Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm Giáng sinh hôm ấy, Vong Xuyên cũng có tổ chức sự kiện, mời một ban nhạc cụ dân gian đến biểu diễn.
Hiếm có dịp Giang Dã được nghỉ hai ngày, vừa sáng ngày ra đã vội từ Giang Thành chạy về nhà, nói rằng muốn đưa Giang Sắt đi cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của bờ sông Phú Xuân.
Hai chị em ăn tối xong, vừa đi xuyên qua con đường Lê Viên, đang định rẽ vào đường Phú Xuân thì điện thoại nằm trong túi áo khoác của Giang Sắt chợt vang lên.
Cuộc gọi vừa được kết nối, người đầu bên kia đã đi thẳng vào vấn đề ngay từ câu đầu, "Cửa tiệm số 39, ngõ Cẩm Tú, cô muốn?"
Hơn nửa tháng không gặp nhau, khi giọng người đàn ông hoà theo dòng điện truyền đến, một thoáng lạ lẫm khẽ khàng lướt qua.
Đến khi nghe thấy địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú, sau giây phút thảng thốt ngắn ngủi, Giang Sắt liền biết chuyện tranh chấp tài sản đã truyền đến tai của trợ lý Lý.
Cô đã sớm đoán được sớm muộn gì Lục Hoài Nghiên cũng sẽ biết chuyện này nên vẫn bình chân như vại.
Phía trước có hai đứa nhóc đang chơi ném tuyết, cười đùa la hét ầm ĩ.
Có lẽ nghe thấy tiếng động từ bên phía cô, Giang Sắt chưa kịp đáp lại, anh đã lên tiếng hỏi, "Đang ở đâu đấy?"
Đánh mắt nhìn sang chàng trai chốc chốc lại liếc trộm mình, Giang Sắt bình tĩnh đáp lại, "Đang trên đường đến Vong Xuyên."
"Vong Xuyên?" Bên kia hơi dừng lại, rồi như chợt nhớ ra, anh "À" lên một tiếng, cười nói, "Là quán bar của ba mẹ cô."
Dứt lời, anh khẽ giọng dặn dò với tài xế vài câu.
Ngay sau đó, Giang Sắt nghe thấy anh nói, "Gửi định vị sang cho tôi, tôi đến tìm cô."
Tối nay bên bờ Phú Xuân cực kỳ rộn ràng và náo nhiệt.
Mấy con thuyền lững lờ thả trôi trên mặt sông, hai bên bờ giăng đèn kết hoa, sóng nước lăn tăn vân vê quầng sáng lờ mờ.
Giang Sắt nhìn chiếc lồng đèn đỏ treo lủng lẳng dưới tàng cây, chợt dừng bước lại, thong thả cất giọng, "Chỗ này ồn ào, không tiện nói chuyện. Chi bằng để tôi đến tìm anh?"
Từ lúc Giang Sắt nhận điện thoại, lỗ tai của Giang Dã đi bên cạnh đã dựng thẳng lên như tai thỏ.
Vừa nghe thấy lời này, cậu chàng vội vàng quay sang nhìn cô.
Không biết người ở đầu bên kia nói gì, Giang Sắt hơi chững lại, sau đó cô đáp lại một từ "Được" rồi cúp điện thoại.
Giang Dã bĩu môi, "Chị không sang Vong Xuyên nữa hả?"
"Ừ, em nói lại với ba mẹ một tiếng, chị đi gặp một người bạn."
Lúc nãy khi Giang Sắt nhận máy, Giang Dã vô tình nhìn lướt qua màn hình hiển thị người gọi đến, cậu nhận ra đó là người đàn ông không mấy hoà thuận với Giang Sắt.
Tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ như in cái cảm giác đè nén toát ra từ người đàn ông kia.
Chàng trai đưa chân đá quả cầu tuyết không biết của thằng cu nào đó, nói, "Chị đi đâu gặp anh ta? Để em đưa chị đi, đợi chị và bạn nói chuyện xong thì em đón chị về."
"Không cần đâu, anh ta đang từ sân bay đến đây, chị và anh ta sẽ gặp nhau tại chỗ này." Giang Sắt vừa nói vừa nhìn cậu, sau đó chuyển chủ đề ngay, "Hoàng Húc nói tối nay Trần Lễ Âm và nhóc đáng yêu đều đến Vong Xuyên."
Giang Dã bị cô nhìn đến lúng ta lúng túng, đầu óc như đặc quánh lại, "Chị nhắc đến chuyện này làm gì? Hai người họ cũng chẳng phải lần đầu đến quán bar, ba mẹ đều biết các cô ấy."
Giang Sắt cất điện thoại vào lại túi áo khoác, thong thả nói, "Tiểu Dã à, tình cảm của mỗi một cô gái đều rất quý giá. Thế nên, em phải nhanh chóng xác định được tình cảm của bản thân, chớ làm chậm trễ người ta."
Giang Dã nghe thấy thế thì ngớ người, sau khi định thần lại thì liếc cô một cái, "Chị đừng nghe thằng Hoàng Húc nói bậy nói bạ, em nào không xác định được tình cảm của mình chứ."
"Vậy thì phải nói cho rõ ràng, đừng có trốn tránh. Thích ai hay không thích ai thì cũng phải nói cho rõ ràng." Giọng Giang Sắt vẫn mềm mỏng như trước, "Đừng có nghĩ mình cần phải bảo vệ mọi người, người ta không yếu ớt như em nghĩ đâu, mà em cũng chẳng hề mạnh mẽ như em tưởng tượng."
Giang Dã im lặng một lúc lâu, cúi đầu nhìn quả cầu tuyết bị mình đá vỡ tan tành trên mặt đất, một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, nói với Giang Sắt, "Em biết rồi, tối nay em sẽ nói rõ với cô ấy."
Giang Sắt gật đầu, "Em cứ đi đi, không cần phải lo cho chị đâu. Chị và người kia không có gì với nhau, trước đây không có. Còn hiện tại..."
Nhớ đến lời nói ban nãy trong điện thoại của người đàn ông, khoé môi của cô khẽ rướn lên, "Hiện tại lại càng không."
...
Lúc Lục Hoài Nghiên gọi điện cho Giang Sắt, xe của anh chỉ vừa mới rời khỏi sân bay.
Lý Thuỵ ngồi bên cạnh anh, nghe anh nói chuyện với con gái nhà người ta, "Từ sân bay đến chỗ cô nhanh hơn rất nhiều từ chỗ cô sang Quân Việt, cô cứ ở yên đó chờ tôi."
Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp, mạnh mẽ như xưa, ngữ điệu cũng thong thả, ung dung, nhưng lời này vừa thốt ra lại mang đến một cảm giác như, "Anh muốn được gặp em càng sớm càng tốt".
Không hiểu sao lại có cảm giác như đang tán tỉnh nhau?
Nhất định là ảo giác đúng không?
Sếp Lục nhỏ vội vàng chạy sang gặp cô Giang Sắt như thế chắc chắn là vì muốn hỏi rõ chuyện cửa tiệm số 39, ngõ Cẩm Tú kia.
Nghĩ thế, cậu ta lại thấy ý chí Lục Hoài Nghiên vẫn còn sắt đá lắm.
Một đêm Giáng sinh ý nghĩa thế này, không kiếm chuyện gì lãng mạn mà làm, cứ một hai bàn chuyện công việc, đúng là mất hứng.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, người đàn ông ngồi bên cạnh bất chợt lên tiếng, "Cậu nói cô ấy không chịu hoà giải riêng với đối phương à?"
Lý Thuỵ định thần lại, gật đầu đáp, "Đúng vậy ạ, thái độ của cô Giang Sắt rất cứng. Lúc đám người kia kéo đến cửa tiệm sườn xám quậy phá, cô ấy đã báo thẳng cho cảnh sát, còn mời cả luật sư. Trong cửa tiệm sườn xám vừa khéo treo một bức tranh của cô Giang Sắt, và bức tranh đó cũng đã bị đập nát vào hôm ấy. Cô Giang Sắt đang làm thủ tục kiện họ ra toà và đòi họ bồi thường, khiến cả đám người đó bối rối không biết làm sao."
Cậu ta nhấp một ngụm nước, thấy Lục Hoài Nghiên không lên tiếng, cậu ta lại nói tiếp, "Có điều đám người đó vừa mặt dày lại vừa vô sỉ, bảo khi xưa bà cụ nhà đó ký hợp đồng bán nhà thì ông cụ không biết, giờ muốn trả 200 ngàn tệ để lấy nhà về. Mới đầu chủ nhà không chịu trả, bọn họ liền đòi 2 triệu tệ. Sau đó thấy cô Giang Sắt cứng quá nuốt không trôi, không dễ lừa nên sửa lại đòi 1 triệu tệ."
"1 triệu tệ?" Lục Hoài Nghiên nhìn hàng bóng cây nhanh chóng lướt vụt qua ở bên ngoài cửa sổ, khe khẽ bật cười, "Chỉ sợ bọn họ không lấy được một cắc bạc nào."
Hạng người mềm nắn rắn buông thế này đầy rẫy ngoài đường, Lý Thuỵ chẳng hề bất ngờ, nghe thế liền vuốt đuôi theo, "Đám người đó gặp hạn rồi, tôi nghe luật sư Trần nói, người chủ trước nếu không phải không có tiền thì đã sớm lấy 2 triệu ra để giải quyết ổn thoả rồi."
Lục Hoài Nghiên dời tầm mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, anh quay sang nhìn Lý Thuỵ, "Chủ trước là ai?"
Lý Thuỵ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, "Cô kia tên là Trương Nguyệt, là một thợ may sườn xám khá có tiếng ở Đồng Thành này."
Trương Nguyệt?
Lục Hoài Nghiên không mấy ấn tượng với cái tên này, anh im lặng như có điều suy nghĩ, không biết qua bao lâu, anh bỗng nghe thấy Lý Thuỵ gọi mình, "Sếp Lục, kia có phải là cô Giang không ạ?"
Lục Hoài Nghiên nương theo tầm mắt nhìn sang.
Giữa phố phường đông đúc người qua lại, nhưng anh vừa nhìn đã trông thấy Giang Sắt.
Cô đang cầm một chiếc dù giấy dầu đặc trưng của Đồng Thành, mặt dù xanh lá đậm loang lổ tuyết trắng, khi cô hơi nhấc vành dù lên, bông tuyết lả tả rơi xuống.
Tầm mắt mọi người xung quanh liên tục hướng về phía cô, nhưng cô lại chẳng hề hay biết, lạnh lùng đứng giữa trời tuyết.
Lục Hoài Nghiên nhìn đăm đắm vào một bên mặt dưới tán dù của cô, hạ giọng, "Dừng xe."
Khi chiếc xe con màu đen chầm chậm tiến lại gần, bỗng nhiên có một chàng trai trẻ không biết từ đâu xuất hiện chạy đến ngỏ ý muốn xin Wechat của Giang Sắt.
Anh không nóng lòng đóng vai kẻ xấu phá hư chuyện tốt của người ta, chỉ hạ cửa sổ xe xuống, gác khuỷu tay lên thành cửa sổ, thờ ơ quan sát toàn cảnh.
Chàng trai đến xin Wechat của Giang Sắt có vẻ là lần đầu đi xin Wechat của con gái, nói có một câu thôi mà cứ lắp ba lắp bắp mãi.
Giang Sắt kiên nhẫn nghe anh ta nói hết, lạnh nhạt đáp lại một câu, "Xin lỗi, tôi không add Wechat của người lạ." Giọng điệu khá lịch sự.
Trên tay chàng trai còn cầm cây kẹo táo được tỉa thành hình hoa hồng, cậu chàng nhìn Giang Sắt, trong mắt ánh lên vẻ không cam tâm.
"Tôi không có ý xấu đâu, tôi chỉ là... không muốn để vuột mất cơ hội này. Có lẽ cô không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà..."
"Đúng là tôi không tin chuyện này. Với lại..." Giang Sắt nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta, giơ lên cây kẹo táo giống hệt cây kẹo trong tay chàng trai, "Đêm nay đã có người tặng táo* cho tôi rồi."
* Ở Trung Quốc, đêm Giáng sinh hay còn gọi là đêm Bình an, còn phiên âm của táo là [píngguǒ], đồng âm với từ "bình" trong đêm bình an, thế nên người ta thường tặng táo cho nhau vào đêm Giáng sinh thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến bạn bè và người thân yêu.
Đã nói đến mức này, người biết điều sẽ từ bỏ ngay. Nhưng hiển nhiên, chàng trai này có hơi cứng đầu, vẫn còn nấn ná lề mề không chịu rời đi.
Giang Sắt cau mày, cơn bực bội bắt đầu lan tràn.
Đúng lúc này, phía sau lưng bỗng truyền đến một tiếng cười rất khẽ.
Chất giọng ấy vừa thấp vừa trầm, lướt qua không khí ồn ào của con phố, gần như chẳng có ai nghe thấy.
Nhưng vừa hay Giang Sắt lại có thể nghe được, cô xoay người, nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lục Hoài Nghiên dứt khoát đẩy cửa bước thẳng xuống xe, cất bước đi về phía Giang Sắt, sau đó nhận lấy cây dù trên tay cô, "Chờ lâu rồi sao?"
Anh đóng cả một "cây" đen, áo khoác cashmere đen, áo sơ mi đen, quần âu đen, ngay cả mặt dây lưng cũng là màu đen nhám.
Anh sải bước trên nền tuyết, mang theo vẻ tao nhã như đang lững thững bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc.
Chàng trai đứng bên cạnh như nhận ra điều gì, cậu ta đưa mắt nhìn Lục Hoài Nghiên một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại trên góc nghiêng của anh một lát, rồi lại nhìn về phía xe của anh, sau đó nhanh chóng lẳng lặng dời tầm mắt, thức thời bỏ đi.
Lục Hoài Nghiên nâng dù qua khỏi đỉnh đầu Giang Sắt, cúi mắt đảo qua cây kẹo táo trên tay cô, cười hỏi, "Quả táo này là của người khác tặng thật sao?"
Giang Sắt ừ một tiếng.
Cây kẹo táo không được tỉa tinh xảo cho mấy, mấy miếng táo được cắt lát mỏng gấp thành một đoá hồng khá thô, bên ngoài được rưới thêm một lớp sốt đường đỏ, nhìn từ xa trông khá giống một đoá hoa hồng đỏ.
Tạo hình cây kẹo táo này dành cho các cặp đôi trẻ để hoà theo không khí ngày lễ, hầu như là cặp đôi nào đi dạo trên phố bờ sông Phú Xuân đêm nay cũng đều cầm một cây trên tay.
Cây kẹo táo trên tay Giang Sắt là của Giang Dã tiện thể mua cho cô. Chàng trai mua liền bốn cây kẹo, ba cây còn lại dành tặng cho Giang Xuyên, Dư Thi Anh và cô nhóc mà đêm nay cậu chàng chuẩn bị tỏ tình.
Lúc đưa cho Giang Sắt, cậu còn ám chỉ, "Chị cầm lấy để lát nữa né duyên "nghịch"."
Lúc này, Lục Hoài Nghiên cũng nói một câu tương tự, "Trông thì chẳng đẹp đẽ gì, nhưng dùng để né duyên cũng được."
"..."
Giang Sắt ngước lên nhìn anh.
Đón lấy ánh mắt của cô, Lục Hoài Nghiên mỉm cười, "Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ cô lại ăn cây kẹo táo này?"
Kẹo táo được gói trong một cái hộp giấy kraft, trên hộp dùng dây gai màu xanh lá đậm quấn quanh dây kẽm bện thành một cái tay cầm hình trái tim.
Ngón tay thon dài của Giang Sắt móc vào trái tim kia, cô không nói rằng mình có ăn hay không, chỉ đáp, "Tôi đã đặt hai ly trà sữa, bây giờ phải qua đó lấy, lát nữa đến nhà tôi rồi nói chuyện."
Đường Phú Xuân kẻ đến người đi không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Cây dù giấy dầu chỉ rộng tầm nửa cánh tay, bàn tay đeo bao tay da màu đen của Lục Hoài Nghiên cầm lấy cán dù, anh nâng dù qua khỏi đỉnh đầu của cô, khẽ hất cằm về phía trước, "Cô dẫn đường đi, tôi đi cùng cô."
Khoé mắt thoáng lướt qua chiếc điện thoại cô đang cầm, anh bỗng hỏi, "Đối với cô thì tôi cũng có thể tính là người quen nhỉ."
Giang Sắt vốn đang nhìn dòng người trước mặt, nghe thấy lời này liền quay sang nhìn anh, nhưng cô không tiếp lời.
Lục Hoài Nghiên liếc cô, khoé môi rướn lên, "Thế nên, cô có thể add Wechat của tôi không?"
Nhắc đến cũng lạ, hai người bọn họ vậy mà lại chưa từng add Wechat của nhau.
Lục Hoài Nghiên có hai số điện thoại, một số dùng cho công việc, và một số dùng làm số cá nhân. Nhưng chẳng có số nào có Wechat của Giang Sắt.
Tuyết lặng lẽ rơi trên con đường ồn ào náo nhiệt, nhẹ nhàng đậu lên mặt dù rồi lại chầm chậm sượt qua đầu vai người đàn ông. Khi làn gió nhẹ nhàng lướt qua, những bông tuyết lất phất theo cơn gió của đêm giáng sinh.
Giang Sắt đón lấy ánh mắt Lục Hoài Nghiên, rướn môi mỉm cười, như chẳng có gì để chần chừ, cô đáp ngay, "Được thôi."
Trên con đường nhỏ đông đúc tấp nập người đến kẻ đi, người thì cưỡi xe điện, kẻ lại chơi ván trượt, cũng có vài đôi khoác vai nhau thả bộ.
Giang Sắt đi phía trong, một bên là hàng cây xanh, một bên khác là anh.
Lục Hoài Nghiên bảo vệ cô rất tốt, không để cho đám đông trên đường làm phiền đến cô. Hai người đều chỉ rảnh một tay, nhưng lại có thể ăn ý add Wechat của nhau một cách suôn sẻ, chưa đầy 30 giây đã trở thành bạn bè của nhau.
Lục Hoài Nghiên dùng số điện thoại cá nhân, ảnh đại diện là một thỏi mực cổ, tên hiển thị cũng chỉ có một chữ "Nghiên" cực kỳ đơn giản.
Ảnh đại diện của Giang Sắt cũng đơn giản không kém, một gốc cây nở hoa giữa trời đêm.
Lục Hoài Nghiên đã từng nhìn thấy gốc cây này, chính là gốc bào đồng ở trong sân sau của Vong Xuyên.
Vừa nhìn thấy cái cây này, anh lại nhớ đến đêm ấy.
Cô đứng dậy khỏi xích đu, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng bấm một cái lên đầu thuốc của anh.
Điếu thuốc đã bị bóp tắt.
Nhưng lại có một thứ khác đang dần dần nhen nhóm.
Trong màn đêm mênh mông tuyết trắng, bọn họ gần như ăn ý với nhau, thả chậm bước chân đi dọc theo con đường náo nhiệt.
Không ai sốt ruột nhắc đến địa chỉ số 39, ngõ Cẩm Tú cả.
Bọn họ đều là người kiên nhẫn.
Cửa tiệm trà sữa mà Giang Sắt đã đặt trước không nằm trên đường Phú Xuân, sau khi rẽ hết mấy con hẻm, Lục Hoài Nghiên mới nhìn thấy một tấm bảng hiệu vô cùng giản dị được treo dưới một gốc đa lớn, trên bảng hiệu chỉ có ba chữ cực kỳ đơn giản: Nhàn nửa hôm*.
* Một câu trong bài thơ Đăng Sơn của Lý Thiệp.
Trong sân có bung vài cây dù giấy dầu loại to, dưới tán dù có một chiếc bàn gỗ đủ cho chừng bốn, năm người ngồi, trên bàn đặt một lò than đang ánh lửa hồng, trên lò lại đặt một nồi sữa dê đang sôi ùng ục.
Vừa nhìn đã biết đây là một điểm đến rất được ưa chuộng, dưới những tán dù giấy dầu loại lớn đều kín người ngồi.
Giang Sắt vào trong lấy trà sữa, tiện thể trả lại dù giấy.
Ông chủ tiệm trà sữa hiển nhiên là người quen của cô, ông múc một muỗng nhãn sấy khô bỏ vào hộp mang đi, chốc chốc lại vờ như lơ đãng nhìn về phía Lục Hoài Nghiên đang đứng chờ dưới góc đa.
Sau đó không biết ông chủ hỏi gì đó, Giang Sắt chỉ bật cười rồi lắc đầu, đáp, "Không phải."
Cả khoảnh sân phủ tuyết trắng xoá như bừng sáng vì nụ cười này của cô.
Lục Hoài Nghiên nhìn đăm đắm vào lúm đồng tiền bên khoé môi của cô, một nụ cười nhạt nhoà cũng hiện trên môi anh.
Anh rất thính tai, thế nên Lục Hoài Nghiên nghe rất rõ câu hỏi mà ông chủ vừa hỏi kia.
Ông ấy hỏi cô, "Đó có phải là bạn trai con không?"
Cô đáp lại rằng, "Không phải ạ."
Khi ấy Lục Hoài Nghiên đã nghĩ, không cần biết ly trà sữa trên tay cô nhóc ấy có ngon hay không, anh cũng sẽ cùng cô quay lại đây một lần nữa.
Lấy thân phận là người đàn ông của cô.
...
Ông chủ của Nhàn nửa hôm là bạn thân lâu năm của Giang Xuyên, gia đình ông có một nông trường nhỏ ở phía tây bắc.
Trà sữa ở đây có hương vị khá đặc biệt, Lục Hoài Nghiên vừa nếm thử liền biết đây là vị Giang Sắt sẽ thích.
Cô nhóc này thích bỏ đường và muối mỗi khi uống hồng trà, có hơi giống với ly trà sữa mằn mặn nhưng mang hậu ngọt này.
Với Lục Hoài Nghiên thì ly trà sữa này không đến nỗi tệ, nhưng cũng không đến mức là thích.
Anh chỉ nếm một hớp rồi thôi.
Hai người không ngồi lại Nhàn nửa hôm, lấy được trà sữa rồi Giang Sắt liền dẫn Lục Hoài Nghiên quành trở về đường Lê Viên.
Thanh niên ở đường Lê Viên tối nay đã kéo hết sang bên bờ Phú Xuân đón lễ, hai người đi một lúc lâu vẫn không thấy bóng người. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, đến khi đi đến gần cuối ngõ, mới nghe thấy tiếng la hét nô đùa của đám trẻ con.
Mấy đứa nhóc chừng 8, 9 tuổi đang chơi pháo bông que trong một mảnh đất trống, lúc hai người đi ngang qua, không biết có đứa nhỏ nào trong đó đốt cái gì mà một chùm ánh sáng màu trắng kèm theo tiếng "Xoẹt xoẹt" bay thẳng về phía mặt Giang Sắt.
Giang Sắt phản ứng khá nhanh, nhưng Lục Hoài Nghiên còn nhanh hơn cả cô. Anh nắm chặt khuỷu tay của Giang Sắt, kéo cô vào lòng mình, rồi anh nhẹ nhàng xoay một vòng, cả người đứng chắn trước cô.
Ngay khoảnh khắc ly trà sữa vừa rơi xuống đất, quả pháo kia đập vào vai phải của anh, làm cháy sém một vết đen trên chiếc áo khoác cashmere.
Một bên mặt của Giang Sắt áp lên lồng ngực của anh, chóp mũi cọ nhẹ qua cúc áo trên chiếc sơ mi.
Cả người cô như được bao vây bởi mùi trầm hương thơm ngát và ấm áp.
Cảm giác quen thuộc này khiến cô thoáng thất thần, cũng chính vào vài giây ngắn ngủi ấy, bàn tay với những vết chai của người đàn ông đã nâng mặt cô lên, nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
"Có bị thương ở đâu không?"
Ký ức từ rất lâu về trước tìm mọi cách chui vào đầu cô, Giang Sắt nhìn Lục Hoài Nghiên, im lặng không đáp.
Không thấy cô nói gì, Lục Hoài Nghiên vô thức nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai con ngươi của cô như hoà cùng một màu với ánh đèn trên đỉnh đầu, hàng mi dài đến khó tin.
Ánh mắt anh tối sầm, ngón cái nhẹ nhàng đưa lên, chạm vào hàng mi của cô, "Sợ à?"
Giang Sắt khẽ chớp mắt, dường như cô đã lấy lại tinh thần, lùi về sau một bước, cất giọng bình tĩnh, "Tôi không sao."
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Lục Hoài Nghiên, nhìn về phía sau lưng anh.
Lục Hoài Nghiên nương theo tầm mắt của cô nhìn sang, bắt gặp đám nhóc mới vừa đốt pháo kia. Suýt nữa đã làm bị thương người khác, đám nhóc đã sớm sợ vỡ mật, không thèm nói một tiếng "Xin lỗi" đã ba chân bốn cẳng chạy lủi về nhà mình.
Biết Giang Sắt đang nhìn cái gì, đáy mắt người đàn ông đượm ý cười, nghiêm túc báo lại số nhà cho cô biết, "Số 33, 26, 21 đường Lê Viên, còn một đứa quẹo vào con ngõ khác nên không biết số nhà."
Báo cáo xong xuôi, anh quay sang nhìn Giang Sắt, ung dung hỏi, "Khi nào em đi gặp ba mẹ bọn nhóc?"
"..." Giang Sắt nhìn lên bả vai anh, "Tôi sẽ bảo bọn nhóc đền tiền sửa áo cho anh."
"Đương nhiên là phải đền rồi." Lục Hoài Nghiên nhặt "xác" ly trà sữa đã vỡ tung toé dưới đất lên, ném vào thùng rác, sau đó lại tháo bao tay da dê đã dính trà sữa xuống rồi vứt thẳng vào thùng rác, vừa nhìn cô vừa chậm rãi cất giọng, "Đừng quên bảo bọn nhóc phải đền tiền ly trà sữa này nữa, đây là ly trà sữa đầu tiên cô mời tôi, ít nhất phải đền gấp đôi."