Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm cách ngày cửa biệt thự vang lên tiếng gõ, Thư Nhiên đang làm cơm ở nhà bếp đi ra mở cửa, cửa mở ra, nhìn thấy một người nam nhân bận âu phục, xách trên tay bao lớn bao nhỏ.
Trợ lý nhìn thấy Thư Nhiên đến mở cửa trên mặt không lộ ra vẻ kinh ngạc, trái lại đối với cậu cười cợt, hỏi: “Diệp tổng có ở đây không?”
Lục Lê còn ở trong phòng ngủ rửa mặt, Thư Nhiên đang muốn đi gọi hắn, trợ lý gọi thiếu niên lại, nói: “Không cần gọi Diệp tổng, đây là đồ vật tôi chuẩn bị cho hắn, cậu đem những thứ này đưa cho hắn là được.”
Thư Nhiên muốn đề cập tới mấy món đồ trên tay anh ta, đang muốn nói cái gì, trợ lý có tố chất nghề nghiệp nói: “Vậy tôi trước hết xin cáo từ.” Nói xong liền xoay người rời đi, không chút nào dây dưa dài dòng.
Lục Lê nghe bên ngoài đi ra tiếng vang, nhìn thấy Thư Nhiên đem túi đồ trong tay đưa ra bỏ lên trên bàn.
Nhìn thấy túi ni lông trong suốt bên trong bày đồ vật, Lục Lê mới nhớ tới đây là hắn chuẩn bị quần áo cho Thư Nhiên, còn có một chút đồ vật thượng vàng hạ cám, như văn phòng phẩm cùng nhật dụng phẩm. Hắn tiện tay đem cái áo sơ mi từ trong túi đóng gói lấy ra, đặt ở trên người thiếu niên ước lượng một hồi, xem ra nhỏ bé vừa vặn, hơn nữa những y phục này phong cách cùng tuổi tác cậu nhìn rất tương xứng.
Trên người Thư Nhiên còn bận quần áo ở trong quán bar, mặt trên tay áo dính vết thương, cánh tay cậu bị thương hiện tại đã tốt lắm rồi, may mắn vết thương không sâu sẽ không lưu lại vết sẹo.
Lục Lê ngày hôm qua còn tưởng rằng Thư Nhiên muốn trọ ở trường, vì lẽ đó để trợ lý vì cậu chuẩn bị không ít đồ vật, hắn đem áo sơ mi thả xuống, đối với Thư Nhiên nói: “Những món đồ này đều cho cậu sử dụng, cậu nhìn xem có thích hay không?”
Thư Nhiên nhìn một chút trên y phục, số tiền trên áo không hề rẻ làm cậu muốn líu lưỡi, sau đó cậu vung tay, túng quẫn nói: “Diệp, Diệp tiên sinh, những thứ này em…”
Lục Lê đi lên phía trước, cảm giác mình ngày hôm nay trạng thái tinh thần rất tốt, hiện tại bề ngoài khẳng định tà mị cực kỳ. Hắn đè thấp tuyến thanh âm kiếm ý nói: “Lại không cần? Tôi nói rồi, tôi sẽ lấy hết mọi thù lao từ cậu.” Nhưng cầu cậu tốt nhất đừng đem thân thể ra là được.
“Được…” Thư Nhiên chậm chập đáp một tiếng, lúc này mới ngậm miệng, con mắt sáng lấp lánh đi lật xem đồ trong túi.
Lục Lê ngồi trên ghế salông xem báo, chỉ bất quá hôm nay nhìn chính là tiêu đề giải trí.
Tối hôm qua hút thuốc lá không ít, để thanh âm hắn ngày hôm nay trở nên càng thêm trầm thấp khàn khàn, bên trong cổ họng mơ hồ đau đớn, để hắn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
“Diệp tiên sinh.” Hắn ngẩng đầu lên, thiếu niên đưa cho hắn một ly nước, Lục Lê nhận lấy uống một hớp, nếm trải mùi vị ngọt ngào, hẳn là nước mật ong.
Lục Lê nói: “Cậu nhanh đi sắp xếp, cơm nước xong tôi đưa cậu đến trường học.” Hắn kỳ thực muốn tài xế đưa Thư Nhiên đi, nghĩ lại, đây là lần thứ nhất Thư Nhiên đến trường học, huống hồ hắn ngày hôm nay không đi làm, vẫn là chính mình đi đưa thì tốt hơn.
Thư Nhiên nghe hắn nói xong con mắt càng sáng hơn, cậu hỏi: “Diệp tiên sinh ngày hôm nay không tăng ca sao?”
Lục Lê gật đầu, nói: “Hôm nay không tăng ca. Tôi đưa cậu đến trường học, lúc trở về để tài xế đi đón cậu.”
Thư Nhiên nguyên bản cao hứng không biết nhớ ra cái gì đó, cậu cúi đầu, biểu hiện có chút mất mát, nhỏ giọng nói: “Diệp tiên sinh, anh không cần đối với em tốt như vậy…” Càng đối xử tốt với cậu, Thư Nhiên càng cảm thấy thua thiệt. Cậu thật sự không biết làm sao để báo đáp.
Lục Lê nghĩ cũng đúng, nếu như đột nhiên có người đối với hắn tốt như vậy hắn khẳng định cũng cảm thấy đối phương có mục đích khác. Nhưng Lục Lê cảm thấy hắn biểu hiện ra chính mình đối với Thư Nhiên rất thú vị, thằng nhóc này thẳng thắn lẽ nào không cảm giác được?
Hắn lần thứ hai ám chỉ, đem tư tưởng xấu xa “trâu già gặm cỏ non” phát huy đến cực hạn, hắn nói: “Tôi hi vọng sau đó cậu có thể sử dụng cách thức khác đến trả lại tất cả mọi thứ cho tôi.”
Lục Lê nói xong chính mình cảm thấy muốn ói, ám chỉ này quả thực phải cho một trăm điểm.
Không biết Thư Nhiên nghe không hiểu, ngược lại Lục Lê cảm thấy thiếu niên nghe xong không có bài xích, trái lại gật đầu, trong mắt toả ra nóng bỏng: “Em hiểu rồi.”
“…” Lục Lê mỉm cười xoa đỉnh đầu cậu, trong lòng chờ đợi Thư Nhiên nghe không hiểu, hi vọng Thư Nhiên vĩnh viễn là dáng vẻ bạch liên hoa, đừng nên nỗ lực tìm hiểu thế giới dơ bẩn này.
Hệ thống lúc này nếu như biết ý nghĩ của hắn, e sợ cũng bị Lục Lê làm nhiễu số liệu.
Lục Lê lái xe đem Thư Nhiên đưa đến trường học, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thư Nhiên rực rỡ hẳn lên, cậu mặc quần đen cùng áo sơ mi trắng, như thiếu niên bên trong bức tranh đi ra, cười lên đặc biệt ôn nhu, thời điểm không cười giống như vương tử u buồn, trên người mang theo sự phong độ của học sinh.
Cậu thấy Lục Lê nhìn sang, liền hướng về hắn nở nụ cười, môi mỏng cong lên độ cong đẹp đẽ.
Lục Lê bỗng nhiên cảm giác nhà có đứa con trai đã trưởng thành.
Hắn đối với Thư Nhiên không yên lòng dặn dò: “Nghe lời giáo viên, cố gắng học tập. Cậu tuổi còn nhỏ, đừng chú ý đến chuyện yêu đương, còn có…”
Thư Nhiên yên tĩnh nghe hắn nói, con mắt lưu ly thật lòng nhìn chằm chằm Lục Lê.
Lục Lê cảm thấy nói cho cậu nghe gần đủ rồi, lo sợ tính cách Thư Nhiên, hắn nói: “Nếu như có người bắt nạt cậu ngay lập tức nói cho anh đây, chính mình không cần nhẫn nhịn.”
Thư nhiên gật gù, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn, hắn đối với Lục Lê nói: “Diệp tiên sinh, nếu như lúc em không có mặt bên cạnh mẹ, bà có tình trạng gì, anh nhất định phải nói cho em biết.”
Lục Lê đáp: “Được.”
Thư nhiên vác túi xách lên, mở cửa xe, chạy ra quay đầu lại nhìn Lục Lê một chút.
Lục Lê vẫy tay về hướng cậu, cậu mới hướng về bên trong trường học đi đến.
Đem Thư Nhiên đưa đến trường học, Lục Lê vốn muốn lái xe về nhà, sau đó hắn muốn đi thể hiện Diệp Tu Minh tra, vì lẽ đó cho mình một lần cơ hội ăn chơi trác táng.
Lục Lê ngồi ở trong xe gọi điện thoại cho tiểu pháo vương Lương Cảnh, gọi một lần không nhấc máy, đến thời điểm lần thứ ba, người đối diện mới nhận điện thoại, thiếu kiên nhẫn nói: “Ai vậy?! Tìm tiểu gia đây có chuyện gì?”
Nghe thanh âm hắn khàn khàn mang theo nồng đậm buồn ngủ, tiểu tử Lương Cảnh này tối hôm qua khẳng định lại không tiết tháo ngủ muộn, Lục Lê đối với hắn nói: “Mối thù, đi chơi hay không?”
Lương Cảnh nói: “Diệp Tu Minh, con mẹ nó cậu bây giờ mới nhớ đến ông đây. Còn chơi cái rắm, cậu hôm qua biến đi đâu?.”
Lục Lê không để ý cậu ta tra hỏi, tự mình tự nói: “Lần trước cậu nói thành Đông kia có quán rượu, cậu đi không?”
Lương Cảnh kêu lên: “Cậu cho rằng ông đây là người hay cẩu? Vẫy tay thì đến xua tay thì đi?”
“Bữa nay tôi mời.”
Lương cảnh vừa nghe tinh thần chấn hưng, nói rằng: “Được, Diệp Tu Minh đây chính là cậu nói! Nhìn ông đây không uống chết ngươi.”
“…” Anh em, xem ra cậu rất có tiềm chất làm chó Nhật.
Chờ Lục Lê nhìn thấy Lương Cảnh khui một chai rượu thượng hạng, sau đó nốc ừng ực giống như sợ lãng phí, hắn khẳng định chính mình không xót tiền, mà là trong lòng đau bao tử dùm cậu ấy.
Thời điểm Lương Cảnh muốn trút chai rượu thứ hai xuống, Lục Lê ngăn cản cậu ta, cau mày nói: “Cậu ngày hôm nay điên rồi sao?”
Uống một chai XO Lương Cảnh mặt không đỏ thở không gấp, chính là nói chuyện lớn tiếng, hắn đẩy Lục Lê một cái, nói: “Cậu, con mẹ nó cậu thì biết cái gì, ông đây chính là đang sung sướng, đừng tưởng rằng nói hai câu liền có thể quản được ông, tôi là loại người có thể dễ dàng trói buộc lại sao?”
Lục Lê cảm thấy, câu nói như thế này người bình thường không phải thường nói với người trong mộng sao?
Xem ra Lương Cảnh rất có tiềm lực tra.
Lục Lê thấy cậu ta viền mắt sưng đỏ, thăm dò hỏi: “Cậu cùng anh hai cãi nhau?”
“Ồn ào, ồn ào cái rắm! Anh ta có thể quản được tôi sao? Cả ngày lề mề, ông đây vô học đấy, con mẹ nó còn cần anh ta chăm sóc??” Lương Cảnh đem hắn đẩy qua một bên, lại bắt đầu cầm chai rượu thứ hai trút xuống.
Lục Lê cảm thấy ngày hôm nay gọi Lương Cảnh ra là cái quyết định sai lầm, ngay lúc hắn cân nhắc có hay không gọi điện thoại cho anh hai Lương gia, Lương Cảnh đã hướng về hắn đánh tới, gào khóc.
Lục Lê thấy cậu ta khóc nước mắt nước mũi dáng vẻ ủy khuất, hỏi: “Làm sao? Có việc nói anh đây giải quyết cho.”
Lương Cảnh viền mắt hồng nhìn hắn một hồi, cuối cùng cắn răng chậm rãi lắc đầu, đem nửa chai rượu uống vào.
Lục Lê cảm thấy Lương Cảnh ngày hôm nay quá không bình thường, lẽ nào là Lương gia công ty hiện tại liền xảy ra vấn đề? Lúc trước vô số lần trong luân hồi, hắn cũng vô số lần chứng kiến Lương gia sụp đổ —— hắn cố gắng thế nào đều không có cách nào để Thư Nhiên yêu hắn, hắn đồng dạng không có cách nào ngăn cản Lương gia trong thời gian nhanh chóng suy tàn.
Hơn nữa hố cha nhất chính là, hắn dĩ nhiên không tra ra được người trong bóng đêm đứng sau hậu trường là ai?
Lương Cảnh uống rượu muộn, Lục Lê liền ở bên cạnh bồi cậu ta.
Lục Lê rất vui mừng ngày hôm nay Lương Cảnh trạng thái không tốt, như vậy hắn có thể không cần đối mặt những yêu diễm đê tiện, à không đúng, là đám con trai giả bộ thanh thuần.
Mãi cho đến Lương Cảnh say thành một đống bùn xụi lơ, Lục Lê quyết định kêu anh hai cậu ta đến đem cậu ta thu thập trở về, ai biết Lương Cảnh đoạt lấy điện thoại hắn, sau đó Lục Lê liền nhìn thấy điện thoại di động của chính mình một đường pa-ra-bôn bay ra ngoài.
“…” Nhóc con, cậu biết không may là tôi đây dễ tính, biến thành người khác đã sớm đem cậu đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Lương Cảnh vẫn la hét không chịu về nhà, Lục Lê không có cách nào, đành phải đem cậu ta kéo đến nhà mình.
Lục Lê đỡ Lương Cảnh loạng chòa loạng choạng đi một đường, rốt cục đến cửa nhà, thời điểm hắn móc trong túi lấy chìa khóa, cửa từ bên trong mở ra, ánh đèn ấm áp màu cam đập vào mi mắt, Thư Nhiên cười nghênh tiếp hắn trở về.
Trong mắt hắn hiện ra hơi nước, hiển nhiên đang đợi Lục Lê trở lại, tựa ở trên ghế salông ngủ.
Chỉ là Thư Nhiên nhìn thấy Lục Lê đỡ người kia thì nụ cười trong nháy mắt cúng đờ, cậu hỏi: “Vị này là…?”
“Đây là Lương Cảnh, người anh em tốt của anh.” Nhìn Thư Nhiên muốn tới đây giúp hắn dìu, Lục Lê xua tay cho biết không cần. Đùa à, muốn cho Thư Nhiên thân thể nhỏ bé bị Lương Cảnh đè ép, hai người bọn họ lập tức không phải ngã xuống ư.
Bị từ chối Thư Nhiên trong mắt xẹt qua một tia bi thương, cậu cắn môi dưới, đứng tại chỗ nhìn Lục Lê đem Lương Cảnh dìu tới ghế salông.
“Thư nhiên, đi lấy khăn mặt.”
Đợi nửa ngày không thấy phản ứng, Lục Lê quay đầu lại, thấy Thư Nhiên còn đứng tại chỗ, lại kêu một tiếng: “Thư Nhiên?”
Thiếu niên lúc này mới phản ứng lại, có điểm bất đắc dĩ hướng phòng tắm đi tới.
Lục Lê lúc này mới phản ứng, hắn có nên say rượu giả điên? Để Thư Nhiên biết hắn cùng Lương Cảnh ăn chơi trác táng? Có điều hiện tại giả bộ có phải là hơi trễ?
Cảm giác giả bộ có điểm phí sức Lục Lê vẫn quyết định chọn tỉnh táo.
Lục Lê tiếp nhận khăn mặt đưa tới đắp lên trán Lương Cảnh, có chút lo lắng cái tên Lương Cảnh này có hay không nôn lên người hắn, dù sao đây là bộ quần áo hắn mới mua.
“Diệp tiên sinh.”
Nghe được Thư Nhiên kêu tên hắn, Lục Lê ngẩng đầu lên, trong tay tiếp nhận bát nước nóng, lại nghe Thư Nhiên nói: “Canh giải rượu.”
Cậu cầm hai bát lại đây, một bát cho Lục Lê, cầm một bát khác đối với Lục Lê nói: “Để em tới chăm sóc Lương tiên sinh.”
Lục Lê nhìn một chút đồng hồ treo tường, nhìn thấy thời gian biểu hiện chính là mười giờ tối, nghĩ đến Thư Nhiên ngày mai còn đến trường, đối với cậu nói: “Anh tới chăm sóc cậu ta, cậu ngày mai còn đi học, nhanh đi ngủ đi.”
Lục Lê muốn từ trong tay Thư Nhiên cầm bát lấy tới, cậu lóe lên một cái, cố chấp nói: “Diệp tiên sinh, để em chăm sóc đi.”
Lục Lê vốn muốn cự tuyệt, nhìn thấy dáng vẻ Thư Nhiên mím môi kiên quyết như vậy, nghĩ là theo ý cậu ta thôi.
Hắn vỗ mặt Lương Cảnh, sau đó đem canh giải rượu uống một chút, thấy người tỉnh táo mới gánh người uống say đi phòng khách.
Lục Lê nghĩ đúng lắm, may nhà hắn rất lớn, sức lực hắn cũng tốt.
Lục Lê nghiến răng nghiến lợi đối với Lương Cảnh nói: “Thiệt con mẹ nó thực sự là nợ cậu mà.”
Thư Nhiên vẫn ở bên cạnh nhìn, chờ Lục Lê đem Lương Cảnh dìu tới phòng khách sắp xếp cẩn thận, cậu mới tiến lên, đem Lục Lê kéo đến phòng ngủ trên giường vì hắn xoa bóp.
Chỉ pháp thành thạo cùng sức mạnh vừa phải Lục Lê liền như thế ngủ thiếp đi, may là hắn còn bảo lưu chút ý thức, thần trí mơ hồ một hồi, mới nói: “Nhanh đi ngủ, ngày mai anh đưa cậu đến trường học.”
Thư Nhiên đáp một tiếng, một buổi tối trầm mặc cậu lúc này mới có chút cao hứng, đợi được thời điểm Lục Lê ngủ thật sự, Thư Nhiên mới dừng xoa bóp, ngồi xổm ở bên giường nhìn gò má hắn ngủ say một hồi lâu, đóng đèn bàn lại rồi ra cửa.
(Hết chương 5)