Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ngắm bình minh, Giang Sắt quay trở về ngõ Hương Thụ, thay áo ngủ rồi ngả đầu lên gối đánh một giấc thật say.
Cô tắt điện thoại từ khuya đến tận khi thức dậy, lúc mở máy lại thì đã có một loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên trên màn hình, tất cả đều đến từ Quách Thiển.
Giang Sắt nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ hai mươi.
Đến giờ sang phố Lê Viên ăn trưa rồi.
Với cả...
Chắc anh đã về đến Bắc Thành rồi.
Giang Sắt bấm vào Wechat, quả nhiên hai tin nhắn hiện lên trên đầu tiên đều là của Lục Hoài Nghiên.
[Anh đến nơi rồi.]
[Em dậy chưa?]
Giang Sắt không vội trả lời anh, cô rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó tắm rửa sạch sẽ, sửa soạn bản thân xong xuôi rồi mới thong thả bước xuống lầu.
Cô trả lời tin nhắn của Lục Hoài Nghiên, [Em dậy rồi, đang trên đường đến nhà ba mẹ ăn trưa.]
Vừa gửi tin nhắn đi, cô bấm gọi lại cho Quách Thiển. Bên Mỹ đang vào đông, giờ này cũng tầm hai giờ sáng. Nhưng Giang Sắt biết, nếu không chờ được cuộc gọi này của cô thì Quách Thiển chắc chắn sẽ mất ngủ trắng đêm.
Quả nhiên, điện thoại vừa mới reo lên một tiếng, người bên đầu bên kia đã vội vàng nhấc máy, "Cái con nhỏ vô lương tâm này, bây giờ mới nhớ tới mình đấy à? Lúc nãy cậu có chuyện gì mà gấp thế?"
"Lúc đang nói chuyện điện thoại với cậu, Lục Hoài Nghiên đang đứng ngay trước cửa nhà mình."
Quách Thiển, "!"
Quách Thiển, "Rồi sao nữa?!"
"Tụi mình lên chùa thắp nén nhang đầu tiên, sau đó tiện đường ngắm bình minh luôn."
"Chỉ thế thôi à? Không làm gì khác nữa hả? Anh ta cho anh mình leo cây mà chỉ đưa cậu đi dâng hương rồi ngắm bình minh thôi sao?"
Quách Thiển không tin chỉ có thế, một người đầy mưu mô như Lục Hoài Nghiên, lặn lội từ xa bay đến Đồng Thành chắc chắn đã có mục đích từ trước. Chỉ vì muốn dâng hương rồi ngắm bình minh thôi sao, định lừa con nít đấy à?
Giang Sắt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Không còn gì nữa hết, nếu anh ấy đến vì chuyện khác, mình sẽ..."
Giọng cô bỗng ngưng bặt.
"Cậu sẽ thế nào?"
Cô sẽ không cảm thấy có gánh nặng.
Giang Sắt đẩy cánh cổng sắt ra, lắc đầu nói, "Không có gì, cậu có gì muốn hỏi thì hỏi mau, mình đang trên đường đến nhà ba mẹ ăn cơm."
Suốt cả quãng đường từ ngõ Hương Thụ đến phố Lê Viên, Quách Thiển hỏi liên tù tì mười mấy câu, tất cả đều xoay quanh Lục Hoài Nghiên, giọng nói như đang nã đại bác bên tai cô.
Khó trách cô nàng tò mò như thế.
Nhóm bọn họ tuy chơi chung với nhau từ nhỏ, nhưng so với người khác, Quách Thiển và Lục Hoài Nghiên không mấy thân thiết. Thậm chí, hồi đó cô nàng còn hơi sợ anh.
Cô nàng thuộc kiểu có thể quậy nát nước ở bên ngoài, nhưng mỗi lần đến nhà họ Lục thì lại ngoan như cún.
Lục Hoài Nghiên chưa bao giờ là người dễ gần. Trong ấn tượng của Quách Thiển, thằng cha này từ nhỏ đã là diêm vương mặt liệt, lạnh lùng, vô tình.
Thực sự cô nàng không tài nào tưởng tượng được, một người như anh nếu thích một ai đó sẽ như thế nào.
Quách Thiển tò mò đến độ, ngay cả câu hỏi "Một lần của sếp Lục nhỏ có thể kéo dài bao nhiêu phút" cũng thốt ra khỏi miệng.
"Sắt Sắt, cậu có nhớ lời cậu từng nói sau lễ trưởng thành của cậu hay không?"
"Mình đã nói gì thế?"
"Cậu nói cậu sẽ chống mắt lên chờ đến ngày cái gương mặt vênh váo cao ngạo kia của Lục Hoài Nghiên bị người ta hung hăng giẫm xuống đất."
"..."
Giang Sắt nheo mắt lại, "Vào ngày thứ ba sau lễ trưởng thành sao?"
Quách Thiển, "Yup, khi ấy chuyện hôn ước của cậu và Phó Tuyển cũng đã được xác định rồi ấy, mình hỏi cậu có phải cậu thích Lục Hoài Nghiên không."
Đến tận bây giờ mà Quách Thiển vẫn còn nhớ như in giọng điệu lạnh lùng của Giang Sắt khi ấy, "Không thích. Chỉ có điều..."
"Có điều thế nào?"
Sầm Sắt của năm mười tám tuổi khẽ nhấp một ngụm hồng trà, nhàn nhã đáp, "Mình đang rất mong chờ viễn cảnh gương mặt lạnh lùng khó ưa kia bị giẫm nát dưới chân người khác."
"..."
"Sắt Sắt này, chẳng phải cơ hội đã đến rồi sao?" Quách Thiển hít drama không sợ nổ phổi, thẳng thừng đưa ra "tối kiến" của mình, "Hay là, cậu nhân lúc anh ta ngủ rồi đạp vài cái lên mặt anh ta đi."
Giang Sắt, "..."
Nếu là Sầm Sắt mười tám tuổi thì có thể lắm.
Xưa nay, cô vốn dĩ là một người cực kỳ kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có chuyện gì mà cô làm không được, cái gì cũng giỏi giang, cái gì cũng nổi bật.
Lúc muốn có được một người cũng thế, cô cũng sẽ cẩn thận lên kế hoạch từng bước. Chưa đầy hai năm, cô đã có thể khiến ông cụ Lục yêu quý mình, hơn nữa, dì Hàn đã thích cô từ nhỏ. Cô đã "thu phục" thành công hai người mà Lục Hoài Nghiên quan tâm nhất.
Cô tự tin nghĩ rằng, chỉ cần chờ thêm vài năm nữa thôi là có thể bắt lấy trái tim của Lục Hoài Nghiên, trở thành người được đứng ở bên cạnh anh.
Cho đến ngày hôm đó, cô đứng bên ngoài thư phòng nghe thấy hết những lời anh nói.
Anh chê cô nhạt nhẽo, vô vị.
Anh nói, dù cô có được bao nhiêu người ngưỡng mộ, thì cũng chẳng là gì khi ở trước mặt anh.
Nếu những lời này xuất phát từ miệng người khác, Giang Sắt còn chẳng thèm đoái hoài đến bọn họ.
Nhưng đối với Sầm Sắt mười sáu tuổi khi ấy, Lục Hoài Nghiên là trường hợp đặc biệt.
Những lời này của anh không chỉ đập nát kiêu ngạo của cô, mà còn đánh vỡ ảo tưởng tự lừa dối bản thân của cô.
Hoá ra, người mà cô nghĩ rằng có thể chữa khỏi bệnh cho mình chỉ là một ảo ảnh.
Không ai có thể giúp cô cả.
Cô phải tự cứu lấy bản thân mình.
...
Giang Sắt nhấc mí mắt.
Bầu trời xanh bóng như vừa được giội rửa, một chiếc máy bay chầm chậm kéo ra một vệt dài trắng như bông.
Năm ngoái khi đến Đồng Thành, cô và Lục Hoài Nghiên từng ngồi cùng một chuyến bay, hơn nữa cô còn ngồi ở ngay sau lưng anh.
Thậm chí, ánh mắt bọn họ còn từng giao nhau giữa không trung trong vài giây ngắn ngủi.
Khi đó, đôi mắt ấy khuất sau cặp mắt kính đầy lạnh lùng và thờ ơ, ánh mắt anh nhìn cô giống hệt như đang nhìn một người "chẳng là gì cả" và cũng chẳng đáng để quan tâm.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Giang Sắt bất ngờ vụt qua một ý nghĩ, có lẽ đó là cảm giác tiếc nuối, tiếc nuối vì không có cơ hội tận mắt chứng kiến sự kiêu ngạo của anh bị phá vỡ.
Lục Hoài Nghiên nói cô thù dai, hơn nữa còn rất thích ghim thù với anh.
Anh nói cũng không sai.
Ai bảo anh là người đã từng được cô ký thác bao hy vọng, nhưng cũng chính là người đã hung hăng đập nát sự kiêu ngạo của cô.
Năm năm trước, khi cô cất bước rời khỏi hành lang bên ngoài thư phòng, cô đã từng nghĩ bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau.
Năm năm sau, khi hai người gặp nhau trên máy bay, cô cũng đã nghĩ hai người sẽ chẳng có liên lạc gì.
Nào có ai ngờ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, bọn họ lại dây dưa với nhau như thế này.
Hôm đó, câu hỏi cuối cùng của Quách Thiển chính là: Quan hệ giữa hai người hiện tại là gì? Có phải là người yêu hay không?
Giang Sắt nhìn lên vệt khói trắng kéo dài trên bầu trời, nhớ đến hôm ấy sau khi ngắm bình minh, anh chống một tay lên bậu cửa sổ, khom người khẽ hôn lên môi cô, một nụ hôn không nhuốm chút dục vọng. Cô cất giọng điềm nhiên, "Xem như là thế đi."
...
Vì đang nghỉ Tết, tất cả các quán bar ở đường Phú Xuân đều đóng cửa.
Đêm đầu tiên đến đây, Sầm Minh Thục đã đến phố Lê Viên uống rượu.
Dư Thi Anh lấy một vò Lão Diếu từ trong hầm rượu ra đãi bà. Sầm Minh Thục vốn còn đang tiếc nuối vì không thể đến quán bar mua say một trận, nhưng khi vò rượu ấy vừa được mở ra, ngửi thấy mùi hương nồng nàn ấy, bà bỗng thấy chẳng có gì mà tiếc nuối cả.
Đô bà khá mạnh, uống hết cả vò Lão Diếu cũng chỉ mới ngà ngà say.
Quay trở lại nhà trọ, Sầm Minh Thục sống chết không chịu uống nước mật ong mà Giang Sắt pha cho mình, bà nói, "Cô có say đâu, giải rượu làm gì."
Bà ngồi trên sofa nhìn Giang Sắt, "Ba mẹ con nói năm nay con nhận được rất nhiều lì xì, mau nói câu gì hay hay đi, cô út cũng lì xì cho con."
Giang Sắt ngoan ngoãn nghe lời bà, "Thế con xin chúc cô út sau khi về Mỹ thì vạn sự như ý, tiền vô như nước."
Sầm Minh Thục phải trở lại Mỹ vào mùng Sáu. Ở phố Wall và thung lũng Silicon đều có công ty của bà, một công ty tài chính, một công ty công nghệ. Bà chính là "bà đầm thép" nổi danh trong cộng đồng người Hoa.
"Đừng tưởng cô về Mỹ rồi thì con có thể lười biếng không cần gặp bác sĩ." Sầm Minh Thục bắt chéo chân, ngón trỏ và ngón giữa tay phải hơi cong lại thành hình móc câu, huơ huơ trước mắt mình, rồi lại chỉ về phía Giang Sắt, nói, "Cô sẽ canh chừng con đấy."
Giang Sắt cầm ly nước mật ong mà Sầm Minh Thục chê không chịu uống, thong thả nhấp một ngụm, "Con biết rồi."
Sầm Minh Thục nhìn cô đăm đăm, một lúc sau, bà chợt lên tiếng, "Dạo này trông con tươi tắn hẳn ra, tìm được người yêu rồi à?"
"Khụ." Giang Sắt suýt nữa là bị sặc, cô từ từ nuốt ngụm nước mật ong trong miệng xuống, nhìn Sầm Minh Thục rồi gật đầu, "Nhưng con sẽ không nói cho cô út biết người đó là ai."
Sầm Minh Thục cười trêu, "Sao? Sợ cô doạ người ta bỏ chạy à? Yên tâm, cô út sẽ không nhúng tay vào những chuyện khác của con, dù là người đàn ông của con hay là chuyện con đang muốn điều tra."
Bà nói đến đây thì hơi dừng lại, "Chuyện kia... con điều tra đến đâu rồi?"
Giang Sắt đặt ly xuống, vẻ mặt hờ hững, "Có chút tiến triển rồi ạ."
Mỗi lần cô muốn qua loa cho xong chuyện đều sẽ bày ra vẻ mặt này.
Sầm Minh Thục quan sát cô một lúc, không hỏi thêm nữa mà chuyển sang chuyện khác, "Mấy hôm trước, cô gặp Phó Uẩn trong bữa tiệc của nhà họ Hà. Cậu ta bảo vài ngày nữa sẽ đến Thượng Hải công tác, tiện đường sẽ tạt sang Đồng Thành nếm thử rượu của Vong Xuyên. Dạo này nhà họ Phó và nhà họ Chu qua lại với nhau khá thân thiết, có thể Phó Uẩn sẽ đính hôn với cái cô nhóc nhà họ Chu suốt ngày kiếm chuyện với con đấy. Con nhớ phải giữ khoảng cách với cậu ta, đỡ phải vướng vào những drama không đáng có."
"Chu Minh Ly sao?" Người họ Chu suốt ngày đối đầu với cô cũng chỉ có mỗi cô ta, Giang Sắt thản nhiên đáp lại, "Cô yên tâm, từ nhỏ cô ta đã không đấu lại con rồi. Còn về Phó Uẩn, lúc tụi con vẫn còn hôn ước vốn đã chẳng thân thiết, bây giờ không có quan hệ gì thì càng không có chuyện qua lại."
Sầm Minh Thục gật đầu, "Tóm lại là con cách xa cậu ta ra, nhà họ Phó năm nay e là không thể thái bình nổi đâu. Sức khoẻ của chú Phó..."
Bà lắc đầu than thở, người già đủ thứ bệnh. Năm ngoái ông cụ Phó vừa phát hiện có khối u ác tính, không biết có thể chống chọi được bao lâu.
Ấn tượng của Giang Sắt với ông cụ Phó cũng chỉ bình thường. Ông cụ này không giống ông Lục, tuy vẻ ngoài ôn hoà lịch thiệp, nhưng mỗi khi nhìn ai đó đều giống như đang đánh giá một món hàng.
Bây giờ nghe Sầm Minh Thục nhắc đến chuyện sức khoẻ của ông ấy, cô cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ ừm một tiếng rồi uống hết ly nước mật ong trên tay.
Mấy ngày sau đó, Giang Sắt dẫn Sầm Minh Thục đi chơi loanh quanh Đồng Thành.Đến sáng mùng Sáu, cô tiễn bà ra sân bay trở về Mỹ.
Lúc ra sân bay, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Phó Uẩn.
Giọng người đàn ông vẫn dịu dàng như xưa, "Sắt Sắt, tôi đang ở Thượng Hải, sáng mai tôi sang Đồng Thành tìm em được không?"
Giang Sắt không bận tâm chuyện Phó Uẩn muốn đến Đồng Thành, mấy hôm trước khi biết tin ông cụ Phó bị bệnh, cô còn tưởng Phó Uẩn sẽ không đến đây.
Lục Hoài Nghiên và dì Hàn Nhân phải đến mùng Bảy mới trở về, Giang Sắt ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, "Trưa mai tôi rảnh."
"Thế trưa mai tôi sang tìm em nhé?"
"Ừm, đúng lúc chiều mai Vong Xuyên sẽ mở cửa lại, đến lúc đó để tôi mời anh một ly."
Phó Uẩn cười dịu dàng, "Được."
Trưa hôm sau, vừa qua mười hai giờ trưa, Giang Sắt nhận được điện thoại của Phó Uẩn, cô bèn đến ngã tư đường Phú Xuân đón người.
Vừa sang tháng Hai, đất trời Đồng Thành như chuyển mình vào xuân, trong cái lạnh se sắt của làn gió chớm xuân cũng không thể che giấu được hơi thở của mùa xuân đang ập đến.
Người đàn ông mặc một chiếc sơ mi phối cùng áo len, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo măng tô màu nâu nhạt, khí chất dịu dàng hoà cùng làn gió xuân, trông anh ta không giống doanh nhân mà giống một giáo sư say mê nghiên cứu hơn.
Tuy không có cảm giác hân hoan khi có bạn từ xa đến thăm, nhưng anh ta đã dành thời gian đến đây thăm mình, cô cũng phải làm sao cho trọn đạo chủ nhà. Vừa đón được người cô liền cười hỏi, "Anh muốn ăn gì không?"
Khoé môi Phó Uẩn nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười, "Tôi theo ý chủ nhà vậy."
"Vậy tôi sẽ đưa anh đi ăn đặc sản của Đồng Thành nhé, gần đây thôi."
Nhà hàng mà Giang Sắt nói nằm ở ngay con phố đối diện đường Phú Xuân, ở bên bờ bên kia sông.
Hai người thong thả băng qua chiếc cầu vòm bằng đá bắc ngang dòng sông. Dưới gầm cầu, mặt sông đã dần tan đi lớp băng sau khi xuân về, tiếng nước chảy róc rách vang lên từ dưới chân bọn họ.
Lúc qua cầu, không biết nghĩ đến điều gì, Phó Uẩn đánh mắt nhìn sang Giang Sắt đang đi bên cạnh.
Đó là một nhà hàng địa phương, món ăn thiên về vị chua ngọt, cô không biết khẩu vị của Phó Uẩn nên đưa thẳng menu sang cho anh ta gọi món.
Phó Uẩn đảo mắt một vòng quyển menu, nhanh chóng đẩy menu trở lại, lịch sự nói, "Tôi không rành đồ ăn Đồng Thành, Sắt Sắt cứ chọn món mình thích đi."
"Được." Giang Sắt lấy điện thoại ra, bắt đầu quét mã gọi món.
Phó Uẩn ngồi phía đối diện, ánh mắt chầm chậm lướt qua gương mặt cô, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt sang ly nước đặt trên bàn ăn.
Ly nước non nửa, thành ly màu xanh thẳm phản chiếu gương mặt mờ ảo đã bị biến dạng bởi mặt nước, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một gương mặt xinh đẹp.
Anh ta chuyên chú ngắm nhìn gương mặt ấy, ánh mắt lưu luyến mãi không rời.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được dọn lên bàn, hai người yên lặng dùng bữa. Lúc gần ăn xong, điện thoại đang đặt trên bàn của Giang Sắt chợt vang lên.
Phó Uẩn lẳng lặng lướt sang, trên màn hình hiện lên ba chữ "Chủ tiệm Trương".
Giang Sắt nhướng mày, cầm điện thoại lên rồi nói với Phó Uẩn, "Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại đã."
Phó Uẩn cười nhẹ, "Em cứ tự nhiên."
Giang Sắt đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Chiếc chuông gió treo trước cửa vang lên một loạt tiếng chuông "ding dang", Phó Uẩn chờ một lúc, mới nghiêng đầu nhìn về phía cô gái đang dựa vào lan can đá nghe điện thoại qua ô cửa sổ.
Con người luôn nhạy cảm với ánh mắt của người khác, đặc biệt là người tinh tường như cô.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giang Sắt chừng ba giây rồi rời đi, chuyển sang nhìn giá đỡ menu đặt trên bàn.
Giá đỡ thuỷ tinh màu xanh đối hướng về phía hành lang bên ngoài, cũng thu trọn bóng dáng yêu kiều của người con gái ấy.
Phó Uẩn cầm lấy khăn ăn, vừa lau khoé môi vừa nhìn vào giá đỡ thuỷ tinh, gương mặt điềm đạm vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
Trương Nguyệt gọi điện đến để báo với cô chuyện chị đã tháo thạch cao, "Bác sĩ nói xương đùi của chị hồi phục rất tốt, chừng nào em muốn ngắm bình minh thì nói chị nhé."
Lời này của Trương Nguyệt khiến Giang Sắt nhớ đến khung cảnh bình minh mấy ngày hôm trước, và cả nụ hôn ngọt ngào mà Lục Hoài Nghiên đã trao cho cô.
Cô cười nhẹ, "Được, chờ khi nào chân chị khoẻ hẳn, em sẽ đưa chị đến một nơi thích hợp để ngắm bình minh."
Trương Nguyệt khẽ ừm một tiếng, "Còn chuyện này nữa, mấy hôm trước không biết sao chị lại mơ đến chuyện xưa rất kỳ lạ."
Chị hơi dừng lại, "Là cái đêm khi A Thành rời khỏi Giang Thành, anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào chai bia rồi nói một câu rất lạ."
Hàng mày Giang Sắt hơi cau lại, "Câu gì?"
"Anh ấy hỏi chị có tin vào số mệnh hay không. Rồi anh ấy còn hỏi, chuyện số mệnh này có phải đã được định sẵn từ khi sinh ra rồi không? Một con chuột sống trong cống rãnh thì cả đời cũng chỉ có thể sống trong cống rãnh, làm những chuyện bẩn thỉu nhất."
Con chuột sống trong cống rãnh?
Cúp điện thoại, Giang Sắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đã tắt, ấn đường nhíu chặt.
Cô đã giao chai bia cho Phương Thương, cũng đã gửi những tin tức liên quan đến chai bia này cho Trịnh Hoan, nhờ cô ấy điều tra về xưởng bia ở huyện Bách.
Dường như cô đã từng nghe đến cái tên huyện Bách này ở đâu rồi.
Trong lúc thất thần, điện thoại lại vang lên.
Giang Sắt cúi đầu nhìn, sau khi nhìn thấy tên người gọi đến, ấn đường đang nhíu chặt cũng dần thả lỏng, cô nhận máy, "Lục Hoài Nghiên."
"Ơi, em đang làm gì thế?" Lục Hoài Nghiên hỏi cô.
Giang Sắt vô thức nhìn về phía ô cửa kính đối diện, Phó Uẩn ngồi bên trong đang chống cằm xem điện thoại.
Cô dời mắt đi, điềm nhiên đáp, "Em đang ăn cơm cùng Phó Uẩn."
*** Jeongie:
Ai cũng sẽ gặp "sâm lài", và sai lầm của Sắt Sắt chính là lỡ khai ra mình đi ăn với Phó Uẩn cho sếp Lục nhỏ biết. =))))