậu đáp án. Nhưng bây giờ, mời cậu nghe tôi, thả chậm tốc độ xe lại, chạy xe tới bên đường, tìm một chỗ dừng lại."
Trợ lý chậm rãi chạy xe tới bên đường, Kỷ Linh tiếp tục trấn an chỉ huy gã: "Những gì cậu muốn nói tôi đều sẽ nghe hết, nhưng hiện tại trước tiên ổn định tay lái đã."
Cơ hồ là đồng thời phía đối diện một chiếc xe bật đèn pha phóng lại đây, làm lóa đôi mắt trợ lý, nhưng chiếc xe đã rời khỏi tuyến đường chính, gã gắt gao giữ chặt tay lái, ổn định chiếc xe.
Thời điểm chiếc xe dừng lại, Kỷ Linh thở ra một hơi thật dài.
Hắn không muốn lại phải trải qua tai nạn xe lần nữa.
Trợ lý dừng xe lại, xoay đầu phức tạp mà hô một tiếng: "Tống tiên sinh."
Một tiếng này, làm Kỷ Linh sâu sắc cảm nhận được...
Hắn đã trở lại, trở lại cái ngày hắn gặp tai nạn xe từ mấy năm trước, một lần nữa trở thành Tống Bá Lân.
Kỷ Linh đổi vị trí với trợ lý, hắn tới cầm lái.
Trợ lý vốn dĩ mang một khí thế cảm tử, hiện giờ lại bị Kỷ Linh đè ép xuống, lập tức liền héo.
Bản thân Kỷ Linh cũng tâm loạn như ma, mọi chuyện phát sinh quá đột nhiên, hắn chỉ nghĩ tới việc ngăn cản tai nạn xe cộ phát sinh, việc khác cũng chưa kịp suy xét.
Hắn đưa trợ lý về nhà, thời điểm bọn họ tách ra, trợ lý uể oải mà nói: "Ngày mai có phải tôi không cần đi làm nữa không."
Kỷ Linh nhìn gã, nói: "Không, cậu vẫn phải đi, đó là công việc của cậu, còn chuyện giữa tôi và cậu, tôi đã nói tôi sẽ nghiêm túc trả lời, nhưng không phải bây giờ, bây giờ cậu cần phải hảo hảo nghỉ ngơi."
Kỷ Linh sau khi khuyên nhủ trợ lý rời đi xong, tâm tình kích động, hắn cơ hồ không màng mưa gió, lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Điện thoại vang lên vài tiếng Nghiêm Nghĩa Tuyên mới tiếp lên, bên đó là một mảnh ồn ào.
Kỷ Linh hô một tiếng: "Nghiêm Nghĩa Tuyên."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghi hoặc hỏi: "Là vị nào vậy?"
Kỷ Linh cẩn thận hỏi: "Là Kỷ Linh, anh còn nhớ rõ không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên tạm dừng một chút, tựa hồ đang suy tư, sau đó nói: "Rốt cuộc anh là ai, anh là thế nào bắt được số điện thoại này?"
Số điện thoại cá nhân của Nghiêm Nghĩa Tuyên, chỉ có người thân cận mới có.
Kỷ Linh ngồi ở trong xe, nhắm chặt mắt.
Thời gian thật sự trở lại trước lúc Nghiêm Nghĩa Tuyên nhặt được hắn, khi mà Nghiêm Nghĩa Tuyên hoàn toàn không quen biết hắn.
Trong chớp nhoáng, Kỷ Linh còn chưa kịp thương tâm, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Hắn vội vàng đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Nghiêm thiếu gia, xin anh đi cứu một người tên Kỷ Linh, cậu ta ở ngay hội sở anh đang ở, để chậm trễ cậu ta sẽ chết!"
Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ còn đang nghi kỵ, nhưng vẫn làm một động tác, gọi phục vụ hỏi tình huống, sau đó cũng tự mình đứng lên.
Kỷ Linh nghe thấy anh đi ra ngoài, bên ngoài thực ồn ào, tiếng cười cùng tiếng nhạc trộn lẫn với nhau, có người hô lên vài câu, hỗn loạn lúc đó gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.
Kỷ Linh không gọi lại, bên ngoài mưa vẫn rơi, kỳ thật hiện giờ tư duy vô cùng hỗn loạn, ở trong trí nhớ của hắn, giờ này khắc này Kỷ Linh đã bắt đầu tồn tại, chính là đột nhiên hắn lại tiếp trở lại tuyến thời gian của Tống Bá Lân.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn thế nhưng không biết nên đi đâu.
Kỷ Linh đánh xe về nhà.
Nhà của hắn ở thành phố N.
Hắn nhớ rõ mới chỉ tháng trước, hắn còn trở lại nơi này, cùng Tống Quý Kỳ ăn cơm, bọn họ sau khi nhận lại nhau, Tống Quý Kỳ hoàn toàn không giống trước kia, vô cùng dính hắn, thường xuyên cùng hắn gặp mặt.
Chính là đối với chuyện tháng trước, so với mốc thời gian này lại là chuyện sau này.
Logic trong đó cùng với quan hệ thời gian, Kỷ Linh cảm thấy không thể nghĩ nữa, nếu không hắn quả thực phát điên.
Bên ngoài trời còn đang mưa, tình hình thời tiết không được tốt lắm, đêm đã khuya, Kỷ Linh cơ hồ có một đêm không ngủ.
Tâm tình hiện tại của hắn, cùng với tâm tình khi hắn gặp tai nạn xe, phát hiện chính mình biến thành một người khác là giống nhau, hỗn hoạn mà mê mang.
Hắn cẩn thận chải chuốt một lần những chuyện sảy ra lần trước, phát hiện việc phải làm quá nhiều.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Kỷ Linh liền bò dậy.
Hắn nhìn mình trong tấm gương to, khuôn mặt từng quen thuộc đã thành xa lạ.
Nếu hắn nhớ không lầm, hôm nay hắn phải mở một hội nghị đổng sự, sau đó đi Mỹ tham gia lễ tốt nghiệp của Tống Quý Kỳ.
Kỷ Linh được tài xế đưa tới tổng bộ, hắn bước vào công ty, quả thực cảm thấy dường như đã có mấy đời.
Hắn đi qua thang máy rồi tới lầu quản lý cao tầng, thời điểm đi hướng văn phòng, tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều cung kính vấn an hắn.
"Buổi sáng tốt lành, chủ tịch."
Kỷ Linh không thể tránh mà nhớ tới một đám nhân viên khác, bọn họ cũng sẽ đánh lên tinh thần vào mỗi sáng mà kêu.
"Sớm a, ông chủ."
Kỷ Linh đi vào văn phòng, văn phòng chủ tịch Tống thị cũng rất khí khái, nhưng có chi tiết nhất quán của Tống gia, không có nhiều yếu tố kiến thiết như văn phòng của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Cũng không có khung cửa sổ chứa toàn cảnh đường ven biển.
Kỷ Linh ngồi vào sau bàn làm việc, cảm giác vô cùng vi diệu, nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều.
Hắn gọi trợ lý tiến vào, đầu tiên dời lại cuộc hội nghị sắp bắt đầu, để trợ lý thay hắn đi thông báo.
Trợ lý lộ ra thần sắc kinh ngạc, chủ tịch rất ít khi bất ngờ thay đổi quyết định.
Nhưng hiện tại Kỷ Linh chính là tùy ý như vậy, hắn hận không thể lập tức bay tới thành phố S để gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Chính là lễ tốt nghiệp của em trai cũng không thể bỏ qua.
Đã bỏ qua một lần, lúc này đây vào thời khắc quan trọng trong cuộc đời của Tống Quý Kỳ, hắn cần phải có mặt.
Cho nên chỉ có thể chuyển dời hội nghị, dư lại mấy giờ trước lúc khởi hành đi Mỹ.
Hắn sắp xếp người đến thành phố S thám thính tình hình của Kỷ Linh chân chính, biết được đêm qua Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn tới chậm một bước, nhưng không phải quá muộn, tiểu thịt tươi bị véo đến nửa sống nửa chết, từ lúc đưa vào bệnh viện đến giờ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Linh có chút ảo não, nhưng cũng cảm thấy may mắn.
Cậu ta còn sống.
Lúc này sẽ không còn cốt truyện bao dưỡng, mà là dựa theo vụ án đả thương người để xử kiện, nhưng một thằng nhóc tiểu thịt tươi không có bối cảnh căn bản không thu được bồi thường gì, sẽ lập tức bị quên lãng.
Kỷ Linh tất nhiên sắp xếp thỏa đáng cho cậu ta, toàn bộ tiền thuốc men hắn trả, còn tìm luật sư theo tới giữ quyền lợi cho cậu ta.
Tất cả những thứ này đều là nhờ vào tài nguyên của Tống gia.
Kỷ Linh lần nữa kìm xuống quái dị trong lòng, ngồi trong văn phòng triệu hoán trợ lý riêng của hắn.
Trợ lý tựa hồ đã trải qua một đêm suy nghĩ, thời điểm tới đã bình tĩnh hơn nhiều.
Kỷ Linh nhìn đôi mắt gã, nói: "Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu."
Trợ lý còn muốn phản bác, nhưng hắn chủ động nói: "Không phải vì lý do gì khác, mà là vì tôi đã có người muốn làm bạn cả đời, cho nên không cách nào phân tâm cho những người khác."
Trợ lý sợ ngây người, gã hoàn toàn không thể ngờ được vị chủ tịch luôn luôn kiêu ngạo không để người khác vào mắt, sẽ nói ra câu "Làm bạn cả đời" như vậy.
Gã suy nghĩ nửa ngày, nghi hoặc hỏi: "Là Chung tiểu thư sao?"
Kỷ Linh sửng sốt, sau đó vô lực mà đỡ đỡ trán.
Trời ạ, còn có Chung Minh Vi...
Như thế nào có nhiều việc cùng nhiều người phải xử lý như vậy?
Đây quả thật là báo ứng của hắn.
Kỷ Linh hít vào một hơi nói: "Không phải cô ấy, tôi cũng sẽ nói rõ ràng cho cô ấy."
Trợ lý nháy mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Bất quá mọi chuyện hoàn toàn phát triển ra ngoài dự kiến của trợ lý, ngày hôm qua đoán chừng là hoàn cảnh cho phép, khiến gã xúc động một hồi, gã vốn tưởng rằng sẽ bị sa thải, kết quả ông chủ còn ôn tồn mà giải thích với gã, thật sự làm gã giật mình.
Ông chủ của gã tựa hồ chưa phát hiện ra, làm như vậy sẽ làm hảo cảm của gã càng sâu.
Nhưng ngay từ đầu gã đã biết, bản thân mình không có bất kỳ cơ hội nào.
Trợ lý rốt cuộc trở lại bình thường, chủ động yêu cầu rời đi, Kỷ Linh đồng ý.
Chờ sau khi trợ lý ra ngoài, Kỷ Linh nhìn nhìn đồng hồ, đã không kịp đi tìm thêm bất luận kẻ nào nữa.
Hắn kìm xuống xúc động muốn lập tức đi thành phố S, đứng dậy khởi hành hướng sân bay.
Khi hừng đông đến nước mưa cũng đã rút đi, trời quang mây tạnh, chuyến bay quốc tế dần dần khôi phục bình thường.
Đêm qua Kỷ Linh còn ở Cẩn Viên bình thường mà ăn cơm, bình thường mà cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đấu võ mồm, hiện giờ lại phải đi Mỹ gặp em trai.
Kỷ Linh vừa chờ máy bay vừa nghĩ, ông trời đây là chơi hắn.