Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhiếp Thiên Sầu xuất thủ giữa tiếng hú ghê rợn.
Gió thổi, cỏ bay, cây lay động.
Phảng phất cả vầng nguyệt trên cao cũng biến sắc.
Đường Khẩn cảm thấy hai tai mình như có hàng ngàn vạn sợi tơ nhện xuyên qua, đau đến nhói tim, tiếng hú ghê rợn kia thoáng cái đã khiến nhãn cầu của gã xuất huyết, lục phủ ngũ tạng của gã như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đường Khẩn đã mất đi năng lực đề kháng.
Trong một sát na, chưởng phong đã ép đến trước ngực gã, lạnh lùng, hoàn toàn không có sinh khí, thậm chí là vô tri vô giác, vô tình vô tính mạng.
Cánh tay xuất chưởng, phảng phất như không có cả sinh mệnh.
Người trúng chưởng, tất cũng vong mạng chứ chẳng nghi.
Kiếm quang từ trong áo bào Đinh Thường Y phát ra những tia sáng chói mắt, đâm thẳng tới cổ họng của Nhiếp Thiên Sầu.
Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên nghiêng đầu về phía Đinh Thường Y, phát ra tiếng hú còn kinh sợ, đáng sợ hơn lúc nãy mấy phần.
Răng trắng ởn, lưỡi lè ra, môi đỏ rực, tóc đen tuyền, tiếng hú này như hổ gầm vậy.
Từ dưới đất quyện lên một đạo cuồng lưu, hất tung những chiếc lá tùng dưới đất lên không.
Đinh Thường Y cũng cảm thấy xung quanh mình cuốn lên một đạo nghịch lưu, làm chiếc áo bào của nàng tung bay lên, cả người như một gốc cây bị bật rễ, lắc lư như muốn đổ. Đợi đến lúc nàng ổn định được bộ vị, kiếm đã rời khỏi tay, cắm vào một gốc cây!
Cùng lúc Cao Phong Lượng vung đao chém vào Nhiếp Thiên Sầu.
Đao của ông vừa xuất liền cắt đoạn tiếng hú rợn người của Nhiếp Thiên Sầu.
Tiếng hú đáng sợ.
Nhiếp Thiên Sầu chỉ làm một chuyện.
Lão đột nhiên mở nắp chiếc hồ lô thứ nhất đeo bên hông trái.
Hồ lô vừa mở, một đạo bạch quang bắn vút ra.
Sau đó Cao Phong Lượng chỉ thấy tay mình nhẹ hẫng.
Đao của ông vỡ vụn.
Vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh nhỏ, rơi xuống nền đất.
Cao Phong Lượng ngây người, lúc này Đinh Thường Y cũng bị tiếng hú đẩy lui, một chưởng vô tình vô tri vô giác vô tính mạng kia của Nhiếp Thiên Sầu vẫn tiếp tục đẩy về phía Đường Khẩn.
Ba người liên thủ vẫn không ngăn cản được một chưởng của Nhiếp Thiên Sầu.
Chính vào lúc này, đầu gối trái Đường Khẩn đột nhiên tê rần, chuyện này vô cùng đột ngột, Đường Khẩn mềm nhũn hai chân quỳ xuống, một chưởng của Nhiếp Thiên Sầu sượt qua khoảng cách chưa đầy ba phân trên đầu gã.
Chưởng này không có chưởng phong.
Cũng không có khí thế.
Chỉ có chết.
Chưởng kích vào khoảng không. Đường Khẩn không chết.
Chính bản thân gã cũng không hiểu mình đã tránh khỏi một chưởng ấy thế nào.
Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng vừa kinh vừa hỉ, ngoài ra còn có chút ngạc nhiên, bọn họ cũng không hiểu tại sao một chưởng đó lại không kích trúng Đường Khẩn.
Nhiếp Thiên Sầu cũng ngây người, chưởng tâm của lão vẫn để trên đầu Đường Khẩn, chỉ cần lão chuyển hướng ép xuống, lập tức kích trúng thiên linh cái của Đường Khẩn, gã cũng lập tức táng mạng tại đương trường.
Nhưng Nhiếp Thiên Sầu lại không hề làm vậy.
Lão chỉ hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi may đấy!
Nói đoạn chầm chậm thu chưởng lại.
Đường Khẩn lập tức nhảy lên, cao giọng nói:
– Không phải ta quỳ ngươi, chỉ là ...
Nhiếp Thiên Sầu lạnh lùng nói:
– Bất kể thế nào, ngươi cũng đã tránh khỏi một chưởng của ta.
Đường Khẩn suy nghĩ một hồi mà vẫn không thông tại sao gã lại tránh được một chưởng vừa rồi, liền nói:
– Ngươi một chưởng không đánh chết ta thì có thể đánh chưởng thứ hai ...
Nhiếp Thiên Sầu cười lạnh một tiếng, không để ý đến gã nữa, nhấc chân tiến về phía Cao Phong Lượng.
Cao Phong Lượng thở dài:
– Thật không ngờ mười năm không gặp, ngươi đã luyện thành Tam Bảo Hồ Lô rồi.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Đao pháp của ngươi lợi hại, ta không thể không dùng một trong ba cái đó.
Cao Phong Lượng cười khổ:
– Bây giờ cả đao ta cũng không có nữa rồi!
Nhiếp Thiên Sầu chỉ tay xuống đất:
– Còn có cỏ.
Cao Phong Lượng trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Chuyện này từ đầu đến cuối đều là oan khuất cả, ngươi không giết ta không được sao?
Nhiếp Thiên Sầu mặt vô biểu tình:
– Từ khi bắt đầu chuyện này, định số của ngươi đã là phải chết. Ngươi tự sát đi, để ta khỏi phải động thủ.
Cao Phong Lượng không chút do dự nói:
– Được, ta chết. Nhưng ngươi phải tha cho hai người họ.
Nhiếp Thiên Sầu hờ hững nói:
– Người ta đánh một chưởng không chết, quyết không truy sát. Còn về Đinh Thường Y, Lỗ đại nhân đã có phân phó, phải bắt sống.
Cao Phong Lượng nghiêm giọng nói một tiếng:
– Được.
Mái tóc đen tuyền của Nhiếp Thiên Sầu lại rung động không ngừng, lão dùng một thứ thanh âm rất thấp trầm, rất chậm rãi và đầy vẻ thương hại hỏi:
– Có thể bắt đầu chưa?
Cao Phong Lượng cao giọng hào hùng đáp:
– Có thể rồi.
Nói đoạt đột nhiên cởi chiếc đai lưng ra, giũ mạnh một cái, đai lưng lập tức thẳng cứng như trường đao.
Một thanh trường đao có thể cương, có thể nhu.
Cao Phong Lượng vừa cởi dây lưng ra đã dồn tụ chân khí, hóa dây thành đao, dây vừa hóa đao thì đao đã chém xuống đỉnh đầu Nhiếp Thiên Sầu.
Nhiếp Thiên Sầu không tránh.
Dường như lão không kịp nhích động thân hình.
Cao Phong Lượng lập tức bổ xuống "đao" thứ hai.
Nhiếp Thiên Sầu vẫn không phản kích.
Dường như lão không kịp chống đỡ.
Cao Phong Lượng hít sâu một hơi, quát lớn, bổ xuống đao thứ ba.
Nhiếp Thiên Sầu vẫn đứng yên như khúc gỗ, dưới ánh trăng, cạnh rừng tùng, mái tóc của y xõa ra như điên cuồng, giống như là một tòa Bất Động Minh Vương.
Cao Phong Lượng chém xong ba đao thì thu tay về, ném bay sợi dây lưng đi, thở hổn hển nói:
– Ngươi giết đi!
Nhiếp Thiên Sầu hỏi:
– Ngươi có còn muốn thử nữa không?
Cao Phong Lưọng miễn cưỡng cười khổ:
– Vô dụng thôi, vừa nãy ngươi đã dùng tay ngăn cản trước khi lưỡi đao chém xuống ba lần, nhưng trong mắt chúng ta, ngươi lại chẳng hề động đậy.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Tốc độ chân chính là tốc độ còn nhanh hơn cả cảm giác của con người.
Cao Phong Lượng cười khổ:
– Giống như là đại thể vận hành, mặt trời mọc, mặt trăng lặn vậy.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Cũng giống như ánh sáng, âm thanh, tuế nguyệt, phản ứng tự nhiên, nhanh đến mức con người không thể nào cảm nhận được.
Cao Phong Lượng nói:
– Vì thế ta không đánh nữa.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Dù sao thì ngươi cũng từng là bằng hữu của ta, ta không nỡ giết ngươi ...
Nhãn thần Cao Phong Lượng sáng lên, nhưng Nhiếp Thiên Sầu lại nói tiếp:
– Nhưng ngươi không thể không chết ... Tốt nhất là ngươi hãy tự quyết đi!
Cao Phong Lượng cười lên ba tiếng "Ha! Ha! Ha!" nói:
– Thật là một bằng hữu tốt, tốt đến mức bức tử người ta!
Sắc mặt Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên biến đổi, trở nên kích động vô cùng, khiến người ta có cảm giác mái tóc của y như cơn bão biển hung ác, những nếp nhăn trên mặt thì giống như từng con sóng đang dập dềnh.
– Bằng hữu! Không có bằng hữu thì ta đâu có ngày hôm nay?
Tiếng hú ghê rợn của Nhiếp Thiên Sầu như muốn xuyên qua óc người ta vậy.
– Ngươi cho rằng ta không tốt với bằng hữu sao? Năm xưa Bạch Phát Cuồng Nhân chẳng có gì cả, chỉ có bằng hữu, tự hào nhất chính là bằng hữu!
Gió nổi lên vù vù.
Lá cây rụng lả tả.
Nhiếp Thiên Sầu như chó sói hú trăng, lại có vẻ thê lương cô tịch như loài cú ăn đêm, tựa hồ loài dã quỷ đang đi truy hồn tố phách.
– Ngươi chưa từng bị bằng hữu tốt nhất bán đứng, làm sao biết được bằng hữu vô nghĩa? Ngươi chưa bao giờ bị bằng hữu đâm lén, làm sao hiểu được bằng hữu vô tình?
Cao Phong Lượng ấp úng nói:
– Ta ... ta chưa từng bán đứng ngươi ...
Nhiếp Thiên Sầu cười lên điên cuồng như loài quỷ dạ xoa, lá tùng rơi xuống như mưa, cỏ cây rào rạt như có trận cuồng phong vừa thổi qua.
– Ngươi đương nhiên không có, ngươi chỉ là một bằng hữu bình thường của ta mà thôi, nếu như ngươi âm thầm đâm lén ta một đao, ta lại vô oán vô hối, chỉ hận bản thân mình đã nhìn lầm người ..., còn kẻ mà ta nói là người mà dù ta đang trong nguy hiểm vẫn một mực bảo vệ hắn, không tiếc hy sinh cả tính mạng vì hắn, thậm chí tin tưởng hắn đến mức đem hết cả tài sản, quyền lực, võ công trao cả cho hắn.
Lão nheo mắt, nghiến răng hỏi:
– Ngươi đã bị người như thế hại bao giờ chưa?
– Ngươi đã bị người ngươi cứu đổ oan bao giờ chưa?
– Ngươi đã bị kẻ ngươi một tay tài bồi, coi như huynh đệ vu hãm bao giờ chưa?
– Ngươi bị kẻ đó dồn vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn nghĩ rằng hắn là bằng hữu tốt nhất trên đời này của mình, sự khuất nhục này ngươi đã nếm qua bao giờ chưa?
– Tiền đồ, lý tưởng, thân nhân, bạn lữ, danh dự, tính mạng, tài sản của ngươi toàn bộ đều bị người ngươi tín nhiệm nhất hủy đi, vậy mà ngươi vẫn còn tín nhiệm hắn, không hề trách cứ hắn nửa lời, cuối cùng ngay cả một chút sinh cơ duy nhất cũng bị hủy diệt trong bàn tay hắn, thứ mùi vị này ngươi đã nếm qua bao giờ chưa?
Nhiếp Thiên Sầu cười lên ha hả, lại nói thêm chữ nữa:
– Thiên lý ở đâu? Thiên lý ở đâu!
Đường Khẩn nhảy chồm lên cao giọng hỏi:
– Hắn là ai? Hắn là ai?
Nhiếp Thiên Sầu lừ mắt nhìn gã:
– Ngươi biết để làm gì?
Đường Khẩn trợn trừng hai mắt:
– Để báo cừu cho ngươi!
Những nếp nhăn trên mặt Nhiếp Thiên Sầu giật giật liên hồi, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Đường Khẩn lớn tiếng nói:
– Loại người bất nghĩa ấy, người người đều có thể tru diệt.
Nhiếp Thiên Sầu cười lạnh:
– Nếu mà như vậy, ngươi chỉ cần ra đường lớn, tùy tiện tóm lấy mười người, ít nhất cũng phải có tám kẻ đáng chết trong đó.
Cao Phong Lượng thở dài than:
– Kỳ thực bằng hữu dễ tụ dễ tan, ngươi đặt càng nhiều cảm tình và kỳ vọng vào đó thì bi, hỷ càng nhiều. Hỉ thì thân còn hơn huynh đệ, bi thì trở mặt thành thù, chuyện đời là thế, ngươi hà tất phải khổ như vậy chứ?
Con ngươi của Nhiếp Thiên Sầu thu nhỏ lại, gằn giọng nói từng chữ một:
– Hừ, đó là vì ngươi chưa từng phải chịu đựng nỗi đau xé lòng nát ruột đó.
Lão lại lạnh lùng nói thêm một câu:
– Ngươi may mắn, bởi vì ngươi chưa từng bị người thân thiết như vậy bội phản bao giờ, vậy nên người không thể hiểu được nỗi đau đó của ta.
Cao Phong Lượng cười nhạo nói:
– Vậy nên ngươi mới đại khai sát giới, tàn hại cả kẻ vô tội, lấy sát nghiệp của ngày hôm nay để tẩy xoá sự từ bi của quá khứ?
Nhiếp Thiên Sầu trợn mắt nhìn Cao Phong Lượng, hỏi:
– Ngươi nói thì hay lắm, thật đúng là lòng dạ bồ tát, nếu như người lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục đó là ngươi, xem ngươi có còn tiêu sái như bây giờ được không?
Mục quang lão sáng rực lên như điện, xạ ra những tia nhìn sắc bén:
– Lúc đó, chỉ sợ ngươi lại có một luận điệu cao cả khác để bao biện cho việc sát nhân của mình.
Đường Khẩn ngẩn người nhìn lão, đột nhiên lớn giọng nói:
– Không đáng!
Nhiếp Thiên Sầu chau mày:
– Cái gì không đáng?
Đường Khẩn nghiêm túc nói:
– Vì một số ít kẻ vô tình vô nghĩa, tâm lang thủ lạt mà phải sống trong hận thù, chuyện đó thật là không đáng!
Nhiếp Thiên Sầu cười khanh khách, cũng không biết là đang cười hay đang khóc:
– Có gì mà không đáng? Ta sống như vậy cảm thấy rất phấn chấn, rất dũng mãnh, rất phong phú, rất thống khoái!
Đường Khẩn hỏi ngược lại:
– Nhưng có khoái lạc hơn ngày xưa không?
Nhiếp Thiên Sầu nhất thời không nói nên lời.
Đường Khẩn lại hỏi:
– Lẽ nào thù hận có thể khiến những gì đã mất đi của ngươi quay trở lại sao?
Nhiếp Thiên Sầu trợn mắt nhìn gã, những nếp nhăn trên mặt lại giật giật liên hồi:
– Nhưng lại có thể khiến cho ta vì báo cừu mà tiếp tục sống!
Đường Khẩn ngây người, cuối cùng nói:
– Lẽ nào giết chúng ta ngươi cảm thấy khoái lạc?
Nhiếp Thiên Sầu đáp:
– Không giết các ngươi thì sẽ có kẻ khác đến giết ta.
Lão gằn giọng nói tiếp:
– Bây giờ ta đã học được một đạo lý, đó là thà ngươi chết còn hơn ta chết.
Cao Phong Lượng thở dài than:
– Chúng ta đều không phải là đối thủ của ngươi, ngươi giết đi!
Nhiếp Thiên Sầu bỗng nhiên chuyển thân, hỏi:
– Ngươi không tự tuyệt?
Cao Phong Lượng đáp:
– Ta ngẩng đầu không hổ thẹn với trời, tự vấn lương tâm không hổ thẹn với mình, tuyệt đối không bao giờ tự sát.
Mái tóc đen, những nếp nhăn và y phục của Nhiếp Thiên Sầu liền cuồn cuộn lên như sóng dữ chốn biển khơi, song mục sáng rực như hai ngôi sao băng lướt qua giữa màn đêm.
– Được lắm, ngươi bức ta phải động thủ giết ngươi.
Trong nháy mắt, xung đột đã lên đến đỉnh điểm, Nhiếp Thiên Sầu dài người phóng lên, chiếc hồ lô thứ nhất bật nắp, "vù" một đạo bạch quang xạ ra như điện, kích trúng một thân cây tùng cổ thụ ở khoảng cách hơn trượng, tiếp đó là một tiếng quát lớn:
– Ra!
Thân cây như bị sét đánh trúng, trăm ngàn chiếc là rơi xuống như mưa, cành cây khô khốc, thân cây tét ra làm bốn năm mảnh, Nhiếp Thiên Sầu trong nháy mắt đã lăng không lao đến phía sau thân cây.
Đạo ánh sáng trong chiếc hồ lô bên hông lão mãnh liệt nhường nào!
Lão vừa đến sau thân cây, lập tức ngưng tụ chưởng lực, chuẩn bị phát chiêu.
Phía sau cây có người.
Còn có ánh sáng.
Ánh sáng đáng sợ.
Hào quang từ chiếc hồ lô của lão chói mắt bao nhiêu, thì ánh sáng này còn chói lòa hơn gấp mười lần.
Trong ánh sáng chói lòa đó, lão lại nhìn thấy một người.
Vào lúc này, vô luận là nhìn thấy ai, lão đều không cảm thấy kinh ngạc, đồng thời một chưởng đã tụ sẵn cũng sẽ lập tức đẩy ra.
Thế nhưng lão lại cảm thấy kinh ngạc và hoảng hốt.
Một chưởng ấy cũng không đánh ra.
Bởi vì người lão thấy chính là bản thân lão.
Làm sao mà lão lại ra đây?
Tại sao lại thêm có một Nhiếp Thiên Sầu nữa ở sau gốc cây này?
Nhiếp Thiên Sầu ngây người, nhưng ngay lập tức sau đó, lão đã hiểu được.
Nhưng một đạo kiếm quang đã loé lên, đợi lúc lão cảm giác và phát giác ra thì đã đến cách gáy lão chỉ ba thốn.
Nhiếp Thiên Sầu đưa tay đặt lên chiếc hồ lô ở giữa.
Kiếm đột nhiên dừng lại.
Kiếm phong không còn bức đến nữa.
Nhiếp Thiên Sầu cũng không bật nắp hồ lô.
Trong một sát na, kiếm và người đều ngừng lại.
Cây tùng đổ ập xuống.
Thân thể Nhiếp Thiên Sầu cừng đờ, lão thậm chí còn cảm nhận được bộ phận tiếp cận gần nhất với mũi kiếm đã mọc lên cả gai ốc.
Thế nhưng người đứng sau lưng lão, so với kiếm phong còn sắc bén hơn, tôi luyện hơn chứ chẳng nghi.
Người này là ai?
Sát khí của ai mà lại mạnh đến như vậy?
Nhiếp Thiên Sầu biết rằng nếu hôm nay không phải là lão mà đổi lại là một người khác thì sớm đã ngã xuống rồi.
Không phải bị mũi kiếm đâm ngã mà là bị sát khí hủy diệt.
Một thứ sát khí tưởng chừng không gì cản nổi.
Nhiếp Thiên Sầu cười khổ.
Lão nhìn thấy bản thân đang cười khổ.
Trước mặt lão là một tấm gương.
Mặt gương sáng ngời, phản chiếu ánh trăng và mặt người.
Địch nhân ẩn nấp sau gốc tùng, bị lão phát giác, bất động thanh sắc mà tấn công một kích, nhưng y lại đặt ở đó một tấm gương, người lại ẩn nấp ở một chỗ khác, để lão đánh vào khoảng không, nhằm đúng lúc lão thấy bản thân ở đó mà nhất thời ngẩn người, đột nhiên xuất thủ.
Lão biết tình hình hiện nay chưa thể coi là đã bại.
Nhưng tiên cơ đã mất hết.
Đối phó với địch thủ đáng sợ như vậy, tiên cơ mất hết thì kết quả sẽ thế nào?
Nghĩ đến đây, cánh tay đặt trên chiếc hồ lô bất giác bóp chặt lại.
Người sau lưng chợt lên tiếng:
– Tốt nhất ngươi không nên động đậy.
Nhiếp Thiên Sầu lạnh lùng:
– Ngươi vẫn còn chưa thắng.
Người sau lưng nói:
– Ta còn chưa xuất kiếm.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Ta vẫn có thể phản kích.
Người sau lưng lại nói:
– Ta không muốn giết ngươi. Ngươi không mở hồ lô, ta không đâm tới nữa.
Tư thái Nhiếp Thiên Sầu không thay đổi, lão cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ở trong tấm kính lão có thể nhìn thấy một thân người từ dưới eo trở xuống.
Tuy hạ bàn người này có y phục lòa xòa che khuất, nhưng lão có thể thấy được bên trong nhất định không có một phần cơ thịt nào thừa thãi, không có một phần tinh thần nào bị lãng phí khi y đứng.
Phần ngực người này đã bị cây tùng đổ xuống che khuất, hoặc giả là y cố ý đứng ở đó, để người khác không thể nhìn thấy.
Cơ mặt Nhiếp Thiên Sầu giật giật một hồi, đang định mở miệng thì người sau lưng đã lên tiếng trước:
– Đừng hỏi ta là ai.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Ngươi chuẩn bị đứng sau lưng ta cả đời cả kiếp này sao?
Người sau lưng nói:
– Ta có thể thu kiếm.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Mời!
Người sau lưng nói:
– Nhưng ta có điều kiện.
Nhiếp Thiên Sầu hít sâu một hơi.
Lúc lão hít vào, mái tóc đen rung lên như sóng dậy ba đào.
Sau đó lão nắm chặt hồ lô, gằn giọng nói từng tiếng một:
– Trước giờ ta chưa từng nói chuyện điều kiện khi bị uy hiếp.