Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Doãn Thịnh không để ý đến tiếng gào của Orlando, thấy không trung bay xuống những giọt nước mang theo hương thơm đậm đà, hắn vươn tay ra đón lấy, sau đó rũ mi ngửi lòng bàn tay, có vẻ như rất thích thú. Hắn nở một nụ cười biếng nhác, lập tức bắt lấy một đoá hoa bóp nát, mở miệng, vươn lưỡi ra liếm láp dầu hoa đỏ tươi chảy ra từ kẽ tay.
Sau khi uống say hắn rất dễ bị khát.
Thiếu niên mĩ lệ như tinh linh đắm say giữa làn sương thơm nức, trên người dính đầy dầu hoa và những cánh hoa lác đác đỏ tươi. Cảnh tượng này vừa hoa mỹ vừa gợi lên một mùi hương ngọt đến cám dỗ, cám dỗ người ta chìm đắm, cám dỗ người ta mê mẩn, cám dỗ người ta đoạ lạc.
Cả người người quay phim ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, gần như sắp không ngăn được kích thích thị giác mà thiếu niên mang lại cho mình, nhưng không thể không kiên nhẫn quay tiếp.
Đạo diễn quên hô cut, nhân viên công tác quên đi lại, tất cả đều ngây ngốc nhìn chằm chằm thiếu niên, chỉ có mỗi Orlando còn đang than thở – “Cảnh này không thể cắt, cảnh này cũng không được, a, cảnh liếm dầu hoa vừa rồi lát nữa quay một đoạn cận cảnh, còn phải quay cận cảnh mặt, cận cảnh mắt, cả chân nữa, chân nhất định cũng phải cận cảnh, ngón chân trơn nhẵn màu hồng phấn rất đáng yêu!”
“Orlando, câm miệng!” – Tào Mặc Khôn dụi tắt xì gà, không thể chịu nổi nữa mà lên tiếng, giọng nói nghe khàn vô cùng.
Orlando lập tức khoa chân múa tay, làm động tác kéo khoá miệng.
Chu Doãn Thịnh lăn qua lăn lại mấy vòng trên thảm hoa, mãi đến khi đầu sắp choáng váng mới nghe thấy đạo diễn kêu cắt – “Nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa quay mấy cảnh đặc tả.”
Hắn thở phào, lắc lắc tóc đi về phía Vu Mỹ Liên – hiện đang đỏ bừng mặt, ánh mắt toả sáng.
“Lâm Thừa Trạch.” – Đằng sau vang lên một tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
“Chú Tào.” – Chu Doãn Thịnh cung kính cúi đầu với người đang đi tới.
Tào Mặc Khôn hiển nhiên không ngờ được hắn lại phun ra xưng hô này, nụ cười trên gương mặt đọng lại trong chớp mắt, nhưng không hề nói gì thêm, mà là dùng ngón tay lau giọt dầu hoa dính trên khoé miệng thiếu niên đi, sau đó lững thững rời khỏi.
Trợ lý của hắn nhìn về phía Vu Mỹ Liên, dặn dò – “Sau khi quay xong, mời hai vị cùng đi ăn một bữa với chúng tôi. Tôi đi trước, hẹn lát nữa gặp.”
Vu Mỹ Liên mặt mày trắng bệch, gật đầu. Hiện giờ đứng trên địa bàn của người ta, còn cầm thù lao người ta trả, bữa ăn như này không muốn đi cũng phải đi.
“Tiểu Trạch, một lát nữa cậu nhớ chú ý một chút, đừng uống quá nhiều.”
“Em biết rồi, chị Vu, em có chừng mực.” – Chu Doãn Thịnh không để ý cho lắm. Ngay từ đầu hắn đã biết nếu muốn đặt chân vào giới giải trí, nhất định sẽ gặp phải chuyện như thế này, nhưng hắn có đầy đủ khả năng tự bảo vệ mình, cho nên không hề lo lắng.
“Nếu như thật sự không thể phản kháng, cậu cũng có thể thử hưởng thụ. Chắc cậu cũng từng nghe nhắc đến Tào Mặc Khôn rồi đúng không? Cá mập trắng ăn tươi nuốt sống. Nhưng nếu cậu nghe theo anh ta, cậu sẽ được hưởng rất nhiều, chắc chắn anh ta sẽ giúp cậu nổi tiếng chỉ trong thời gian ngắn nhất. Trương Di Gia chỉ đi theo anh ta chưa đầy một tháng mà giờ đã nổi như cồn rồi. Không phải chị Vu xúi giục cậu nhảy vào hố lửa, thật sự là hoàn cảnh đưa đẩy. Nghe theo anh ta cậu chỉ chịu khổ mấy tháng, không theo anh ta cậu sẽ phải chịu khổ cả đời.” – Sắc mặt Vu Mỹ Liên vô cùng rối rắm.
Chu Doãn Thịnh liên tục gật đầu, nghe hết, lại không để trong lòng.
Bổ sung thêm vài hình ảnh cận cảnh, buổi ghi hình nóng bỏng rốt cuộc cũng chấm dứt. Người quay phim nhanh chóng lấy giấy ăn ra lau mồ hôi, ánh mắt né tránh không dám nhìn vào người thiếu niên. Hắn dám chắc, chỉ cần đoạn phim quảng cáo này được truyền phát, tất cả mọi người sẽ đều chìm đắm trong bữa tiệc sắc đẹp hoành tráng này.
Cả đoạn phim không có bất kỳ cảnh nào liên quan đến nước hoa, vậy mà lại có thể gợi lên mùi hương khiến người khác không thể nào chống cự. Không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của Orlando đúng là đã vượt qua giới hạn của nhân loại.
Chu Doãn Thịnh đi tắm rồi thay áo sơ mi trắng và áo nhung mình mặc đến, đi đến thang máy với Vu Mỹ Liên. Vừa đi đến cửa lập tức trông thấy trợ lý mặt than của Tào Mặc Khôn đang đứng đợi ở đó.
Trợ lý mang hai người đến một câu lạc bộ cao cấp, Tào Mặc Khôn và vài người đàn ông đủ dáng đủ kiểu đã ngồi quanh bàn ăn, còn có vài minh tinh nổi tiếng đang ngồi tiếp rượu.
“Bảo bối đến rồi à.” – Tào Mặc Khôn đưa tay kéo thiếu niên ngồi xuống cạnh mình.
Đôi mắt đào hoa biết nói của Chu Doãn Thịnh trừng lên, dường như đang hỏi – “Tôi thành bảo bối của ông từ khi nào?”
Tào Mặc Khôn yêu đôi mắt biết nói này của hắn muốn chết, dùng ngón tay vuốt vuốt bờ mi cong vút của hắn, chỉ vào mấy người đàn ông nọ giới thiệu từng người từng người một. Những người này có người là ban lãnh đạo của AYA, có người là đối tác của tập đoàn nhà họ Tào, còn có mấy người là nhà sản xuất có tên tuổi trong nước.
Vu Mỹ Liên run rẩy kéo Chu Doãn Thịnh chào hỏi với mọi người, đã hoàn toàn quên mất rối rắm trước đó. Đậu má chả trách tốc độ nổi tiếng của Trương Di Gia lại nhanh như tên lửa như vậy, thì ra là nhờ phúc mấy thần tài này. Những người đang ngồi ở đây, bất kỳ người nào cũng đều là cự phách trên thương trường, ngày thường có muốn chắp nối quan hệ cũng chẳng tìm được biện pháp nào.
Chu Doãn Thịnh biết cuộc sống hiện giờ của mình còn chưa đi lên quỹ đạo, không thể trở mặt với Tào Mặc Khôn, đành phải yên lặng nhẫn nhịn, chào hỏi mọi người rồi uống một ly thể hiện sự tôn trọng.
Tào Mặc Khôn rất vừa lòng với sự biết điều của hắn, kéo hắn vào lòng hôn lên trán, sau đó múc một bát canh bổ đặt trước mặt hắn, giọng điệu dịu dàng – “Em gầy quá, phải bồi bổ nhiều nhiều vào. Ăn đi, thích gì thì cứ gắp, đừng câu nệ. Tôi có chút chuyện phải bàn với họ, em không cần để ý đến tôi.”
Trước kia, mỗi lần ngồi trong bữa ăn Lâm Thừa Trạch đều ân cần chu đáo, chỉ liếc một cái là có thể gắp trúng đồ ăn mà Tào Mặc Khôn thích rồi đưa vào bát hắn. Cho nên Tào Mặc Khôn mới nói câu cuối cùng kia.
Nhưng Chu Doãn Thịnh lúc này nào có để tâm hắn sống hay chết, chẳng nói chẳng rằng mà bắt đầu ăn một cách nghiêm túc, nghĩ thầm, đợi ăn no xong đã rồi sẽ nghĩ biện pháp đối phó với con cá mập trắng tự cho mình là đúng này sau.
Gọi là bữa ăn, chứ thực ra Tào Mặc Khôn chưa chạm vào một hạt cơm nào. Bàn việc xong là trực tiếp mời mấy người nọ đi, còn yêu cầu họ để danh thiếp lại cho Vu Mỹ Liên, thể hiện rõ ràng tâm tư muốn lăng xê Lâm Thừa Trạch.
Mạng lưới quan hệ là vốn liếng lớn nhất của người đại diện. Có mạng lưới quan hệ này, Ngô Đào là cái thá gì, còn không xứng xách dép cho mình! Vu Mỹ Liên hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng, cẩn thận cất danh thiếp đi. Thấy ông chủ lớn mất kiên nhẫn phẩy phẩy tay, vội vàng thức thời mà rời khỏi, bán đồng đội nhanh gọn cực kỳ.
“Ăn ngon không? Còn muốn gì nữa không, tôi gắp cho em.” – Tào Mặc Khôn ôm bả vai thiếu niên, ngữ điệu thân mật.
“Không ăn nữa, no rồi.” – Chu Doãn Thịnh buông đũa, đang định lau miệng thì Tào Mặc Khôn đã cầm lấy giấy ăn cẩn thận lau miệng cho hắn.
“Ăn no rồi thì đi thôi.” – Tào Mặc Khôn ra vẻ đương nhiên mà dắt tay thiếu niên.
“Chú Tào, rốt cuộc chú có ý gì?” – Chu Doãn Thịnh ngồi yên không chịu đứng dậy, muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của đối phương, lại phát hiện ra mình không đủ sức. Không thể nào! Cơ thể mình đã được cải tạo, dù là sức lực hay tốc độ đều vượt xa người thường, sức mạnh đạt đến max level, sao lại có thể xảy ra tình huống như này?
Bởi vì quá bất ngờ, Chu Doãn Thịnh không còn bình tĩnh như trước nữa.
Tào Mặc Khôn nhếch môi cười – “Không nhận ra thân hình bé nhỏ này của em lại khoẻ như vậy.” – Nói xong, hắn càng ôm chặt lấy thiếu niên, tiện thể ngồi xuống theo, cười nói – “Chẳng phải tôi làm theo ý muốn của em đấy ư? Em muốn quyến rũ tôi, tôi để em quyến rũ. Em muốn nổi tiếng, tôi cho em nổi tiếng, em còn không hài lòng điều gì?”
“Trước kia tôi quyến rũ ông là vì thiếu tiền. Nhưng hiện giờ tôi đã đóng quảng cáo, tôi có tiền rồi.” – Không thể phản kháng, Chu Doãn Thịnh không thể không tỏ ra yếu thế, chớp đôi mắt đào hoa ngập nước, tội nghiệp mà nhìn hắn.
Ánh mắt Tào Mặc Khôn tối sầm lại, dứt khoát ôm hắn ngồi lên đùi mình, cắn cắn vành tai hắn, thì thầm – “Tôi biết em tiếp cận tôi là vì tiền, chứ chẳng lẽ là vì yêu tôi chắc? Em phải nghĩ cho rõ, chỉ là năm mươi vạn mà thôi, mua mấy cái túi xách mấy bộ quần áo là hết, em lại đi đâu kiếm tiền? Thà rằng đi theo tôi, em muốn cái gì tôi đều có thể cho em.” – Còn chưa dứt lời đã không nhịn được mà cắn lên vành tai thiếu niên, dùng răng day cắn từng chút từng chút một, dùng đầu lưỡi thăm dò từng ly từng tí một, sau đó đâm thẳng vào trong tai.
Chu Doãn Thịnh bị khiêu khích nhũn cả người, dồn dập hít thở không khí. Muốn làm mình lấy lại một chút lý trí, nhưng hơi thở đầy nam tính của đối phương lại khiến hắn càng mê muội hơn. Vòng tay này rất quen thuộc, mặc dù linh hồn không thể nhận ra, nhưng bản năng lưu giữ trong cơ thể hoàn toàn không thể kháng cự.
Nhưng trong lúc hoảng hốt, hắn lại xem nhẹ cảm giác quen thuộc này.
Tào Mặc Khôn vốn chỉ muốn trêu đùa hắn một chút rồi dừng tay, nào ngờ càng làm lại càng không ngừng được. Làn da của thiếu niên thật sự là quá trắng quá trơn quá mềm, trông như được ngưng đọng từ sữa, khiến hắn chỉ muốn kiểm tra toàn thân người nọ, xem xem có thể mút ra một ngụm sữa ngọt ngào hay không.
“Bảo bối, xem em này, cả người đều đỏ rồi.” – Hắn kéo vạt áo thiếu niên ra, thò bàn tay vào, cười nói – “Đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi nữa. Em muốn bao nhiêu thì cứ trực tiếp ra giá đi.”
“Tôi không cần tiền, cũng sẽ không theo ông, tôi có bạn trai rồi!” – Chu Doãn Thịnh thở hổn hển từ chối.
“Bạn trai? Kỷ Hàm Dục? Đừng đùa bảo bối à, chẳng lẽ em đến với nó không phải là vì tiền? Hiện giờ nhà nó đã phá sản rồi, không cho em được bất cứ thứ gì đâu. Đừng nói với tôi em yêu nó hơn cả tiền.” – Tào Mặc Khôn cúi đầu cười rộ, cho rằng tình yêu là thứ hoang đường nhất trên đời.
“Tôi yêu tiền, trên đời này có ai không yêu tiền? Lúc trước tôi tiếp cận ông là bởi vì tôi cần tiền dùng gấp. Nếu như có thể, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội Hàm Dục. Ông nói không sai, đúng là tôi yêu anh ấy hơn cả tiền.” – Chu Doãn Thịnh bị nắm phía dưới, suýt chút nữa khóc lên, nước mắt treo trên bờ mi lay động mà chưa chảy xuống, trông đáng yêu vô cùng.
Tào Mặc Khôn hôn đi giọt nước mắt trong suốt, đè mông hắn lên vật thể to lớn của mình, thở hồng hộc nói – “Được rồi, em yêu nó. Tôi cũng không bắt em rời khỏi nó. Theo tôi ba tháng, ba tháng sau tôi thả em tự do. Còn sẽ cho em một khoản tiền lớn, cam đoan không để Kỷ Hàm Dục biết. Như thế em đã vừa lòng chưa?”
“Không, vấn đề là bây giờ tôi căn bản không muốn tiền của ông! Ông Tào xin ông hãy buông tay ra, cưỡng gian trẻ vị thành niên là tội lớn, tôi nhất định sẽ kiện ông!” – Chu Doãn Thịnh bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Tào Mặc Khôn gần như không giữ được hắn, không thể không thả tay ra. Tuy rằng hắn có biện pháp tránh né pháp luật, nhưng chuyện bắt ép người khác lên giường thật sự là rất vô vị, hắn luôn khinh thường chuyện này.
“Em đi đi, tôi cho em thời gian vài ngày để cân nhắc.” – Hắn dùng ngón tay cào mái tóc hỗn loạn, cuối cùng lấy một điếu xì gà ra châm, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy trào phúng – “Muốn dụ dỗ người khác cũng phải nắm chắc mức độ. Chờ lần sau em đến xin tôi, sẽ không còn giá cả như bây giờ nữa.” – Nói đến cùng, hắn vẫn không tin thứ gọi là tình yêu mà thiếu niên nói.
Dụ dụ cái củ cải! Chu Doãn Thịnh hung hăng trừng hắn một cái, mặc áo nhung vào rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Lúc tức giận còn xinh đẹp hơn.” – Tào Mặc Khôn phun ra một hơi thuốc, vật cứng nơi đũng quần bị đôi mắt diễm lệ ngùn ngụt lửa giận của thiếu niên kích thích, giật mạnh một cái.