Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống làm cho tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.
Tay Thẩm Tri Ý còn chưa khỏi hẳn, đương nhiên sẽ chiếm lấy chỗ ngồi phía sau xe đạp của thiếu niên.
Trong miệng cô đang cắn bánh bao mua ở dưới lầu của khu chung cư, trong ánh nắng ban mai, cô híp mắt lại, lặng yên đánh giá đôi giày mới bị đồng phục học sinh che đi một nửa của anh.
Cây trúc đào ven đường bị tàn phá đến mức chỉ còn vài cánh hoa, vị bơ thanh mát đêm qua trải qua một đêm đã lên men biến thành hơi hơi đắng.
Cô duỗi tay tóm lấy góc áo của Tống Thời Việt, tâm tư không tự chủ được bị kéo về mùi hương trúc đào buổi tối hôm qua.
Khi đó đã gần tới mười hai giờ khuya, Liễu Mai vì phải đi làm nên đã ngủ từ sớm. Cửa sổ mở rộng đã bị đóng lại, để lại mùi hương cây trúc đào tương tự như mùi bơ thơm ngát quanh quẩn trong phòng khách.
Thiếu niên mặc áo ngủ dựa nửa người vào cửa phòng của cô, anh cúi đầu, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh, giọng nói nghe có chút mơ hồ.
“Thẩm Tri Ý, cậu nói xem tôi đi gặp bọn họ là đúng hay sai?”
Thẩm Tri Ý đang sửa soạn lại sách hôm sau phải mang đi học, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
Tống Thời Việt ngồi vào mép giường của cô, kéo con gấu bông của cô ôm vào trong lồ ng ngực mình, dường như chỉ làm như vậy mới miễn cưỡng có được chút cảm giác an toàn.
Anh cầm lấy tay của con gấu, cân nhắc nói: “Bởi vì tôi không biết rốt cuộc tôi đi gặp bọn họ có đúng hay không. Thật ra ngay từ đầu tôi rất ghét bọn họ, tôi mong chờ bọn họ mười mấy năm, đợi mười mấy năm bọn họ chưa từng xuất hiện, đến lúc tâm tư tôi đã hóa thành tro tàn rồi thì bỗng nhiên bọn họ lại tới.”
“Còn... Còn xảy ra chuyện như vậy.” .
Thẩm Tri Ý thu dọn cặp sách xong đặt trên ghế, sau đó ngồi xổm trước mặt anh.
“Sau đó thì sao? Vì sao cậu quyết định đi gặp bọn họ.”
Bàn tay của con gấu bị thiếu niên bóp trong tay đã biến hình.
“Ngày mà dì Liễu đi gặp bọn họ...”
Thẩm Tri Ý nghi hoặc nhìn anh.
Anh mở miệng th ở dốc: “Buổi tối ngày hôm đó, ở dưới lầu có một chiếc xe dừng rất lâu.”
“Tôi thấy bọn họ đứng dưới lầu cả một đêm.”
“Tống... Tống Lẫm nói với tôi, giữa con cái và bố mẹ thật ra có một sợi dây gắn kết, ngày thường nhìn không thấy cũng không sờ được nhưng khi sợi dây đó sắp đứt, cảm giác đau đớn mới chân thật tồn tại.”
“Khi đó tôi đã nhìn bọn họ đứng dưới lầu, bỗng nhiên tôi phát hiện, bọn họ tổn thương tôi là sự thật, nhưng việc bọn họ yêu tôi cũng là sự thật.”
Anh có chút khó chịu nhắm mắt lại: “Buổi sáng hôm nay Tống Lẫm nhắn tin cho tôi nói có thể gặp mặt được không, tôi hẳn là nên từ chối nhưng tôi do dự.”
“Sau đó, tôi tìm một cái cớ rất thấp kém, tôi nói muốn đi làm xét nghiệm ADN với ông ấy. Buổi chiều, lúc tôi và ông ấy đi bệnh viện, ông ấy lại hỏi tôi có thể về nhà ăn một bữa cơm được không...”
Thẩm Tri Ý đưa tay ra nắm chặt lấy cái tay đang bóp tay con gấu, lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ kéo anh ra khỏi mớ cảm xúc vô cùng mâu thuẫn kia.
“Cậu làm rất tuyệt.”
Cô nói.
“Cho dù là người hay là vật, có thích hay không thì vẫn phải tiếp xúc mới có thể quyết định được. Có tự tôn, có kiêu ngạo là chuyện tốt, nhưng tự tôn không phải là để làm tổn thương người mình yêu.”
Thẩm Tri Ý cong mắt nở nụ cười: “Cậu như bây giờ rất tốt.”
“Nếu là Tống Thời Việt lúc trước mà tôi biết, cậu ấy chắc chắn sẽ cực kỳ ương ngạnh mà từ chối bọn họ, cảm thấy mình chịu nhiều khổ sở như vậy, trong lúc mình khó khăn nhất bọn họ không hề xuất hiện, dựa vào cái gì đến bây giờ vừa mới tới đã theo lý thường mà bắt cậu trở về cùng với họ? Sau đó diễn ra một vở kịch hào môn đẫm máu chó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thiếu niên cũng không nhịn được nở nụ cười: “Hóa ra trong mắt cậu tôi chính là người như vậy?”
Thẩm Tri Ý cười nói: “Cậu không phải như thế sao? Nhưng mà bây giờ cậu đã hơi trưởng thành hơn trước chút thôi.”
Thiếu niên đặt gấu bông trong ngực xuống một bên, duỗi tay kéo cổ áo ngủ có hơi trễ xuống của cô, thở dài.
“Đúng, tôi đã trưởng thành một chút, không giống ai kia, nhiều năm như thế mà một chút thay đổi cũng không có.”
Thẩm Tri Ý cúi đầu, lại không thể tin được chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tống Thời Việt. Cô nhìn qua phía trước ngực mình, lại nhìn khuôn mặt cực kỳ chính trực của anh.
“Không phải...” Cô đưa tay chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào anh: “Cậu... Tôi...”
Tống Thời Việt đưa tay cô kéo xuống dưới, đứng dậy khỏi giường, yêu thương xoa đầu cô.
“Không sao đâu, nhỏ nhắn cũng rất đáng yêu.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Cô tức giận đứng bật dậy, kết quả cửa bị thiếu niên đóng lại đột ngột.
Giọng nói hơi mang ý cười vang lên ngoài cửa.
“Không nhìn thấy gì, tôi nói đùa thôi. Dựa vào cái thân thể nhỏ nhắn này của cậu, vạch ra tôi cũng không thèm xem.”
Thẩm Tri Ý: “...”
Hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, Thẩm Tri Ý thoát khỏi hồi ức thì tâm trạng cực kỳ không tốt.
Cô nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống, thuần thục nhét túi vào trong cặp sách của thiếu niên. Cuối cùng tức giận quá, duỗi tay véo mạnh một cái trên eo của anh.
Thiếu niên cưỡi xe đạp thoáng cứng người, mặt không cảm xúc quay đầu lại nhìn cô một cái.
Thẩm Tri Ý nhe răng với anh, yên lặng gia tăng thêm sức lực.
“Cậu không ăn cơm sao? Với chút sức lực như vậy đợi cậu lái xe đến trường học thì tiết tự học đã xong rồi.”
Giọng cô quái gở nói: “À, nhưng cậu gầy như vậy, lái chậm cũng là chuyện bình thường.”
Sau đó, chậm rãi bổ sung nói: “Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải kỳ thị người gầy. Rốt cuộc gầy gầy cũng, rất, đáng, yêu, đấy!”
Tống Thời Việt: “...”
Lúc Thẩm Tri Ý vào lớp, giữa một đám học sinh đang vùi đầu học tập chăm chỉ, Tân Tiên lại cầm điện thoại chơi vui vẻ.
Nhìn thấy cô đi từ ngoài cửa vào, cô ấy cực kỳ nhiệt tình chào hỏi cô.
Đến khi Thẩm Tri Ý ngồi vào vị trí thì mới khẽ meo meo tới gần cô: “Nói cho cậu biết một tin tức cực kỳ bùng nổ.”
Thẩm Tri Ý cảm thấy hứng thú đến gần.
Tân Tiên nói: “Cậu biết Khúc Hằng không?”
Vai chính trong tiểu thuyết ai mà không biết.
“Vậy cậu biết Bùi Túc không?”
“Ý!” Thẩm Tri Ý sờ cằm: “Có hơi quen tai.”
Thẩm Tri Ý nghĩ tới, Bùi Túc không phải làm nam thứ trong tiểu thuyết sao?
Hai người vì muốn có được trái tim nữ chính mà đấu đến chết đi sống lại.
“Buổi sáng hôm nay, Bùi Túc và Khúc Hằng đánh nhau trước cổng trường học đấy. Cái cảnh tượng đó cực kỳ bùng nổ, chủ nhiệm giáo dục vừa biết tin đã lập tức chạy từ văn phòng ra, tóc giả cũng bay mất.”
Thẩm Tri Ý tưởng tượng hình ảnh kia một chút, có hơi buồn cười.
“Nhưng mà, sao bọn họ lại đánh nhau vậy?”
Giọng nói của Tân Tiên ép xuống rất thấp: “Nghe nói là vì Cố Phán.”
“Không thể không nói, ánh mắt của hai cậu ấm này đúng là chẳng ra gì. Cô nàng Cố Phán này, ờm... Tớ rất khói nói, chỉ có thể chúc cậu ta thành công vậy.”
Cô ấy vỗ vai Thẩm Tri Ý: “Cậu phải trông coi thiên tài của chúng ta cho kỹ, tớ thấy tâm tư của cậu ta đối với thiên tài không đơn giản đâu. Cô nàng này, giống như hạ cổ ý, phàm là con trai từng tiếp xúc với cậu ta, đầu óc dường như đều trở nên có chút không bình thường.”
“Ồ!”
Thẩm Tri Ý cười lạnh: “Tớ với cậu ấy có liên quan gì đâu mà tớ phải trông coi kỹ cậu ấy.”
Mắt Tân Tiên đột nhiên sáng lên: “Hai người cãi nhau?”
Thẩm Tri Ý xụ mặt tỏ vẻ phê bình: “Tớ với cậu ấy cãi nhau, trông cậu rất vui vẻ nhỉ?”
Tân Tiên ngại ngùng cười: “Nếu tớ có thể ở bên cạnh thiên tài, mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể thấy cái gương mặt nhỏ như hoa như ngọc kia, đừng nói là cãi nhau, cho dù cậu ấy chỉ nói với tớ một câu nặng lời thôi tớ cũng nghĩ giống như là vả cho tớ một cái bạt tai.”
Thẩm Tri Ý: “...”
Cô há miệng th ở dốc, vừa muốn nói gì, một mẩu phấn đã chuẩn xác ném trúng trán của cô.
Vừa nhấc mắt, sắc mặt chủ nhiệm lớp đã sa sầm xuống.
Ông ấy đứng trên bục giảng, chắp tay sau lưng, chậm rãi mở miệng.
“Có vài người đừng tưởng thi được vào lớp chọn thì có thể kê cao gối ngủ, nếu không muốn học tập thì tốt nhất tranh thủ hiện tại chuyển sang lớp khác đi, đỡ phải kéo điểm trung bình của lớp ta xuống thấp.”
Thẩm Tri Ý- người vào được lớp nhưng đứng thứ hai từ dưới lên: “...”
Tân Tiên - người vào được lớp nhưng đứng thứ nhất từ dưới lên: “...”
Giữa trưa, lúc Khương Nhạn đến tìm Thẩm Tri Ý, cô đang uể oải nằm nhoài trên bàn, bên canh là Tân Tiên cũng nằm bò lên bàn không khác cô là mấy.
Cô ấy đặt mông xuống ngồi trước mặt hai người: “Làm sao vậy?”
Thẩm Tri Ý đứng lên khỏi vị trí, xoa mặt: “Không có gì, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Cô quay đầu lại hỏi Tân Tiên: “Muốn đi cùng không?”
Tân Tiên phất tay một cái với cô: “Không được, hai người đi đi, tớ có hẹn với chị em rồi.”
Thẩm Tri Ý đi ra khỏi phòng học với Khương Nhạn, Khương Nhạn nhìn bóng lưng cô đi thẳng về phía căng tin cũng không quay đầu lại, kỳ quái nhìn về lớp bên cạnh một chút.
“Không đợi Tống Thời Việt à?”
Thẩm Tri Ý dừng chân lại, quay đầu lại liếc nhìn, đúng lúc đối đầu với ánh mắt của thiếu niên đi ra từ phòng học.
Khuôn mặt vất vả lắm mới bình thường lại bỗng nhiên lại xụ xuống.
“Chờ cái gì mà chờ.” Cô cất giọng nói: “Cậu ấy là cậu lớn hả mà bọn mình phải chờ.”
Cuối cùng, cô còn bổ sung: “Dù sao một người ăn cơm cũng, rất, đáng, yêu, đấy!”
Tống Thời Việt: “...”
Khương Nhạn: “Thẩm Tri Ý, cậu phát điên cái gì vậy? Cái gì rất đáng yêu?”
Thẩm Tri Ý duỗi tay kéo cô ấy đi: “Tớ nói cậu cũng không hiểu đâu, nói chung cậu đừng quan tâm tới Tống Thời Việt thì bọn mình vẫn là bạn bè.”
Khương Nhạn cứ thế bị cô kéo tới căng tin trong hoang mang.
Căng tin có rất nhiều người, các cô chen hồi lâu mới tìm được một chỗ ngồi trống.
Thẩm Tri Ý vừa đặt mông ngồi xuống thì phía trước đã đặt một hộp sữa chua.
Thiếu niên nhìn cô cười cười có chút lấy lòng: ‘Không có chỗ ngồi, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Thẩm Tri Ý nhìn xung quanh đầy học sinh, không cự tuyệt nhưng sắc mặt cũng xem như không tốt lắm.
Tống Thời Việt nhìn nhìn, Khương Nhạn còn đang xếp hàng chọn đồ ăn, vì thế yên lặng xê dịch lại gần thiếu nữ.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự không cô ý.”
Thẩm Tri Ý cười lạnh: “Phải không? Tôi không tin.”
Tống Thời Việt: “...”
Tống Thời Việt lại nói: “Tôi thật sự không nhìn thấy bất cứ cái gì.”
Thẩm Tri Ý ghét bỏ nhặt miếng khoai tây mình không thích ăn ném vào trong khay của anh: “Cái này nhỏ nhỏ rất đáng yêu, cho cậu ăn.”
Tống Thời Việt cân nhắc nói: “Thực ra không đáng yêu chút nào.”
Thẩm Tri Ý: “...”
Thẩm Tri Ý sắp cắn nát răng hàm: “Tống Thời Việt, đây là vấn đề đáng yêu hay không sao? Cái này rõ ràng... rõ ràng...”
Vẻ mặt thiếu niên rất vô tội: “Tôi không thấy gì, nên cũng không thể dối lòng mà nói đại được.”
Thẩm Tri Ý tức giận đến mức đôi mắt trợn tròn: “Vậy cậu lại dám dối lòng mà nói bé sao?!”
Tống Thời Việt: “...”
Rồi, không nói rõ được.