Hắn Diệp Phong cảm thấy mình cực kỳ đê tiện, biết khá rõ người kia không thích đàn ông, nhưng vẫn không thể nào lìm nén được cái dục vọng của thân thể, vào một lúc nhân cơ hội lính của mình say rượu. Chủ động mở đùi, phóng túng bản thân thần phục dưới háng của đàn ông, tùy ý một người đàn ông cưỡi ở trên người anh, tùy ý người đó đâm chọc, bắn vào anh.
Anh âm thầm yêu say đắm ánh mặt trời không thuốc về mình, đem tất cả yêu say đắm của bản thân giấu vào lý do “rượu vào loạn tính”.
Duy trì quan hệ trên dưới bình thường nhất, nhưng anh lại cố ý bỏ qua việc hai người xảy ra quan hệ thân thể làm cho đối phương chú ý.
Hắn – Võ Chí Dũng rượu vào loạn tính – đi thượng thủ trưởng của mình!
Hơn nữa thủ trưởng còn là một người đàn ông trưởng thành!
Võ Chí Dũng gần như không tiêu hóa nổi thực tế này,
Từ đó về sau tất cả mọi chuyện đều chệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.
— Tôi yêu cậu.
— Tôi cũng yêu anh.
A Dũng, giữa vòng quay cuộc sống này, cậu nguyện ý luôn cùng tôi bước tiếp không?