Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một lúc lâu sau, Lục Thời Hoan mới tỉnh táo lại trong tiếng kinh hô của Quan Định Thành.
Chịu đựng nỗi đau âm ỉ, ngột ngạt và nặng nề trong ngực, cô gian nan dùng sức mà hít sâu một hơi.
Quan Định Thành đứng dậy từ trong đám người, muốn đi về phía Lục Thời Hoan.
“Thời Hoan, sự việc không phải như cô nghĩ..."
Bộ dạng anh ta muốn thay Ôn Thời Ý che dấu và trấn an Lục Thời Hoan, khiến Lục Thời Hoan càng chán ghét muốn chạy trốn.
Nhưng cô nhịn xuống, vẫn không để ý tới Quan Định Thành đang đứng ở trước mặt.
Ánh mắt Lục Thời Hoan vẫn dừng lại bên người Ôn Thời Ý, mắt thấy người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt bọn họ chạm nhau.
Nước mắt rốt cục làm mờ đi tầm mắt Lục Thời Hoan, trong sự hoảng loạn của người đàn ông, Lục Thời Hoan đã hiểu ra điều gì đó.
Cô hiểu anh ta cũng không phải vì say rượu mà nhận nhầm người, dưới tình huống có lý trí anh ta đã làm ra chuyện phản bội cô.
“... Hoan Hoan.”
Ôn Thời Ý thì thầm, cánh môi run rẩy vì bối rối từ lâu đã thấm đẫm màu đỏ tươi của nụ hôn vừa rồi.
Anh ta muốn đến bên cạnh Lục Thời Hoan, lại bị Cao Minh Nguyệt lặng lẽ kéo góc áo.
Cao Minh Nguyệt cũng nhìn Lục Thời Hoan bên kia, cô ta nhận ra cô.
Quan hệ giữa Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý, trong lòng Cao Minh Nguyệt hiểu rõ.
Nhưng cô ta không ngại, bởi vì cô ta và Quan Định Thành giống nhau, cũng không coi trọng tình cảm của hai người bọn họ.
Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý, bất kể là sở thích hay chí hướng, đều như trời nam đất bắc.
Để duy trì quan hệ giữa bọn họ, giam cầm bọn họ cùng lắm cũng chỉ là chút tình nghĩa thanh mai trúc mã kia.
Cho nên Cao Minh Nguyệt vẫn không chịu từ bỏ Ôn Thời Ý, thậm chí không tiếc dùng cái cớ "nam chưa vợ, gái chưa chồng" để làm tê liệt chính mình.
May mắn thay, sự kiên trì của cô ta đã biến đổi sự xúc động và thay đổi của Ôn Thời Ý.
Nụ hôn vừa rồi là bằng chứng tốt nhất.
Lục Thời Hoan xoay người rời đi, Cao Minh Nguyệt mới buông góc áo Ôn Thời Ý ra, thả anh ta đi đuổi theo Lục Thời Hoan.
Bởi vì ánh mắt trước khi Lục Thời Hoan rời đi, chính là không có nỗi buồn nào lớn hơn cái chết.
Cao Minh Nguyệt nhận định, bây giờ Ôn Thời Ý đuổi theo, chẳng qua là tăng tốc độ chia tay của hai người bọn họ mà thôi.
Trái tim của một người phụ nữ đã chết, thì sẽ không bao giờ yêu được nữa.
Trong trận chiến tình cảm này, cô ta đã nắm chắc phần thắng và chiến thắng Lục Thời Hoan.
Để cho bọn họ đi nói lời tạm biệt cũng tốt.
Cao Minh Nguyệt bưng một chén rượu trước mặt lên, nháy mắt với Quan Định Thành, cười đến tự nhiên hào phóng.
-
Câu lạc bộ âm nhạc Shangri-La nằm trong khu đô thị mới Miên Thành, được bao quanh bởi ba hoặc bốn phố ăn vặt và chợ đêm, là một nơi phồn hoa nhất sau khi Miên Thành vào đêm.
Nhưng Shangri-La là câu lạc bộ cao cấp, công tác an ninh nghiêm ngặt, bầu không khí hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt và nhộn nhịp của phố đêm, xung quanh vắng lặng không có một bóng người.
Cho nên sau khi Lục Thời Hoan đi từ trong câu lạc bộ ra, chỉ có thể nhìn thấy màn đêm chìm đắm, cùng một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời.
Gió đêm thổi bay những giọt nước mắt ngưng tụ hồi lâu trên khóe mắt cô, rơi vào mu bàn tay cô.
Cảm giác ấm áp, nhanh chóng ngấm vào máu của cô, từ từ lên men trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Trái tim Lục Thời Hoan đau rát như bị lửa thiêu đốt.
Trong lúc đau đớn, tay phải của cô run rẩy phủ lên tay trái, sờ đến chiếc nhẫn quanh ngón tay giữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");